Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Điều tra một phen, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện mình không bị thương quá nặng.

Xương cốt do đã dung hợp Ngạo Cốt Kim Thân của Đại Ma Thần cho nên vô cùng chắc chắn, không bị chút thương tổn trong sự cố vừa rồi, có điều lục phủ ngũ tạng hơi bị lệch vị trí, toàn thân trên dưới cũng có nhiều vết thương và bầm tím do va đập.

Nhưng đều là vết thương nhỏ, với khả năng khôi phục hiện nay của Dương Khai, thậm chí không cần dùng linh đan diệu dược gì, chỉ trong nửa ngày có thể khỏi hẳn.

Rắc rối duy nhất chính là cấm chế Lã Quy Trần tạo ra trên người hắn, chân nguyên trong kinh mạch như bị gông xiềng khóa lại, không thể chảy xuôi cũng không thể vận dụng, sức mạnh thần thức thì lại không bị ảnh hưởng, có lẽ là Lã Quy Trần cảm thấy công lực Dương Khai quá thấp nên không để tâm mấy.

Điều này làm Dương Khai nhìn thấy một tia hi vọng.

Có thể sử dụng được sức mạnh thần thức là hắn có thể tìm cơ hội thoát thân.

Bích Nhã hắn không sợ, hắn chỉ e sợ cao thủ Thánh Vương Cảnh như Lã Quy Trần!

Vừa rồi khi ở trên trời quan sát bên dưới, Dương Khai biết đại lục này diện tích không quá lớn, nếu không thể lẳng lặng chuồn đi, mà bị bọn chúng tìm được thì hắn chắc chắn không còn chỗ dung thân.

Trầm ngâm một hồi, trong lòng Dương Khai đã có suy tính.

Hắn lại đem tâm thần chìm đắm vào trong thức hải của mình.

Vừa vào thức hải, linh thể thần hồn của Dương Khai kinh ngạc thấy rõ.

Bởi vì hắn phát hiện, trong thức hải của mình không biết từ lúc nào đã có thêm những cụm năng lượng thần hồn, đếm sơ qua có ít nhất bốn đến năm mươi năng lượng thần hồn, năng lượng chất chứa trong đó có mạnh có yếu.

Dương Khai sững sờ ngây ra như phỗng.

Sau đó hắn bỗng tình ngộ, những năng lượng thần hồn này đều là của những võ giả bên cạnh hắn lúc xảy ra tai nạn.

Diệt Thế Ma Nhãn chẳng những có thể thanh tẩy thần hồn của người khác, cũng có thể tự chủ kéo năng lượng thần hồn của người chết để lại. Những thứ này nhất định là được Diệt Thế Ma Nhãn kéo vào trong thức hải lúc hắn hôn mê.

Đây là thu hoạch ngoài dự liệu.

Thời gian không đủ, Dương Khai cũng không đi kiểm tra kỹ những năng lượng thần hồn lơ lửng bên trong thức hải của mình, chỉ xem sơ qua một lượt.

Đại đa số đều là thần hồn của võ giả Nhập Thánh Cảnh, mà trong đó, Dương Khai còn phát hiện một đám năng lượng thuộc cường nhân Thánh Vương Cảnh.

Hắn không khỏi biến sắc.

Ngay cả cao thủ cấp bậc này cũng không thoát khỏi tai nạn kia, có thể thấy khi hai chiến hạm đâm vào nhau lại bị lỗ đen nuốt chửng đã sinh ra sức phá hoại mạnh tới cỡ nào.

Mà những người hiện giờ còn sống hẳn nên cảm thấy may mắn, may mà vận khí của họ không tệ, không xui xẻo tận mạng như cường nhân Thánh Vương Cảnh này.

Để Bích Nhã khỏi sinh nghi, kiểm tra xong ương Khai liền thoát tâm thần ra khỏi thức hải. Những năng lượng thần hồn này cũng chỉ có thể đợi sau này tìm cơ hội hấp thu.

Còn việc cảm ngộ võ đạo thiên đạo của võ giả Thánh Vương Cảnh, Dương Khai rất mong đợi xem công lực của mình sẽ tăng lên như thế nào.

Đợi khi hắn mở mắt ra, quả nhiên phát hiện như hắn đã dự liệu trước đó, bốn phương tám hướng đã bắt đầu nổ ra ẩu đả.

Võ giả Tử Tinh và Kiếm Minh cùng giằng co một chỗ, túm năm tụm ba. Những người còn chưa hoàn hồn sau trận tử nạn kia đã đem lửa giận trút lên đầu đối phương, không chết không chịu thôi!

Lã Quy Trần cũng bị một mỹ phụ đoan trang quấn lấy. Mỹ phụ đó khí tức ung dung nhưng công lực lại cực cao, không chút thua kém Lã Quy Trần, trên tay nàng cầm một thanh kiếm to bản, từng đạo hồng quang từ đó bắn ra đầy uy lực hướng về phía Lã Quy Trần. Hồng quang lúc ẩn lúc hiện, lúc dài lúc ngắn,, rõ ràng là một thanh kiếm bí bảo cấp bậc không thấp.

