Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

Một bóng người xinh xắn lanh lợi  nhào vào lòng Lâm Nhất, lập tức bật khóc.  

 

“Hu hu hu, Lâm sư huynh, mấy ngày nay huynh đã đi đâu vậy, Vũ Nhược nhớ huynh lắm. Bọn họ… bọn họ nói huynh đi làm rể nhà họ Lạc rồi, không cần chúng ta nữa!”  

 

Tiểu nha đầu khóc rất thương tâm, xem ra hắn đi không từ mà biệt, quả thật rất quá đáng.  

 

Nha đầu này ngây thơ hồn nhiên, rất nhiều chuyện đối nhân xử thế còn chưa từng trải qua, tính cách đơn thuần giống như làn nước biển xanh thẳm.  

 

Vẻ mặt Lâm Nhất dịu dàng, hắn xoa đầu nàng ấy cười nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, đã lớn như vậy rồi, khóc nhè là không tốt đâu.”  

 

“Không, Lâm sư huynh phải đồng ý với Vũ Nhược trước, huynh không được đi nữa, muội mới không khóc!”  

 

Tiểu Vũ Nhược ôm lấy Lâm Nhất, không nhượng bộ nói.  

 

“Không đi, không đi nữa.”  

 

Sau khi Lâm Nhất đồng ý, tiểu nha đầu ngay lập tức mỉm cười.  

 

“Mấy ngày nay đệ đã trải qua chuyện gì vậy… sát khí nặng quá!”  

 

Diệp Tử Lăng dẫn theo đám người Phùng Chương, Lưu Thanh Nghiêm đi tới, sau mấy người bọn họ còn có mấy vị trưởng lão của Phù Vân Kiếm Tông đi cùng.  

 

Sau khi tới gần, nàng ta khẽ cau mày, đánh giá Lâm Nhất, trong mắt lóe lên sự khác thường.  

 

“Một lời khó nói hết, đợi có thời gian ta sẽ nói với tỷ. Nhưng ta ngược lại muốn biết, là ai đã nói ta đi làm con rể nhà họ Lạc vậy!”  

 

Lâm Nhất nheo mắt lại, khuôn mặt nở nụ cười, quan sát mấy người ở đằng sau Diệp Tử Lăng.  

 

“Không phải ta.”  

 

Phùng Chương vội vàng lắc đầu, Lưu Thanh Nghiêm cười nói: “Cũng không phải ta.”  

 

Giang Ly Trần thần sắc lơ đãng, khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng, không dám đối diện với ánh mắt của Lâm Nhất.  

 

“Là đại sư huynh nói đấy, huynh ấy nói đã nhìn thấy Lạc Hoa đi vào Đinh Phong Cư, còn nói huynh là đại thần, xem thường Phù Vân Kiếm Tông chúng ta, không coi chúng ta là bạn!” Gã định giả vờ cho qua chuyện, nhưng Tiểu Vũ Nhược lại là người thẳng thắn, lập tức chỉ vào gã nói.  

 

Khuôn mặt Giang Ly Trần nháy mắt đỏ bừng, lúng túng không biết phải làm sao, Lâm Nhất này xuất hiện quá đột ngột.  

 

Quả thực khiến gã trở tay không kịp. Gã thực sự không hiểu, đối phương rõ ràng đã đi cùng Lạc Hoa rồi, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.  

 

“Ta… không có… ta, ta chỉ là thuận miệng nói thôi.” Giang Ly Trần cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ đùa một chút mà thôi.”  

 

“Huynh thật vô vị.”  

 

Lâm Nhất trừng gã một cái, lười để ý.  

 

Giang Ly Trần thấy Lâm Nhất không truy cứu, liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngậm miệng không nói nữa.  

 

Hàng người tiếp tục đi vào thành Thương Huyền, sự xuất hiện của Lâm Nhất khiến bầu không khí trong đội ngũ sôi động hơn hẳn, trong lúc nói chuyện khuôn mặt ai nấy đều lộ ra ý cười nhàn nhạt.  

 

Nhưng Lâm Nhất vẫn nhạy bén chú ý tới, chân mày của bọn họ đều mang theo vẻ u sầu, ngoại trừ Diệp Tử Lăng ra, ý chí chiến đấu của những người khác đều không cao.  

 

“Trên đường có chuyện gì làm trì hoãn sao? Hình như mọi người đến có hơi muộn…”  

 

Thật ra Lâm Nhất không ngờ rằng thật sự có thể đợi được bọn họ, hắn vốn còn nghĩ đợi thêm lúc nữa rồi trực tiếp vào thành tụ hợp với bọn họ.  

 

Diệp Tử Lăng nhẹ giọng nói: “Trên đường đụng phải chút rắc rối, chúng ta chạm mặt với người của Huyền Vương Điện, Huyền Vương Quyết của Sở Thiên Hạo đã được tu luyện đến tầng  cao nhất.”  

 

Huyền Vương Quyết khá lợi hại, Lâm Nhất đã từng dùng thân phận công tử Táng Hoa tiếp xúc với người của Huyền Vương Điện.  


Nếu tu luyện môn công pháp này đến cảnh giới cao nhất thì với thiên phú của Sở Thiên Hạo nói không chừng đã vọt lên tới hạng tám nghìn bảng tinh quân rồi.

Advertisement
';
Advertisement