Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Diệt Thế Ma Nhãn của Đại Ma Thần sớm đã được Dương Khai dung hợp vào trong mắt trái của mình, có thể thu phóng tự nhiên.

Trong Diệt Thế Ma Nhãn ẩn chứa thần thông Diệt Hồn Kim Quang của Đại Ma Thần.

Dương Khai không biết Diệt Hồn Kim Quang đó huyền diệu như thế nào, năm đó liệu Đại Ma Thần có thật sự có thể mắt bắn kim quang, thanh tẩy tà linh hay không.

Nhưng khi ma nhãn ở mắt trái của hắn hiện ra, toàn bộ thế giới trở nên có phần khác biệt.

Trời đất rung chuyển, biển máu bập bềnh dường như đang bị tấn công thật mạnh. Trong biển máu đó, một bóng dáng dần dần từ hư vô trở thành mơ hồ, rồi trở nên rõ ràng.

Đó là bóng dáng của Khoa La.

Bóng người này không có huyết nhục, chỉ có năng lượng thần hồn hội tụ mà thành, là linh thể thần hồn của Khoa La.

Huyết nhục của y sớm đã nổ tung, tạo thành mảng Huyết Trì Nhục Lâm này. Xương cốt của y cũng chia tán ở các nẻo của biển máu, trở thành vũ khí giết người.

Lúc này, linh thể thần hồn của Khoa La đứng ở ngay trước mặt Dương Khai, tay nắm một cái gai xương đâm xuyên qua bụng Dương Khai. Máu màu vàng của Dương Khai chảy xuống biển máu, nhưng lại không hòa vào, trái lại không ăn hợp với máu đỏ sẫm kia, nơi nào máu màu vàng chảy qua, máu đỏ sẫm tự động tách ra thành một con đường.

Mắt Khoa La giật dữ dội, nhìn trừng trừng mắt trái của Dương Khai. Từ trong con mắt uy nghiêm màu vàng đó, y dường như thấy được vị cường nhân kiêu dũng vô địch của mấy nghìn năm trước kia.

Năm đó, khi y lao lên liều chết, vị cường nhân đó tùy tay đánh ra một chiêu liền khiến y ngã lăn xuống đất, không thể gượng dậy.

Từ đầu chí cuối, vị cường nhân đó chẳng hề liếc Khoa La lấy một cái, dường như chẳng thèm coi y ra cái đinh gì.

Cảnh tượng ấy để lại dấu vết vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng Khoa La, khiến y dù đang ngủ cũng hoảng loạn, sợ bị cường nhân đó phát hiện truy kích, đuổi cùng giết tận.

Trốn tránh suốt mấy nghìn năm, mãi đến khi khí tức của vị cường nhân đó biến mất, hầu như không còn nữa trong trời đất này, y và các tộc nhân khác mới dám thức tỉnh.

Nhưng hiện giờ, khí tức khiến y sợ hãi từ tận đáy lòng kia lại một lần nữa xuất hiện.

Con mắt đang ở ngay trước mặt y giống hệt ánh mắt cao cao tại thượng của mấy ngàn năm trước.

Uy năng thần kỳ truyền ra từ trong ánh mắt ấy dần hóa thành một lốc xoáy có thể nuốt chửng đất trời. Khoa La cảm giác được linh thể thần hồn của mình dường như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, đang lôi y tới lốc xoáy đó, khiến y rơi vào địa ngục vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

- Không thể nào!

Khoa La gầm lên, liều mạng lùi ra sau. Năng lượng thần hồn hoàn toàn bùng phát, ngăn cản lực hút tới từ con mắt màu vàng kia.

- Khoa La, giờ chết cũng ngươi đã điểm! Hãy ngoan ngoãn chịu chết đi!

Dương Khai ép sát từng bước, hoàn toàn không để ý tới thương thế trên bụng mình, không ngừng dùng ngôn từ để ảnh hưởng tới tâm cảnh của Khoa La, khiến y phải căng thẳng.

- Ngươi không phải y!

Khoa La hoảng sợ thét lên:

- Cho dù ngươi có được một con mắt của y, ngươi cũng không thể là y, y đã sớm chết rồi!

Y giấu linh thể thần hồn vào trong biển máu, một mặt gầm rú, một mặt khống chế vô số gai xương rải rác trong biển máu, toàn bộ đâm tới Dương Khai.

Y liệt Dương Khai vào trong những kẻ địch nguy hiểm nhất, cố gắng nhanh chóng giết chết hắn.

Cường nhân ba tộc phân tán trong biển máu bỗng cảm thấy áp lực chợt nhẹ đi, đưa thần niệm ra đã có thể tìm đến vị trí của những người khác.

Lúc này Khoa La tập trung toàn bộ tinh thần vào Dương Khai, không tiếp tục khống chế người khác nữa, uy lực của biển máu đột nhiên giảm xuống vài bậc.

- Băng Tinh Thuẫn!