Lã Quy Trần khi đối mặt với nàng không dám có chút sơ suất, áo giáp kim quang lập lòe khoác lên người, trên tay cầm một cây đoản mâu tản ra sóng năng lượng mãnh liệt, như tướng quân dũng mãnh kiên cường, kim quang bay múa đầy trời run rẩy cùng thanh kiếm.

Hai bên đại chiến giữa không trung, kẻ tiến người lui vô cùng náo nhiệt, tất cả võ giả Tử Tinh và Kiếm Minh đều tránh xa chỗ bọn họ chiến đấu sợ bị liên lụy.

Ánh mắt của Dương Khai dán chặt vào chiến trường muốn tìm kiếm chút cơ hội, sau một hồi xem xét nói với Bích Nhã:

- Đánh nhau rồi kìa, ngươi không cần đi hỗ trợ sao?

Bích Nhã nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn cười khanh khách:

- Ngươi muốn tìm cơ hội chạy trốn?

- Sức mạnh toàn thân của ta đều bị phong ấn rồi, còn có thể trốn đi đâu? Ngươi yên tâm, ngươi cứ việc đi chiến đấu, ta sẽ ngoan ngoãn chờ ở đây, nữ nhân như ngươi thế này ta cũng muốn nếm thử xem là vị gì.

- Thật sao?

Nét mặt Bích Nhã chợt sáng rạng rỡ, trở nên thêm phần xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng mấp máy, bộ ngực sừng sững như dãy núi cuộn sóng từng vòng làm cho người ta si mê, không ai có thể nghi ngờ gì về tính đàn hồi kinh người ẩn chứa trong đó.

Nụ cười của ả chợt vụt tắt, lạnh lùng nhìn Dương Khai:

- Ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa, ta không thể nào cho ngươi cơ hội, ta thà ở đây xem chiến cũng sẽ không để cho ngươi chạy thoát.

- Cần gì chứ?

Dương Khai chậm rãi lắc đầu bó tay.

Bích Nhã quyết định không buông lỏng con mắt giám sát hắn, hắn cũng đành chịu.

Đúng lúc này, hai bóng người trắng toát bỗng bay vụt qua, hình như là đang cùng truy sát một võ giả Tử Tinh. Khi bọn họ chạy qua trước mặt Dương Khai và Bích Nhã, một tiếng kêu kinh ngạc bỗng vang lên.

Chợt hai người cùng dừng bước ngạc nhiên nhìn Dương Khai.

Nữ tử lớn tuổi hơn lộ thần sắc mừng rỡ:

- Sao lại là ngươi?

- Là các cô?

Dương Khai nhướn mày.

Hai nử tữ này rõ ràng là những người đầu tiên hắn gặp khi đi vào Tinh Vực, là Hòa Tảo và Hòa Miêu của Kiếm Minh.

Gặp được họ, khóe miệng Dương Khai hơi nhếch lên, hắn chợt phát hiện thế cục cũng không đến nỗi bết bát như tưởng tượng.

- Các cô ở đây... nói vậy người của Kiếm Minh đã tìm được các cô rồi?

Dương Khai hỏi như có vẻ thuận miệng.

- Ừ.

Hòa Miêu gật đầu, vui vẻ nói:

- Sau khi tách ra với ngươi không lâu thì sư phụ liền dẫn người tìm được bọn ta, có điều người của Tử Tinh thật đáng ghét, cứ đuổi theo bọn ta không buông, kết cục là mọi người đều gặp nạn ở đây, không ngờ bọn chúng vẫn còn muốn đánh tiếp, đã vậy thì bọn ta đây sẽ tiếp chúng tới cùng.

- Sao ngươi lại ở đây?

Hòa Tảo có vẻ chín chắn hơn nhiều, vừa quan sát đã nhanh chóng cảm thấy có gì không thích hợp.

Dương Khai đứng chung chỗ với những võ giả Tử Tinh, mặc dù không có dấu vết nào bị ngược đãi nhưng sức mạnh của hắn rõ ràng đã bị phong ấn.

Hắn đã bị đối phương khống chế.

Mà nữ tử Tử Tinh kia lúc nói chuyện, nội lực trong thân thể mềm mại bắt đầu âm thầm khởi động, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

- Nói ra thì dài lắm...

Dương Khai vội ho một tiếng.

- Ngươi không phải là trai lơ của tiện nữ này đấy chứ?

Hòa Miêu che miệng kinh hô, vẻ mặt như không thể tin nổi, vô cùng mờ ám.

Dương Khai ngạc nhiên, không ngờ Hòa Miêu lại biết Bích Nhã, giờ mới hiểu được lúc trước Thần Đồ nói diễm danh của Bích Nhã không phải là nói ngoa.

- Tiểu cô nương, ngươi đúng là vô giáo dục!

Đôi mắt Bích Nhã lóe lên tia sắc lạnh. Hòa Miêu gọi ả là tiện nữ hiển nhiên đã chọc giận ả.

