Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Đúng thực là tên tiểu tử thối đó đã trốn thoát khỏi Sa Thành, nhưng nội thể hắn lại có Ma Thần Kim Huyết! Bí mật này Tuyết Lỵ cũng không nói cho ai biết.

Lần này chỉ cần tóm được hắn, hấp thụ Ma Thần Kim Huyết trong người hắn, công lực của ả sẽ có thể lật đổ được Ma tôn, chấp chưởng Ma cương, trở thành nữ Ma tôn đầu tiên trong lịch sử.

Đó là vinh dự tột bậc!

Nghĩ tới đó, máu trong người Tuyết Lỵ đã bắt đầu sục sôi.

- Đến rồi, hướng về phía chúng ta, cũng to gan đấy. Mông Qua cười khẩy, nghênh ngang đứng giữa không trung, không có ý định nấp đi.

Hai vị Ma tướng ở ngay đây, chẳng cần phải sợ ai.

- Là Tuyết Lỵ! Dương Khai khẽ quát, càng đến gần, hắn càng nhận rõ hơn thân phận của cường nhân bên đó, khẽ nhíu mày: - Có điều còn có một cao thủ... Khí tức này hơi quen, hình như ta đã thấy ở đâu đó rồi?

Hắn và Mông Qua đều không hẹn mà cùng có một cảm giác đã từng quen biết.

- Chúa thượng, lát nữa ngài nhớ hãy cẩn thận.

- Ừ. Dương Khai gật đầu. Vừa rồi phát giác ra khí tức cường nhân đang đến gần, hơn nữa còn từ một hướng khác, điều này khiến Dương Khai rất chú ý, nên mới rời khỏi đoàn người, dẫn theo Lệ Dung và Hàn Phi đến đây thăm dò.

Đến khi xác định đó là Tuyết Lỵ thì hắn không khỏi chùn lòng xuống.

Thế giới bên này không hề nhỏ, thông đạo nối với Thông Huyền đại lục cũng không phải chỉ có một, hắn qua từ phía Thiên Lôi Cức, còn Tuyết Lỵ thì từ đâu?

Một lát sau, ba người bên Dương Khai đã lọt vào tầm mắt hai vị Ma tướng.

Khựng lại, đôi bên nhìn nhau qua khoảng cách trăm trượng.

- Tiểu tử loài người, không ngờ ở nơi này lại có thể gặp được ngươi, đúng là oan gia ngõ hẹp. Hai mắt Tuyết Lỵ bừng bừng lửa nộ, như thể muốn thiêu cháy cả trời đất, ả cười nhạt u ám.

- Quả đúng là oan gia ngõ hẹp, lần trước để ngươi chạy thoái, lần này ngươi không được may mắn vậy nữa đâu. Dương Khai hừ lạnh.

- Khẩu khí ghê gớm lắm! Mông Qua cười lớn, hứng thú nhìn Dương Khai, nhíu mày nói: - Tiểu tử, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu không? Sao ta cứ thấy ngươi quen quen?

- Ngươi là ai? Dương Khai chau mày, hắn cũng cảm thấy gã này rất quen thuộc.

Chắc chắn là đã gặp ở đâu rồi.

- Bổn tọa là thuộc hạ dưới trướng Ma tôn, Ma tướng Mông Qua! Mông Qua cười ngạo nghễ.

- Mông Qua? Dương Khai sững sờ, biểu cảm trên mặt chuyển thành kỳ quái, cười gằn hề hề: - Thảo nào mà quen thế, thì ra là ngươi!

Mông Qua hồ nghi nhìn hắn.

- Sao? Không nhớ ta à? Dương Khai nhướn mày, cười tít mắt: - Người đã chém chết phân thần của ngươi năm xưa, còn nhớ không?

Mông Qua biến sắc, nhìn kỹ lại gương mặt Dương Khai, cuối cùng cũng có ấn tượng, quát ầm lên: - Thì ra là ngươi! Đúng là đi mòn gót tìm chẳng thấy, bỗng dưng tìm được chẳng tốn công!