Hàn Phi khẽ kêu, múa may thanh trường kiếm trong tay, cắt ra từng đạo năng lượng đóng băng trời đất, ngưng tụ ra một tấm băng thuẫn cực lớn ở trước mặt Dương Khai, dốc hết sức lực ra bảo vệ hắn.

Lệ Dung từ một bên đánh tới, giơ tay ra cầm lấy một thanh gai xương đâm tới Dương Khai, dùng ma nguyên bao vây gai xương lại, không cho nó di động chút nào.

Trường Uyên, Mộng Vô Nhai, Sở Lăng Tiêu, Lôi Long lần lượt chạy tới, thi triển thủ đoạn chặn từng cây gai xương lại.

Phía trước Dương Khai, mười vị cường nhân đồng tâm hợp lực ngăn cản được thế công điên cuồng của Khoa La. Dương Khai không di chuyển lấy một bước, lại chẳng bị tổn thương gì.

Hơn nữa dường như vì Diệt Thế Ma Nhãn xuất hiện, khám phá ra hư vọng chất chứa trong biển máu khiến tầm nhìn của mọi người trở nên rõ ràng hơn không ít, có thể nhìn đến trong phạm vi mười dặm.

Khoa La vẫn giấu mình trong biển máu, tránh xa Dương Khai chứ không dám ló đầu.

Y làm nổ tung nhục thể và xương cốt của mình để thi triển cấm thuật của Cốt tộc, chỉ còn lại linh thể thần hồn hành động trong biển máu này, những tưởng ở nơi đây y là chúa tể, kết quả lại khiến y thất vọng.

Diệt Thế Ma Nhãn khắc chế thần hồn, không có thân thể bảo vệ, y không dám hiện thân.

Vù vù...

Gai xương bay múa đầy trời, vô cùng sắc nhọn, khí thế kinh người. Máu đặc đỏ sẫm kia cũng hội tụ thành những con huyết long, nhe răng rít gào với mọi người, tùy ý tấn công.

Mười vị cường nhân tới xử lý cũng không còn chật vật thảm hại như trước nữa, đứng cạnh Dương Khai, bọn họ sẽ không bị lạc trong biển máu. Ai nấy đều vẻ mặt thoải mái, cũng đã nhìn thấy hy vọng thắng lợi.

- Phía bên kia, hãy dùng thần thức tấn công, hiện giờ y chỉ còn lại linh thể thần hồn thôi!

Dương Khai quát lên, chỉ về một vị trí.

- Chỉ còn lại linh thể thần hồn?

Trường Uyên ngẩn ra, rồi mỉm cười thật dữ tợn:

- Tốt, vậy là dễ rồi, ta muốn xem xem y có thể kéo hơi tàn tới lúc nào!

Y vừa dứt lời, mười người cùng dùng năng lượng thần hồn đồng loạt phóng tới hướng đó, Dương Khai cũng tăng cường sức mạnh của Diệt Thế Ma Nhãn, kiềm chế hành động của Khoa La.

Màn tấn công im lặng mà quỷ bí bùng nổ ở bên đó, dao động thần hồn khiến lòng người kinh hãi nở rộ.

Khoa La hét thảm một tiếng, thanh âm ngắn ngủi.

Y rốt cuộc đã bị thương.

Mặc dù y là cường nhân sắp tiếp cận Thánh Vương Cảnh, cũng không thể trong giây lát ngăn cản được đòn tấn công thần hồn của mười mấy vị cao thủ tột đỉnh.

- Bên này!

Dương Khai lại chỉ vào một hướng khác, năng lượng thần hồn của mười người cũng thay đổi theo, hung mãnh đánh tới hướng đó.

Biển máu lại chấn động, trở nên bất ổn. Đám gai xương và huyết long vốn bị Khoa La khống chế tấn công mười vị cường nhân cũng dần mất đi sự uy hiếp vốn có, huyết long tan ra, hòa vào trong biển máu, mà gai xương kia cũng bị Khoa La thu hồi, không thấy bóng dáng.

Hiển nhiên Khoa La không có nhiều tinh lực mà phân tâm, tránh né đòn tấn công thần hồn của mười vị cường nhân đã là cực hạn mà y có thể làm được.

- Ở đây!

Dương Khai lại chỉ một hướng khác.

Đòn tấn công của mười vị cường nhân như những thanh trường mâu kiếm sắc trên tay hắn, vô cùng chuẩn xác cho Khoa La những công kích đáng sợ.

Nửa chén trà sau, biển máu vẫn bao trùm mọi người thu lại.

Tầm nhìn trở nên sáng sủa hản lên, đến khi lấy lại tinh thần, cấm thuật Huyết Trì Nhục Lâm của Cốt tộc đã biến mất.

Mà ở một vị trí cách đó không xa, gai xương và máu thịt dung hợp lại, bóng dáng Khoa La dần thành hình.

Y lại còn có thể khôi phục nguyên trạng.

- Không có cái cấm thuật quỷ dị kia, ta xem ngươi lấy gì đấu với bọn ta!

Trường Uyên mắt sáng ngời, quát to một tiếng.

