Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Làm sao hắn làm được? Sao có thể làm được?

Thần Đồ nắm chìa khóa Dương Khai ném tới, ngơ ngác nhìn đám sương máu đang bay đầy trời, sâu trong nội tâm nổi một trận gió lớn.

Kể cả y nếu đánh đến cùng với Kha Mông đến cùng ai thắng ai thua cũng chưa biết, một Nhập Thánh nhất tầng cảnh như Dương Khai sao có thể giết được Kha Mông?

Kha Mông dù khinh suất cũng sẽ không thể nào không hoàn thủ, cảnh giới và thực lực của y còn rõ ràng ra đấy.

Tất cả đột nhiên xảy đến như vậy khiến Thần Đồ trở tay không kịp.

Y lại ngây ngốc đứng đó đắm chìm trong kinh hãi, đã quên mất tình cảnh của mình, cũng quên luôn việc gỡ bỏ xiềng xích của mình.

Cũng chính vào thời khắc này y bỗng nhiên ý thức được Dương Khai là một tên cực kỳ nguy hiểm, trong nháy mắt hắn có thể giết được Kha Mông, nên nếu y sơ suất cũng có thể bị hắn giải quyết ngay lập tức.

Thần Đồ sợ hãi suýt kêu lên.

- Ngươi định ngẩn ra đến khi nào?

Dương Khai khẽ quát.

Thần Đồ lúc này mới hoàn hồn, vội dùng chìa khóa tháo bỏ xiềng xích, ngay sau đó những tia chớp chi chít từ cơ thể Thần Đồ tràn ra, dài hẹp và rõ ràng, từng tia chớp như những con rắn khiến cả người Thần Đồ nhìn như bị rắn điện bao bọc, vô cùng khủng khiếp.

Lũ điện xà bọc ngoài thân y bỗng bắn ra bốn phương tám hướng, trong phút chốc toàn bộ Động Lực thất lóe lên từng đợt hào quang.

Thần Đồ cười ha hả dữ tợn:

- Huynh đệ, ngươi không tệ nhỉ, ta rất khâm phục!

Y vừa cười lớn, bings dáng bỗng biến mất không thấy đâu nữa, ngay sau đó liền quỷ dị hiện ra bên cạnh một võ giả Nhập Thánh nhất tầng cảnh.

Một tên võ giả Tử Tinh trông hung ác định đánh lén Dương Khai liền bị Thần Đồ túm cổ.

Lôi điện cuồng bạo bắt đầu nổi lên, tên võ giả này run rẩy kịch liệt, năng lượng lớn đến nỗi có thể làm tê dại thần hồn của con người xộc vào thân thể y, khiến trong nháy mắt y đã để mất quyền khống chế bản thân vào tay y.

Một mùi khét lẹt tràn ngập, đỉnh đầu người này bốc khói, đợi sau khi Thần Đồ buông ra y đã trở thành một thi thể cháy khét ngã ra không chút sức sống.

Động Lực thất là yếu địa của cả chiến hạm, là trái tim của chiến hạm, cho nên bình thường phòng bị nơi này cực kỳ nghiêm mật, có cao thủ Thánh Vương Cảnh trấn thủ để tránh xảy ra chuyện bất trắc.

Nhưng lần này, dường như do quá để ý đến Kiếm Minh mà các cường nhân trấn giữ ở đây đều tản đi tứ phía, toàn bộ bị phái ra ngoài tăng viện, những người lưu lại cũng chỉ có Kha Mông là hơi chút lợi hại.

Kha Mông chết đi đầu tiên, những người khác đều đã bị Dương Khai dùng Ma Thần Biến liên thủ với Thần Đồ, căn bản không có khả năng phản kháng.

Dựa vào thân thể dũng mãnh và khả năng đánh lén, Dương Khai nhanh chóng giết chết năm võ giả Nhập Thánh Cảnh, sau khi dạo một vòng trong Động Lực thất, hắn phát hiện nơi này cũng chỉ còn hắn và Thần Đồ còn sống. Người cuối cùng thấy tình thế không ổn chạy trốn thì cũng bị Thần Đồ dùng điện đánh ngã, tiếp theo bị y chà đạp đến chết.

- Cuối cùng cũng được tự do rồi, ha ha ha!

Thần Đồ hét lớn giống như con mãnh thú thoát khỏi gông xiềng.

- Bây giờ đi như thế nào? Ngươi quen thuộc với chỗ này, ngươi dẫn đường đi.

Dương Khai lạnh mắt nhìn y.

- Không vội, trước khi đi chúng ta hãy tặng một món quà lớn cho lũ Tử Tinh!

Thần Đồ cười quỷ dị, trên mặt hiện chút thần sắc điên cuồng.