- Cha mẹ ngươi không dạy ngươi cách cư xử hay sao?

- Xì. Trong Tinh Vực ai mà chẳng biết vài chuyện của ngươi, ngươi không biết xấu hổ mà còn nói mấy chuyện giáo dục này kia, ngươi có được giáo dục không?

Hòa Miêu hừ bảo, thanh trường kiếm đầy sắc màu trên tay vung lên, kéo ra một đóa hoa kiếm, nàng quát:

- Tỷ tỷ, không nhiều lời với ả nữa, chúng ta lên!

Hòa Tảo không nói gì chỉ khẽ gật đầu, nháy mắt ra dấu với Dương Khai, cùng muội muội giấu mình giữa kiếm quang, khí như cầu vồng, lao về phía này.

Người còn chưa tới, kiếm khí lạnh thấu xương như trời đông giá rét đã thổi quét nứt da dẻ, từng đường kiếm xuất hiện.

Bích Nhã khẽ quát một tiếng, cây roi Long Cốt tiên quật ra, ảo ảnh thương long hiện lên ngoác to mồm nghênh đón hai tỷ muội, từng luồng đao gió như những lưỡi hái thu gặt sinh mạng nhằm vào Hòa Tảo và Hòa Miêu.

Ba thân ảnh trong khoảnh khắc giằng co một chỗ.

Nhân cơ hội này, Dương Khai nhanh chóng bỏ chạy.

Bích Nhã chẳng qua chỉ là Nhập Thánh tam tầng cảnh, Hòa Tảo cũng cùng cảnh giới này, Hòa Miêu tuy rằng kém chút nhưng cũng là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, tỷ muội liên kết, Bích Nhã tuyệt đối không có ưu thế.

Cho nên hắn tuyệt đối không hề lo lắng cho sự an nguy của hai tỷ muội, tính kế hiện tại, Dương Khai chỉ muốn mau chóng thoát thân.

Tốc độ của hắn cực nhanh, dù không thể vận thánh nguyên nhưng thân thể dũng mãnh vẫn còn, chỉ cần thời gian vài hơi thở đã thoát khỏi chiến trường hỗn loạn kia, phát hiện ra một vị trí bí mật, hắn khoanh chân ngồi xuống, vừa cảnh giác bốn phía, vừa thử điều động thánh nguyên trong cơ thể, hóa giải cấm chế Lã Quy Trần áp đặt trên người mình.

Võ giả Tử Tinh và Kiếm Minh liên tục giao chiến, hai bên đều có mối thù khắc cốt ghi tâm, ai cũng không chịu yếu thế.

Không ngừng có những võ giả bị giết chết phơi thây tại chỗ.

Dương Khai thờ ơ không thèm đếm xỉa đến, cũng may không ai tìm hắn gây chuyện.

Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn nhìn lại một phía, trên mặt lộ vẻ kì quái.

Ở đó có một lão già mặc trường bào màu xanh, tóc hoa râm đang tìm kiếm gì đó.

Lão thờ ơ với mọi chuyện xung quanh, chỉ lo tìm kiếm ở vị trí mảnh vỡ chiến hạm rơi xuống, thi thoảng lại thấy lão nhặt một mảnh vỡ chiến hạm lên, dùng tay gõ lên đó, hài lòng gật đầu, chiếc nhẫn đeo trên tay chợt lóe hào quang, rồi mảnh vỡ được thu hồi vào trong nhẫn không gian.

Không bao lâu sau, lão đã nhặt được mấy chục mảnh vỡ chiến hạm, những mảnh vỡ lớn nhỏ khác nhau nhưng tính chất đều rất tốt.

Vẫn còn nguyên vẹn sau tai nạn đó, những thứ này tối thiểu cũng được tôi luyện từ khoáng thạch Thánh Vương cấp thượng phẩmh.

Khi lão nhặt những mảnh vỡ đó, có lúc còn thì thào nói một mình, lúc cười to vài tiếng có vẻ rất vừa lòng.

Một người cổ quái như vậy đi qua đi lại giữa chiến trường tất sẽ làm người khác chú ý.

Nhưng Dương Khai ngạc nhiên phát hiện, cả võ giả Tử Tinh và Kiếm Minh đều không gây sự với lão.

Bất kể ai tới gần lão trong vòng mười trượng đều bị một sức mạnh vô hình đẩy ra, những người này lập tức cũng ý thức được lão già này không phải loại dễ dây vào, đều lùi lại phía sau, không dám tới gần lão.

Cho nên lão vẫn bình an vô sự, không ngừng thu thập mảnh vỡ chiến hạm.

Hành động cổ quái của lão giả rốt cuộc cũng lôi kéo được ánh mắt của cường nhân thật sự.

Chính vào lúc Lã Quy Trần và mỹ phụ Kiếm Minh đang kịch liệt chiến đấu trên bầu trời lùi lại, kéo dài một khoảng cách, hai bên nhìn nhau, nhưng mọi sự chú ý lại đang đổ dồn vào lão già bên dưới.
Advertisement
';
Advertisement