"Những thứ khác, tạm thời tôi chưa nghe ngóng được! Nhưng ngược lại tôi biết sơ qua về tình hình của gia đình ông ta!", Uông Gia Tân nói.
"Ồ, nói xem nào!", Tần Kiệt nói.
"Ông ta có một người vợ tên là Phó Ly Quyên, sinh được một đứa con trai tên là Đường Ba. Nhưng nghe người ta nói, ông ta còn có nhân tình ở bên ngoài, còn người đó là ai, tạm thời không biết! Tôi mới chỉ biết như vậy thôi, muốn tỉ mỉ chi tiết hơn phải cần một khoảng thời gian nữa!", Uông Gia Tân nói.
"Nghe qua đã thấy phức tạp rồi!", Tần Kiệt quay bút, đột nhiên anh nghĩ tới cái gì đó: "Đợi đã! Ban nãy anh nói ông ta có một đứa con trai tên là Đường Ba đúng không?"
"Đúng vậy, tên là Đường Ba, nghe nói đang học ở trường đại học công nghiệp Hồ!", Uông Gia Tân nói.
Bộp~
Tần Kiệt bỗng dưng đập mạnh lên bàn.
Anh đứng dậy.
"Sao vậy?", Tô Nhuệ có chút mờ mịt, nhìn về phía Châu Phàm, ý hỏi Châu Phàm có biết tại sao không.
Châu Phàm chắp hai tay hình chữ X, ý nói là anh ta cũng không rõ.
"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao đối phương lại muốn thu mua siêu thị khu Đông Nam rồi!", Tần Kiệt ngồi xuống.
"Tại sao?", ba người bọn họ đồng thanh hỏi.
"Tất cả đều do Đường Ba giở trò!", Tần Kiệt nói.
"Đường Ba?", ba người Châu Phàm, Tô Nhuệ, Uông Gia Tân nhìn nhau, có chút khó hiểu.
"Đường Ba là bạn cùng trường đại học với tôi. Cậu ta từng theo đuổi bạn gái hiện tại của tôi! Nói cách khác, tôi đã cướp đoạt người con gái mà cậu ta thích! Cậu ta xúi giục bố mình thu mua siêu thị, giảm giá 50% là để trả thù tôi!", Tần Kiệt giải thích.
Châu Phàm: "..."
Tô Nhuệ: "..."
Uông Gia Tân: "..."
Lằng nhằng mất bao nhiêu thời gian, hóa ra là chết vì gái.
Ngu ngốc!
Có cần thiết phải như vậy không?
"Giám đốc Tần, anh nói thật sao?", Châu Phàm hỏi.
"Ừ, là thật! Nếu con trai Đường Hồng là Đường Ba, cũng là sinh viên trường đại học công nghiệp Hồ, vậy thì đây chính là nguyên do!", Tần Kiệt gật đầu nói.
"Vậy, giám đốc Tần, tiếp theo anh định phản kích như thế nào?", Tô Nhuệ hỏi.
"Đại chiến giá cả, không lâu dài được đâu! Hai ba ngày nữa không sao cả. Nhưng qua một khoảng thời gian nữa, nhà cung cấp nhất định sẽ không chịu nổi nữa!", Tần Kiệt nói.
"Ừ, chính là đạo lý này!", Châu Phàm không có phủ nhận: "Nhưng chúng ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn chứ? Bằng không, bọn họ chẳng phải là coi thường chúng ta sao?"
"Giám đốc Châu nói đúng, chúng ta cũng không thể ngồi im không làm gì được!", Tần Kiệt đứng dậy, đi lại mấy bước, suy xét hồi lâu, anh xoay người nói: "Nếu không thì thế này!"
"Thứ nhất, mở rộng và thay đổi mua theo nhóm thành mua chung! Nói cách khác chính là lôi kéo người mua hàng!”
"Giám đốc Tần, tôi hiểu mua theonhóm. Nhưng mua chung thì có nghĩa là gì?", Châu Phàm cảm thấy khó hiểu.
"Đúng vậy, khái niệm mua chung rất mới, anh giải thích một chút đi!", Tô Nhuệ cũng rất hứng thú.
"Mua theo nhóm có nghĩa là gì? Không phải là lôi kéo một đám người cùng nhau đến mua hàng sao, số lượng càng nhiều càng rẻ. Nghĩa của mua chung cũng không khác là bao! Nhưng mua chung và mua theo nhóm có một chút khác nhau!"
"Mua theo nhóm có thể là cùng nhau mua một món hàng. Còn mua chung, ngoại trừ lôi kéo một đám người đến mua một món hàng ra thì nếu không có đủ tiền, có thể mua riêng các loại mặt hàng khác rồi bù tiền!”
Tần Kiệt giải thích.
"Ồ, hóa ra là như vậy! Cứ như vậy, người tiêu dùng sẽ cảm thấy chúng ta đang giảm giá, chúng ta cũng đẩy mạnh được lượng tiêu thụ, chủng loại vẫn phong phú, đôi bên cùng có lợi!", Châu Phàm xem như là đã hiểu ý của Tần Kiệt.
"Nhưng chuyện này nên làm như thế nào?", Tô Nhuệ hỏi.
"Đây chính là điểm mấu chốt! Phải lên kế hoạch thật tốt, việc này, giám đốc Châu giao cho bộ phận marketing thiết kế và chịu trách nhiệm, nhất định phải suy xét thật chu toàn!""
"Được rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này!", Châu Phàm nhận lời: "Còn gì nữa?"
Tần Kiệt nói tiếp: "Thứ hai. Theo như phỏng đoán của tôi, cuộc tranh cử người rước đuốc Olympic sẽ bắt đầu vào tháng 2. Nếu Đường Hồng đã muốn đấu với chúng ta thì bây giờ nhân lúc mới bắt đầu, chúng ta hãy đưa ra chủ đề Olympic!”
“Đưa ra như thế nào chứ?”, Tô Nhuệ hỏi.