Y chui vào trung tâm điều khiển Động Lực thất, khoanh chân ngồi xuống.

Thần niệm thả ra, vận chuyển sức mạnh trong cơ thể, khiến bản thân y và trung tâm điều hành kết thành một thể.

Dương Khai vẻ mặt cổ quái nhìn lão, không ngăn cản mà chỉ lẳng lặng chờ.

Qua những ngày lạc nạn ở Động Lực thất, hắn đã có hiểu biết nhất định với chiến hạm này, biết được tác đụng của đại trận mà Thần Đồ bố trí.

Đó là trận pháp có thể khống chế đầu mối then chốt của chiến hạm.

Thần Đồ hiển nhiên muốn lợi dụng chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm này để làm gì đó.

Hoa văn của trận pháp được đốt sáng lên, chiến hạm vốn nhả neo ở một chỗ trong Tinh Không chậm rãi chuyển động, một lúc sau lại dừng lại.

- Ha ha, hôm nay phải cho các ngươi biết rằng Thần Đồ đại gia không dễ bắt nạt đâu!

Thần Đồ bỗng mở hai mắt, trong ánh mắt hiện ra vẻ cuồng bạo, sức mạnh trong cơ thể phun ra rót vào đại trận bên dưới.

Ngay sau đó thân chiến hạm liền chấn động mạnh.

Một đạo thần quang cực lớn bắn ra từ chiến hạm mang theo khí tức hủy diệt nhằm vào chiến trường hỗn loạn kia.

Cùng lúc đó, Dương Khai nhạy bén cảm giác được năng lượng chất chứa trong thánh tinh trong trận pháp ở Động Lực thất này nháy mắt đã giảm đi, hào quang vốn trong suốt cũng tối đi rất nhiều.

Thần quang bắn đi, đám người Kiếm Minh và Tử Tinh đang hỗn chiến đều dừng lại, kinh hãi nhìn hào quang đó, la í ới sử dụng bí bảo phi hành tất tưởi trốn chạy.

Nhưng đã quá muộn, tốc độ thần quang nhanh vô cùng, chỉ trong nháy mắt đã hạ màn xuống đầu những võ giả này.

Cả thế giới bỗng trở nên thanh tịnh.

Trận chiến huyên náo bỗng ngừng lại, những người còn sống kinh ngạc nhìn cảnh tượng như tận thế, dường như tất cả đều không nói gì, chỉ há hốc mồm kinh ngạc.

Thần quang vụt xuyên qua chiến trường, bắn nhanh đến một chỗ trong vũ trụ.

Chỉ để lại một phạm vi bị tinh lọc sạch sẽ.

Nơi đó vốn có không ít võ giả đang thi triển thần thông tự thân, vận dụng bí bảo chiến đấu gay gắt, nhưng giờ phút này chẳng còn gì nữa.

Bọn họ như chưa từng tồn tại.

Chí ít có hơn trăm người bị đạo thần quang kia quét sạch.

Trong Động Lực thất, Thần Đồ cười dữ tợn như làm việc gì đắc ý.

Dương Khai nhíu nhíu mày, tuy cảm thấy Thần Đồ vì báo thù mà xử hết sạch người của Kiếm Minh là không tốt, nhưng cũng không nói thêm gì.

Kiếm Minh và hắn không có giao tình mà ngay cả Hòa Tảo, Hòa Miêu cũng chỉ là tình cờ gặp nhau, hắn không muốn xen vào chuyện của người khác.

- Trút giận rồi chứ? Rồi thì mau đi thôi.

Dương Khai khẽ giọng:

- Ngươi làm như vậy ngay lập tức sẽ có cao thủ tới đây kiểm tra.

- Ngươi nói đúng!

Thần Đồ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng xông lên từ chỗ then chốt trong đại trận kia, cùng Dương Khai nhanh chóng chạy ra ngoài.

Toàn bộ bên trong chiến hạm chỉ còn lại số ít võ giả đang hoạt động, vì đạo thần quang bắn ra kia mà đều bị kinh động, tất cả đều đang tiến đến Động Lực thất của chiến hạm.

Mà Thần Đồ tương đối hiểu cấu tạo của Động Lực thất, y mang theo Dương Khai vòng tìm một chỗ không có người đi tới.

Không ngờ cả đường đi đều chẳng gặp chút phiền toái.

- Chúng ta đi đâu? Nơi này không phải là hướng đi rời khỏi chiến hạm.

Dương Khai đi theo Thần Đồ được một chốc thì bỗng trầm mặt hỏi.

Dù đối với nơi này không quá quen thuộc, nhưng nhờ trực giác nhạy bén, hắn cảm thấy Thần Đồ đưa hắn luồn lách trong chiến hạm không có vẻ là cách nhanh chóng rời đi.