Những người khác cũng nhìn Khoa La với ánh mắt không có hảo ý. Vừa rồi ở trong biển máu, bọn họ bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, mà ai ở đây cũng đều là cao thủ đỉnh cao, bọn họ có niềm kiêu hãnh của mình, những gì vừa trải qua chính là nỗi nhục lớn với họ.

Hiện giờ đã thoát khỏi biển máu, tất đã là thời điểm có thù báo thù, có oán báo oán.

Không đợi thân hình Khoa La đắp nặn xong, mười người chia nhau ra vây quanh y, khiến y lên trời xuống đất đều không có lối.

Khoa La rốt cuộc cũng biết hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, sâu trong đôi mắt xanh biếc kia tràn ra sợ hãi và hối hận.

Y cảm thấy mình vốn chẳng nên tỉnh lại vào lúc này, lẽ ra nên ngủ tiếp vài nghìn năm nữa.

- Khoa La, có phải ngươi quên cái gì rồi không?

Dương Khai lạnh lùng nhìn y, thản nhiên hỏi.

Khoa La quay sang nhìn Dương Khai, mắt co rụt lại.

Y nhìn thấy cái gai xương cắm vào bụng Dương Khai!

Cái gai xương đó trong suốt như bạch ngọc, như được dùng tinh thạch đẹp nhất chạm khắc nên, mà trong đó tích chứa năng lượng cực kỳ mênh mông. Nó đâm xuyên qua thân thể Dương Khai, đến lúc này vẫn còn ở trong cơ thể hắn.

Nhìn thấy cái gai xương kia, sắc mặt Khoa La đại biến, càng phát hoảng. Đó là một bộ phận của cơ thể y, tích chứa rất nhiều tinh hoa sinh mệnh của y, thiếu một cái sẽ khiến thực lực của y giảm đi rất nhiều.

Nét mặt Dương Khai dữ tợn, hắn duỗi tay nắm lấy gai xương, chậm rãi rút nó ra khỏi bụng mình.

Ánh mắt hắn vẫn kiên định nhìn chòng chọc Khoa La, không vì đau đớn mà thay đổi.

Một chùm máu tươi màu vàng phun ra, trong khoảnh khắc khi gai xương rời khỏi cơ thể, vết thương trên người Dương Khai cũng tự động khép lại.

Ánh mắt Khoa La như châu chấu cắn lấy cái gai xương đó, môi run run như muốn nói gì, nhưng mãi chẳng thể nói được.

Dương Khai mỉm cười, vẫn ung dung nhìn y:

- Đối với Cốt tộc các ngươi thì cốt thân chính là gốc rễ sống còn của các ngươi phải không?

- Đúng thì làm sao?

Khoa La nghiến răng quát lên.

- Đúng thì tốt!

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu. Ma nguyên mang tính hủy diệt trào ra từ lòng bàn tay, bao lấy chiếc gai xương kia. Trong phút chốc, gai xương như bị một ngọn lửa đen kịt thiêu đốt, nhanh chóng tan chảy, trực tiếp hóa thành một bãi cốt thủy, nhỏ xuống đất men theo đầu ngón tay của Dương Khai rồi biến mất tăm.

Ngay trước mặt y, Dương Khai đã thiêu cháy cái gai xương này.

Sắc mặt Khoa La biến đổi, lại càng thêm kích động, dường như thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh mình đã bị Dương Khai phá hủy, sắc mặt y lập tức trở nên dữ tợn đáng sợ, quát ầm lên:

- Hủy cốt thân của ta, ta sẽ cho các ngươi phải trả giá đắt!

- Ngươi không có cơ hội này đâu!

Mộng Vô Nhai kêu to, tư thế phóng túng đưa tay lôi kéo trong hư không.

Từ trên không trung như có sao băng bị Mộng Vô Nhai kéo xuống, từng vệt sáng ẩn chứa uy năng khủng bố hung mãnh kéo tới, nện xuống đầu Khoa La như muốn hủy diệt cả trời đất này.

- Giết Ma tướng của ta, hôm nay phải nghiền xương ngươi thành tro!

Trường kích trong tay Trường Uyên phát ra bóng tối nuốt chửng ánh sáng. Trường kích rung rung như thương long xuất động, đâm tới Khoa La.

Mông Qua, Tuyết Lỵ theo sát phía sau Trường Uyên, khuôn mặt hai người đầy vẻ thù hận sâu sắc, cũng hoàn toàn bộc phát thực lực toàn thân.

Ba vị Đại tôn Yêu tộc liếc nhau một cái, đều hóa thành bản thể, toàn lực đi công kích Khoa La.

Sở Lăng Tiêu rung Tỏa Ma Liên, quấn quanh Khoa La, trói buộc hành động của y.

Từng tấm cốt thuẫn ngưng tụ bên người Khoa La. Y cũng cảm giác được vô cùng nguy hiểm, biết rõ chuyến này mà không cách nào ngăn cản thì chết chắc, y trông cậy những tấm cốt thuẫn này có thể thay y tranh thủ một ít thời gian.

Y còn dư lực chiến một trận!
Advertisement
';
Advertisement