Nhưng 1000 tệ bỗng dưng không có cánh mà bay, anh vẫn có chút đau lòng.
"Ha ha, cậu đúng là anh em tốt của tôi, chúng ta đi chơi net thâu đêm đi, tôi mời!", tên béo kéo Tần Kiệt chuẩn bị trở lại trường.
"Đợi đã!", Tần Kiệt mặc kệ tên béo: "Ngày kia cậu phải thi lại, cậu không ôn bài mà còn đi chơi net hả? Cậu không muốn thi lại đúng không?"
"Thi lại ấy mà, không phải chỉ là chuyện tiền bạc thôi sao? Sợ gì chứ? Đi thôi, đi chơi net xuyên đêm đi! Tôi bao, cậu còn không vui hay sao?", tên béo kéo Tần Kiệt về.
"Dừng lại, cậu dừng lại cho tôi!", Tần Kiệt hất tên béo ra: "Tiền trong tay cậu là tiền của tôi. Còn nói là bao tôi nữa chứ? Bao cái rắm. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không muốn bị Dương Liễu biết thì nhanh chóng về ôn bài đi!"
"Kiệt Tử, không cần thiết phải như vậy chứ? Nghỉ lễ rồi, tôi không thể thư giãn một chút hay sao?", tên béo cười ha hả.
"Không được! Trở về ôn bài, về nhanh đi, nếu không tôi gọi điện thoại cho Dương Liễu đó!"
"Được rồi, cậu thắng rồi!"
Tên béo buộc lòng phải nhận thua.
Sau khi trở lại trường, tên béo ngồi ôn bài, còn Tần Kiệt lại đi ra khỏi trường đến siêu thị Kiệt Tuyết một chuyến.
Anh đi tuần tra một vòng.
Sau khi biết được siêu thị trở nên nổi tiếng hơn sau những ngày tuyết rơi dày đặc thì siêu thị của anh có thể được coi là đã có một chỗ đứng vững chắc ở khu vực Nam Hồ.
Mặc dù lưu lượng khách hàng ngày có đôi chút chênh lệch so với những ngày mới khai trương.
Tuy nhiên, so với các siêu thị đối thủ trong khu vực Nam Hồ, doanh thu của Kiệt Tuyết là cao nhất.
Sau khi hỏi thăm nghe ngóng, Tần Kiệt và Châu Phàm, còn có Lưu Tuấn Mai và các bộ phận ban ngành trong siêu thị đã tổ chức một cuộc họp lâm thời.
Thông qua cuộc họp đã quyết định ngày làm việc cuối cùng của năm cũ.
Thời gian nghỉ lễ bắt đầu từ ngày 28 tháng Chạp cho đến ngày mùng 8 tháng Giêng.
Tất cả đều mang theo con số 8 để thể hiện sự may mắn, tốt lành.
Trước khi nghỉ lễ, Tần Kiệt sẽ đích thân đến phát tiền thưởng và giải quyết các công việc liên quan.
Ngoài những điều này, Tần Kiệt còn đề xuất năm tới sẽ xây dựng lại các phòng ban.
Bộ phận hậu cần.
Qua kinh nghiệm tích lũy được sau những ngày tuyết rơi lớn, anh thấy rằng có được hệ thống hậu cần của riêng mình là điều cần thiết.
Có thể bớt rất nhiều chuyện.
Tuy nhiên siêu thị Kiệt Tuyết vừa mới được thành lập.
Việc thành lập hệ thống hậu cần không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Sau khi Tần Kiệt đề xuất, khiến cho Châu Phàm, Lưu Tuấn Mai và các nhân sự cấp cao liền biết được mình nên làm cái gì.
Đó chính là làm tốt công tác chuẩn bị.
Đợi thời cơ chín muồi, bộ phận hậu cần sẽ chính thức được thành lập.
Châu Phàm và Lưu Tuấn Mai vô cùng ủng hộ đề xuất này.
Châu Phàm thì không cần phải nói, anh ta là người đã đích thân huấn luyện shipper.
Nếu thành lập hệ thống hậu cần, đến lúc đó phát sinh ra bao nhiêu phản ứng phụ, anh ta là người rõ nhất.
Về phần Lưu Tuấn Mai.
Ban đầu biết được 50 tên shipper vô công rồi nghề, lãng phí tài nguyên, bà ấy còn đặc biệt tìm đến Tần Kiệt.
Sau đó trải qua chuyện tuyết rơi dày đặc, cuối cùng bà ấy cũng hiểu được nỗi khổ tâm và dụng ý của Tần Kiệt.
Đương nhiên cũng có tầm nhìn xa trông rộng rồi.
Cho nên sau khi Tần Kiệt đưa ra ý kiến này, bà ấy cũng không có phản đối.
Nhưng để làm tốt công tác hậu cần, không chỉ đơn thuần là việc bồi dưỡng, huấn luyện mấy tay shipper.
Đây là một công trình có tính hệ thống.
Phải thận trọng nhưng cũng phải đầu tư nhiều tiền của và nhân lực vào đó.
Lưu Tuấn Mai đã đưa ra một số kiến nghị.
Chủ yếu là tình hình trước mắt của siêu thị.
Mong rằng bước đi của Tần Kiệt sẽ không quá lớn.
Từng bước từng bước một.
Tần Kiệt tiếp nhận ý kiến của Lưu Tuấn Mai.
Cuộc họp diễn ra rất suôn sẻ.
Sau khi kết thúc, Tần Kiệt nhận được cuộc điện thoại từ mẹ anh.
"Mẹ, có chuyện gì sao?"
"Kiệt Tử, mấy đứa được nghỉ lễ chưa?", trong điện thoại, nghe qua giọng nói của mẹ Tần có chút sốt ruột.
"Con được nghỉ rồi! Sao vậy mẹ?"
"Được nghỉ rồi sao vẫn chưa về nhà hả? Mau về đi, mẹ và bố con có chuyện muốn bàn bạc với con!"