Lâu béo ôm chặt lấy Dương Liễu khóc bù lu bù loa.
Xung quanh ai ai cũng nhìn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Một thanh niên trẻ tuổi, dưới trời đông, có chuyện gì mà ôm bạn gái khóc như mưa thế nhỉ.
Tần Kiệt cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, anh có chút không đỡ nổi.
Tên béo chết tiệt, hôm qua khóc, nay cũng khóc. Có cần thiết như vậy không? Khóc cái mông chứ khóc.
Tần Kiệt thật sự là không nhìn nổi nữa, giơ tay kéo Lâu béo ra.
“Sao vậy Kiệt Tử?”, Lâu béo hỏi.
“Tên béo chết bầm, hôm qua cậu khóc còn chưa đủ hả? Giờ còn khóc. Không thấy mọi người xung quanh đều nhìn cậu sao! Nín đi! Có mất mặt không trời!”, Tần Kiệt nhắc nhở.
“Tôi muốn khóc thì khóc thôi! Sao? Liễu Nhi của tôi phải về nhà, không được gặp nhau cả tháng, tôi khóc thì làm sao?”, Lâu béo nói xong lại ôm Dương Liễu khóc to.
Cái ôm đó siết chặt muốn chết.
Tần Kiệt nhìn mà không biết nói gì.
Bởi vì cuối cùng anh cũng hiểu được ý đồ của Lâu béo, cậu ta chỉ thừa dịp đó để lợi dụng con gái nhà người ta thôi.
Sau khi Dương Liễu rời khỏi, cậu ta muốn ôm cũng không ôm được.
“Tên béo chết tiệt, thật là bó tay cậu mà!”, Tần Kiệt lắc đầu, chẳng muốn để ý đến Lâu béo.
“Tuyết Nhi, em nhớ đi đường cẩn thận nhé, tuyệt đối đừng...”
“Được rồi, đừng nói nữa, không được nói chuyện với người đàn ông khác chứ gì? Anh đã nói hơn trăm lần từ hôm qua đến hôm nay rồi đó, có thôi đi không?”, Tần Tuyết bực mình nói. Cô cảm thấy Tần Kiệt thật dài dòng.
“Được rồi, được rồi, anh không nói nữa. Chúc em lên đường bình an, về đến nhà thì gọi điện báo đến nơi rồi cho anh nhé!”
“Vâng!”, Tần Tuyết gật đầu, kéo vali vào ga.
Tần Kiệt nhìn theo bóng lưng của Tần Tuyết, không biết tại sao, sống mũi có hơi cay cay, khóe mắt cũng đỏ lên. Giờ phút này, anh bỗng muốn khóc.
Sau khi sống lại, anh theo đuổi Tần Tuyết. Từ lúc hai người trở thành người yêu thì chưa từng rời xa nhau. Lần này là lần đầu, nói thật, anh quả thật có chút không nỡ.
“Kiệt Tử, sao khóe mắt của cậu lại đỏ vậy? Muốn khóc hả? Còn nói tôi, chẳng phải là cậu cũng muốn khóc à?””, Lâu béo sáp lại nói.
Tần Kiệt: "..."
Ai nói tôi muốn khóc?
“Cậu còn giả vờ, không tin thì hỏi bốn mắt xem! Tên cận, cậu lại đây, ặc, cậu ta đâu rồi?”, Lâu béo tìm một hồi cũng không thấy Khương Tiểu Nha đâu.
“Cậu ta đã đi vào ga với Thẩm Giai Giai từ sớm rồi, cậu cho rằng ai cũng giống mình, phải ở lại thi lại à!”, Tần Kiệt liếc xéo Lâu béo, khinh thường nói.
Lâu béo: "..."
Được rồi, cậu ta lại bị đá xéo. Thế nhưng, mình đúng là phải thi lại, còn cách nào đâu chứ, ai bảo mình rớt môn làm gì, haiz!
Thi lại rất mất thời gian, không thì cậu ta đã vào ga với Dương Liễu rồi.
“Được rồi, đừng nhìn nữa, đi, về trường thôi!”, Tần Kiệt kéo Lâu béo trở về, nhưng anh phát hiện Lâu Béo lại không đi.
“Cậu bị gì nữa? Dương Liễu vào ga rồi, cậu còn muốn sao? Lẽ nào cậu còn muốn đi vào theo hả?”, Tần Kiệt nói.
“Kiệt Tử à, không phải tôi không đi, mà là cô ấy!”
“Ai? Cô ấy nào?”, Tần Kiệt nói xong, bèn nhìn theo hướng mà Lâu béo chỉ. Sau đó, anh bỗng ngây ngẩn cả người. Bởi vì trong tầm mắt anh xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc. Chính là Ôn Thanh Thanh.
“Cậu... Hôm nay cũng về nhà hả?”, Tần Kiệt im lặng một lúc rồi nói.
“Ừm!”, Ôn Thanh Thanh kéo vali đi tới, nở nụ cười nói: "Còn cậu? Đi tiễn Tần Tuyết à?"
“Ừ!”, Tần Kiệt gật đầu.
“Cô ấy đi rồi hả?”, Ôn Thanh Thanh lại hỏi.
“Ừ!”, Tần Kiệt vẫn chỉ ừ.