Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Điều tra một phen, sắc mặt Dương Khai trầm xuống.

Hắn phát hiện mình đã vô tình đặt chân đến một cấm địa của Tinh Vực.

Cho dù có là cường nhân Thánh Vương Cảnh cũng không dám khinh suất đặt chân đến đây, tất cả mọi lộ tuyến chính xác trong Tinh đồ đều tránh xa khỏi nơi này.

Cùng lúc những ngôi sao xinh đẹp xung quanh tỏa ánh sáng rạng ngời, thì chúng cũng ẩn chứa mối nguy hiểm cực lớn.

Nguy hiểm đó không chỉ là vực trường hỗn loạn gây mất phương hướng, mà còn có những điều khủng khiếp hơn. Trong quả cầu của nữ tử đó không chứa thông tin về điều khủng khiếp đó là gì, nhưng Dương Khai lại biết rõ đó là mối nguy hiểm đủ để khiến hắn mất mạng.

Hắn lại lâm vào tình cảnh mờ mịt không chỗ dựa, không biết đi về đâu.

Sau khi thu nạp thông tin mà đối phương để lại, Dương Khai đứng nguyên một chỗ trầm tư hồi lâu rồi mới ngự sử Tinh Toa bắt đầu kiếm đường sống.

Hắn không muốn bỏ cuộc, hắn vừa mới đến Tinh Vực, còn chưa mục sở thị được những cái hay ở nơi này.

Thời gian trôi qua, hắn đã nhắm chuẩn một hướng, khởi động sức mạnh không chút tiết chế, bay thẳng về hướng đó.

Nhưng dường như mãi không có điểm cuối, bất kể hắn bay bao lâu, vẫn cứ ở giữa không gian bao quanh là những ngôi sao lấp lánh.

Thậm chí hắn tự dưng còn có ảo giác rằng mình đang đi lòng vòng quanh một vị trí!

Vực trường hỗn loạn đó đã ảnh hưởng tới khả năng nắm bắt và phán đoán phương hướng của hắn, hắn thường tưởng là đã tìm được hướng chính xác, nhưng thật ra chỉ là phí công toi.

Sao lấp lánh, Tinh Không rộng mênh mông, Dương Khai không biết mình đã lưu lạc ở đây được bao lâu.

Có lẽ là một hai tháng, có lẽ là nửa năm, hắn cũng chẳng còn khái niệm về thời gian.

Lâu đến mức tu vi của hắn đã ổn định. Trong môi trường năng lượng dày đặc, tu vi đang cấp tốc hướng về Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, sức mạnh tăng nhanh ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Âu hắn cũng tìm được một chút niềm vui để vỗ về nỗi bất an.

Âm thầm cảm thấy cứ ở đây mãi cũng không tệ như mình tưởng, hắn chỉ cần tiếp tục đi thì kiểu gì cũng tìm được đường ra.

Ngày nọ, Dương Khai đang khoanh chân ngồi trên Tinh Toa, mặc cho nó phi hành, còn hắn tĩnh tọa tu luyện.

Lúc này hắn rất bình tĩnh, đã không căng thẳng như lúc ban đầu, dù gì thì tạm thời cũng không tìm được đường ra, chi bằng nhân cơ hội này nâng cao công lực, hắn tin rằng cho dù nhìn khắp Tinh Vực, thì môi trường tu luyện như thế này cũng rất hiếm có.

Chỉ cần đủ mạnh, thì sẽ có thể thoát khỏi sự mê hoặc và trói buộc của vực trường hỗn loạn này.

Hai luồng sóng thần niệm và khí tức sinh mệnh không hề yếu chợt xuất hiện trong cảm tri của hắn.

Là hai tỷ muội đã từng gặp trước đó!

Dương Khai mở mắt ra, thần sắc quái dị.

Hắn không ngờ mình còn có thể gặp lại họ, hình như họ cũng chưa tìm được đường ra, vẫn lạc đường giữa vực sâu hỗn loạn này.

Hiện họ đang nghỉ chân trên một thiên thạch khổng lồ, không tiếp tục bay, mặc cho thiên thạch đó đưa họ đi.

Hai người họ là sinh linh duy nhất mà Dương Khai gặp dọc đường cho tới tận bây giờ, hắn không khỏi có cảm giác giác như đồng bệnh tương lân.

Nghĩ một chốc, hắn ngự sử Tinh Toa bay về phía thiên thạch họ nghỉ chân.

Một lát sau, hắn đặt chân lên đó, quay đầu nhìn một vòng, không thấy bóng dáng họ đâu, nhưng phát hiện cách đó không xa có một cửa động.

Họ nấp trong đó làm gì?

Dương Khai nhíu mày.

Hắn liền đi vào trong động, gọi lớn: - Hai người ở bên trong đúng không?

- Ngươi vào đây rồi nói! Bên trong vọng lại tiếng của tỷ tỷ, họ cũng đã đoán ra đó là Dương Khai từ khí tức sinh mệnh, nên không hề cảnh giác.