- Rời khỏi?

Thần Đồ vừa nén khí tức lặng lẽ đi, vừa quay đầu nhìn hắn:

- Ngươi có Tinh đồ chính xác không?

Dương Khai lắc đầu.

- Ngươi không có Tinh đồ thì rời khỏi đây bằng cách nào?

Thần Đồ khẽ cười một tiếng.

- Ngươi có Tinh Toa không?

- Có!

Dương Khai gật đầu.

- Có điều nghe người ta nói Tinh Toa của ta hỏng rồi, không thể sao chép Tinh đồ.

- Không sao cả, chúng ta đi bắt một người, bắt người đó dẫn chúng ta rời đi là được.

Thần Đồ không để bụng.

- Bắt ai? Nếu tùy tiện bắt một người thì được, cách đây năm mươi trượng có một võ giả Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, hay là bắt người đó.

Dương Khai đề nghị.

Thần Đồ lắc đầu nói:

- Người đó không được, cho dù bắt y chúng ta cũng không thể rời khỏi vực sâu hỗn loạn. Ngươi cũng biết nếu bị lạc ở vực sâu hỗn loạn thì kết cục sẽ như thế nào. Mục tiêu của ta không chỉ là thoát khỏi chiến hạm này.

Thần sắc Dương Khai vừa động bỗng tỉnh ngộ lại.

- Ý ngươi là muốn đi tìm đồ sư của chiến hạm này?

- Nói chuyện với người thông minh thật không mất công.

Thần Đồ nhếch miệng cười.

- Ta chính là muốn đi tìm người đó.

- Ngươi có biết người đó ở đâu không?

- Biết đại khái vị trí, về phần có thể tìm được hay không thì phải đợi vận may thôi.

Dương Khai không nói gì thêm, đi theo sau Thần Đồ lén lút hành động.

Lúc trước nghe Thần Đồ nói qua, ở Tinh Vực rộng lớn, có những người chuyên khắc Tinh đồ, cung cấp đường bay chính xác cho võ giả, dùng đó làm kế sinh nhai, đó chính là đồ sư.

Tinh đồ do đồ sư lợi hại khắc có thể giúp võ giả tránh nguy hiểm trong Tinh Không, giúp bọn họ tới được nơi cần tới một cách thuận lợi, tinh đồ bọn họ khắc ra tinh chuẩn vô cùng, dù bay bao xa cũng không có bao nhiêu sai biệt.

Về cơ bản, Tinh đồ các đồ sư khắc ra cũng không quá giống nhau, những Tinh đồ đó cũng có tốt có xấu, giá cả bán ra cao thấp cũng khác.

Đắt tới mấy vạn thánh tinh hay hơn mười vạn thánh tinh hoặc thậm chí cao ngất ngưỡng cũng có, hay rẻ bằng vài khối thánh tinh cũng có thể mua được.

Đồ sư tay nghề siêu quần ở bất kỳ thế lực lớn nào cũng rất được chào đón, địa vị tôn sùng, bọn họ không nhất thiết phải có sức mạnh cường đại cỡ nào, cũng là bậc thượng khách ở các thế lực lớn.

Mà bên trong chiến hạm thường thì đều có một vị đồ sư trấn thủ, vì chiến hạm có thể đổi hướng bất kỳ lúc nào, lúc này cần đồ sư để phán đoán đường lối thích hợp, xác định phía trước không có gì nguy hiểm.

Muốn trở thành đồ sư còn khó khăn gấp mấy lần so với trở thành luyện đan sư và luyện khí sư, bởi vì đồ sư cần nắm giữ cả cấu tạo Tinh Vực, thậm chí ngay cả vị trí của vô số ngôi sao kia và khoảng cách giữa chúng cũng phải nhớ kỹ.

Đồ sư cũng là nghề nghiệp có số lượng ít nhất trong Tinh Vực, thường thường đều là nhất mạch đơn truyền, không thể bồi dưỡng đại trà được.

Bởi vì bất kỳ một đồ sư trưởng thành nào đều cần một sư phụ chuyên cần phụ trách dạy bảo trong thời gian dài.

Đây là một việc cực kỳ tiêu hao thời gian và tinh lực. Một đồ sư xuất sắc dù nạp đồ đệ cũng sẽ chỉ thu nạp một hai người, nhiều hơn nữa sẽ không dạy được.

Những đồ sư danh tiếng này nắm giữ Tinh đồ trong tay cũng là vốn liếng độc truyền của họ, không dễ dàng truyền ra ngoài.

Đủ mọi thông tin tức về đồ sư chợt lóe lên trong đầu Dương Khai, hắn phát hiện nghề nghiệp này có vẻ rất ghê gớm.

Advertisement
';
Advertisement