Năm đó ở Hung Sát Tà Động của Thương Vân Tà Địa, một phân thần của Mông Qua giáng lâm, tu vi siêu nhiên, nhưng lại bị Dương Khai dùng Tỏa Ma Liên giáng một đòn hủy diệt.

Đây đã là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi, chẳng những ấn tượng của Dương Khai đã nhạt dần, mà Mông Qua cũng thế, thành thử cả hai khi gặp mặt thật cũng chỉ cảm thấy quen.

Được Dương Khai nhắc, Mông Qua lập tức dâng lên lửa giận ngút trời, cười dữ tợn: - Ta đã tìm ngươi rất lâu rồi, không ngờ hôm nay ngươi lại tự nạp mạng! Cũng tốt, hôm nay ta sẽ trả mối thù năm xưa, để giải cơn căm hận trong lòng!

Dứt lời, sát khí như thực thể nổi đầy khắp người, y lao thẳng về phía Dương Khai.

Tuyết Lỵ biến sắc, liền vung tay tung một chưởng, một luồng huyết quang chắn ngang giữa không trung, cản sát khí của Mông Qua lại, quát ầm lên: - Mông Qua, chúng ta đã phân rõ rồi, tên này là của ta, nếu ngươi dám giết hắn, ta thề tính sổ với ngươi!

Mông Qua không mảy may để tâm lời uy hiếp của ả, chỉ cười nhạt: - Hôm nay hắn phải chết, không ai cản nổi ta hết, nếu Tuyết Lỵ ngươi dám cản, thì chớ trách ta không nể giao tình nhiều năm.

Chuyện năm đó bị Mông Qua xem là nỗi nhục nhã khôn cùng, cứ luôn nghẹn cứng trong họng y, không phun ra là không được. Hôm nay đã gặp được tên đầu sỏ là Dương Khai, sao y có thể cố mà nuốt xuống được? Chỉ hận không thể lột da rút gân, nghiền xương hắn thành tro bụi ngay lập tức.

Phân thần đó, y đã phải tu luyện rất nhiều năm mới thành, sau khi bị giết chết, mãi đến hôm nay y vẫn chưa thể tu luyện ra được một phân thần khác.

Việc làm năm đó của Dương Khai đã khiến y chịu thiệt hại không hề nhỏ!

- Ngươi muốn giết hắn, phải bước qua xác ta trước! Tuyết Lỵ không chịu yếu thế, tỏ thái độ kiên quyết.

Dương Khai mỉm cười nhìn hai vị Ma tướng cãi vã, cả Lệ Dung và Hàn Phi theo sau đó cũng phải lắc đầu.

Còn chưa đánh mà hai vị Ma tướng đã nội chiến rồi, thật là khôi hài.

Tuyết Lỵ và Mông Qua đối mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, đấu mắt nhau mà chẳng biết thương thảo kiểu gì, lửa nộ đột nhiên dịu xuống.

Mông Qua gật đầu:

- Chuyện tên này đợi lát nữa nói sau, giải quyết hai ả này trước.

- Ta cũng có ý đó. Tuyết Lỵ khẽ gật, hướng ánh mắt qua Lệ Dung và Hàn Phi.

Hai vị thống lĩnh tộc Cổ Ma liền nhướn mày đứng dậy, không chút sợ sệt.

- Đi đi, không cần phải nương tay. Dương Khai thản nhiên căn dặn.

Lệ Dung và Hàn Phi cùng gật đầu.

Mông Qua cười lớn: - Tiểu tử ngươi khẩu khí lớn lắm, ngươi hơi coi thường Ma tướng bọn ta thì phải? Ngươi tưởng hai ả nữ nhân này có thể thắng được bọn ta chắc?

- Lần trước quá vội vã, chưa thể lĩnh giáo được cao chiêu của ngươi, lần này chúng ta hãy tỷ thí một trận ra trò. Tuyết Lỵ cũng u ám nhìn Lệ Dung, tìm thẳng đến bà.

- Được! Lệ Dung khẽ gật đầu, chợt cơ thể xuất hiện một chuỗi tàn ảnh, đến khi ngưng lại thì đã đứng ngay cạnh Tuyết Lỵ, khẽ đánh một chưởng vào lồng ngực ả.