Dương Khai cúi người chui vào động, đường bên trong khúc khuỷu, quanh co tới mấy lần mới thấy được cách đó không xa, có hai bóng người mờ mờ đang ngồi khoanh chân tựa vào nhau.

Lúc này có vẻ tinh thần của hai người này cũng không hề cao, Dương Khai mơ hồ còn cảm giác được vị muội muội tên Hòa Miêu đó như đang suy sụp, tuyệt vọng vì bị lạc hướng trong vực sâu hỗn loạn này quá lâu.

- Lại gặp nhau rồi. Tỷ tỷ khẽ gật đầu với Dương Khai.

- Ừ. Dương Khai nhếch miệng cười, tuy đây cũng chẳng phải chuyện đáng vui gì. - Hai người nấp ở đây làm gì vậy? Có nguy hiểm gì à?

- Không có, bọn ta chỉ không muốn ra ngoài lãng phí thể lực và thánh nguyên. Ngươi không thấy nấp ở đây không cần phải vận sức chống chọi sức ăn mòn của lực Tinh Không sao?

Nghe nàng nói vậy, Dương Khai mới chợt tỉnh ngộ, cẩn thận cảm thụ một phen, hắn phát hiện lực Tinh Không tràn ngập trong Tinh Vực quả thật không lọt vào đây, ở trong này có thể thoải mái hơn hẳn.

- Thánh tinh và đan dược của bọn ta đều dùng hết rồi, nên đành nấp ở đây. Muội muội Hòa Miêu buồn bã nói. Lần gặp mặt này, nàng cũng không còn tinh quái như lần trước nữa, thần sắc đầy ảm đạm.

- Dùng hết rồi? Dương Khai sửng sốt.

- Bọn ta bị lạc ở đây đã rất lâu rồi. Tỷ tỷ giải thích. - Nếu còn ra ngoài, nhỡ không tìm được đường ra, đợi đến khi tiêu hao hết sức mạnh, thì chỉ còn cái chết chờ bọn ta thôi.

- Hai người cũng thảm thật... Dương Khai hiểu ra tình cảnh của họ, không kìm được thổn thức.

- Ngươi hả hê cái gì chứ... Hòa Miêu khịt mũi, giọng điệu chua xót.

- Ta có sao? Dương Khai ngạc nhiên.

- Có!

- Mặc ngươi muốn nói gì thì nói, thế giờ hai người tính thế nào? Cứ ở đây mãi ư?

- Còn có thể thế nào nữa? Tỷ tỷ giương ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai: - Bọn không như ngươi, thân thể cứng rắn dũng mãnh, căn bản không cần vận sức đã có thể hứng chịu lực Tinh Không.

Dương Khai cười khan một tiếng, chẳng biết nên nói gì.

Trong bóng tối, ánh mắt Hòa Miêu chợt sáng rực, lên tiếng: - Đúng rồi, ngươi không sợ lực Tinh Không ăn mòn, vậy tức là ngươi không cần thánh tinh hay đan dược bổ sung sức mạnh, vậy ngươi còn dư thánh tinh và đan dược không? Nếu có thì có thể bán... ừ, cho bọn ta mượn một ít được không?

Trông nàng đầy mong đợi như tìm thấy hy vọng mới, ánh mắt sóng sánh nhìn Dương Khai.

Tỷ tỷ cũng bị lời nàng nói đánh thức, thần sắc lập tức đầy kỳ vọng.

- Ta không có thánh tinh. Dương Khai lắc đầu.

Hai tỷ muội đều nhíu mày, thầm mắng Dương Khai là đồ nam nhân nhỏ mọn, không biết lấy lòng mỹ nhân gì cả.

- Nhưng ta có tinh thạch, đan dược cũng có một ít. Dương Khai bổ sung.

- Tinh thạch? Tinh thạch cấp thấp ấy à? Tỷ tỷ ngơ ngác. - Tinh thạch cũng được, có còn hơn không.

- Vậy ngươi có chịu cho bọn ta mượn không? Hòa Miêu nhìn mà đáng thương.

- Chia cho hai người một ít thì cũng chẳng sao. Dương Khai trầm ngâm một chốc, dù sao hắn cũng không cần dùng đến mấy thứ này trong Tinh Không, hơn nữa còn có thể hấp thu năng lượng xung quanh để tăng cường tu vi.

- Tốt quá. Ngươi đúng là người tốt! Hòa Miêu mừng rỡ.

- Nhưng hai người có thể cho ta cái gì? Dương Khai hỏi lại.

Nụ cười của Hòa Miêu liền đông cứng. Tỷ tỷ thì hỏi đầy cảnh giác: - Ngươi muốn gì?

Trong bóng tối, ánh mắt của Dương Khai chĩa qua chĩa lại trên người hai tỷ muội, trong lòng cân nhắc.

Hắn còn chẳng biết nên đòi thứ gì từ hai tỷ muội này để bù vào tổn thất của mình.

- Thôi bỏ đi. Sắc mặt tỷ tỷ bỗng chốc trầm xuống, thái độ cũng thay đổi, lạnh lùng nói: - Coi như bọn ta chưa nói gì, thà ở đây luôn còn hơn.

- Xú nam nhân!

Hòa Miêu cũng quát một tiếng, hạm hực trừng Dương Khai, vẻ mặt cảnh giác. - Coi chừng tỷ muội ta liên thủ cho ngươi một trận!

Rõ ràng họ đã hiểu lầm Dương Khai, tưởng hắn muốn đục nước béo cò.

Dương Khai lắc đầu phì cười, lấy ra một ít tinh thạch và Linh đan từ Ma Thần Bí Điển, đặt ngay trước mặt họ: - Coi như ta cho hai người mượn đi.

Hắn không lấy ra quá nhiều tinh thạch, đan dược thì cũng chỉ lấy Linh đan, chứ không lấy Thánh đan, cho dù hắn có rất nhiều Thánh đan.

Suy cho cùng hắn và hai nữ tử này chỉ là tình cờ gặp nhau, cũng chẳng có giao tình gì, nếu lấy Thánh đan hoặc quá nhiều tinh thạch, không khéo lại khiến họ sinh lòng ham muốn, liên kết lại đối phó với hắn.

Hắn không thể không đề phòng.

Hành động này của Dương Khai khiến hai tỷ muội ngẩn ra tại chỗ, không biết tại sao hắn đột nhiên lại tốt bụng như vậy.

Vẻ lạnh lùng trên mặt tỷ tỷ có dấu hiệu tan chảy, nàng nói giọng áy náy: - Nếu có cơ hội, bọn ta nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.

- Vậy chúc hai người may mắn. Dương Khai cười cười. - Ta cũng phải tiếp tục tìm đường ra đây, không quấy rầy nữa.

Nói xong, hắn quay người đi ra khỏi động.

Đúng lúc hắn sắp ra khỏi động, sau lưng vọng lại tiếng của tỷ tỷ: - Bọn ta là người của Kiếm Minh, ta là Hòa Tảo, muội muội ta tên Hòa Miêu!

- Ta nhớ rồi, mong là sau này sẽ gặp lại. Dương Khai đáp.

Đợi cho Dương Khai đi khỏi, Hòa Tảo và Hòa Miêu chợt liếc nhìn nhau, Hòa Miêu nói: - Đúng là một tên kỳ quái, hắn còn chẳng cho bọn mình biết tên, có hiểu lễ tiết không biết.

- Ít ra hắn cũng không phải là kẻ xấu.

Hòa Tảo nhìn tinh thạch và linh đan trước mắt, vẻ mặt thoáng cảm kích.

- Đúng là đến từ nơi khỉ ho cò gáy thật, số tinh thạch và Linh đan này đẳng cấp kém đến thế, cũng chẳng bổ sung được bao nhiêu sức mạnh. Hòa Miêu bĩu môi, bới móc mấy thứ Dương Khai để lại.

- Biết vừa lòng đi, có mấy thứ này, ít ra chúng ta có thể dò đường thêm một tháng nữa, không phải lo bị hao tổn sức mạnh. Tuy hy vọng mong manh, nhưng cũng không thể bỏ cuộc được, có thể sư phụ đang tìm chúng ta. Nếu sư phụ dẫn người đến, chưa chắc chúng ta sẽ chết tại đây.

- Tỷ tỷ, muội nhớ sư phụ quá, sau này muội sẽ không đến cái nơi quái quỷ này nữa đâu.

- Lần này nếu không phải do bị người của Tử Tinh truy kích, thì chúng ta cũng đâu đến bước đường này, càng không có chuyện bước vào vực sâu hỗn loạn.

- Tên Tử Tinh đó liệu có truy đến đây không, chắc chắn chúng sẽ không buông tha cho chúng ta.

- Có khả năng, dù sao thì vật đó vẫn còn trong tay chúng ta. Đáng ghét, chẳng biết tin tức bại lộ kiểu gì nữa.

- Trong liên minh nhất định là có nội ứng. Hòa Miêu quả quyết nói.

- Tạm thời mặc kệ điều này, với tình hình trước mắt, chúng ta phải quan trọng mạng sống hơn.

Hai tỷ muội vừa nói, vừa cẩn thận gom tinh thạch và đan dược lại.

Những thứ hạ phẩm mà trước giờ họ không bao giờ để mắt đến này lại trở thành hy vọng cuối cùng của họ trong lúc này, họ không dám không trân trọng.

Khôi phục sơ qua sức lực trong huyệt động một lúc, đợi đến khi tinh, khí, thần chạm đến ngưỡng cao nhất, hai tỷ muội mới bước ra khỏi động, đi về hướng khác hẳn Dương Khai, tìm kiếm đường ra và cơ hội sống nhỏ bé.
Advertisement
';
Advertisement