Tuyết Lỵ biến sắc, huyết quang quanh người bừng sáng, một mùi máu tanh nồng nặc bùng tản ra từ ả.

Gương mặt Lệ Dung nhanh chóng xuất hiện các Ma vân chằng chịt, lòng bàn tay giữ một khí thế mạnh như chẻ trẻ, trực tiếp phá giải lớp phòng ngự của huyết khí, ấn vào người Tuyết Lỵ.

Giữa tiếng kêu thất thanh, Tuyết Lỵ né khỏi chỗ hiểm, nhảy ra khoảng cách cả trăm trượng.

Lệ Dung không hề truy kích, chỉ im lặng đứng một chỗ, điềm nhiên nhìn ả.

- Tu vi của ngươi... Thần sắc Tuyết Lỵ biến ảo, như không thể tin nổi vào mắt mình, ảquát ầm lên.

Lần trước Lệ Dung thi triển Ma Thần Biến, dùng toàn lực ứng phó mới có thể đánh ngang với Tuyết Lỵ, thế nhưng lần này, bà vừa động thủ, Tuyết Lỵ đã cảm giác được một áp lực cực lớn.

Áp lực này hệt như áp lực mà Ma tôn đại nhân mang lại cho ả.

Điều này khiến ả hơi ngỡ ngàng.

Ả bỗng thấy ảo giác như lần này, nếu ả đánh với đối phương, chắc chắn sẽ phải chết.

Vừa có suy nghĩ đó thôi, Tuyết Lỵ liền rùng mình, hét lên: - Không lẽ ngươi đã đột phá đến Nhập Thánh tam tầng cảnh?

Lệ Dung gật đầu: - Phải!

Huyết sắc trên mặt Tuyết Lỵ bỗng chốc giảm đi hẳn, trở nên tái nhợt.

Thân là Ma tướng, ả biết rõ sức mạnh và sự quỷ quái của nhánh tộc từng hầu hạ Đại Ma Thần, họ có được Ma Thần Biến do đích thân Đại Ma Thần truyền thụ, bất cứ tộc nhân nào cũng có thể chiến đấu vượt cấp.

Ở Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, Lệ Dung đã có thể đánh ngang tay với ả, nay đã đến tam tầng cảnh, ả căn bản không có hy vọng thắng.

Vội vàng quay lại nhìn sang Mông Qua, Tuyết Lỵ hít một hơi lạnh ngắt, cơ hồ không dám tin vào những gì mình vừa thấy.

Cùng lúc khi ả và Lệ Dung động thủ, nữ nhân còn lại đã đánh với Mông Qua rồi, ý cảnh lạnh thấu xương càn quét một phạm vi mấy chục dặm, khiến nơi đó trở thành một thế giới băng phong, bầu trời đầy những bông tuyết rơi lả tả, nhuộm mặt đất thành một màu trắng xóa.

Cái rét này, kể cả hai vị Ma tướng cũng không thể không dốc toàn lực vận thánh nguyên mà chống cự.

Ban nãy thái độ còn rất hống hách thì lúc này, Mông Qua lại bị nữ tử khí chất băng lãnh đó làm cho luống cuống tay chân, sát khí toát ra từ nội thể của y đều bị đông cứng, động tay chiến đấu vướng víu vô cùng, vẻ mặt hằn nét căm tức.

Nữ tử này dù cho công lực không bằng Mông Qua, thì cũng không kém bao nhiêu.

Mông Qua muốn bắt được hay lấy mạng nàng, căn bản là chuyện bất khả thi.

Tuyết Lỵ rùng mình, lập tức ý thức được chuyện này khó nhằn, ả và Mông Qua đã đánh giá thấp sức chiến đấu của đối phương, dẫn đến mất đi quyền chủ động khi giao chiến.

Đối phương đã dám đến đây, rõ ràng phải có chút bản lĩnh.

- Tuyết Lỵ, có vẻ như chúng ta phải đi thôi. Mông Qua cũng ý thức được điều này, bực bội nhìn Hàn Phi, nghiến răng nói.

- Đi! Tuyết Lỵ quyết đoán quát lên, hóa thành huyết quang rồi bỏ chạy.

Mông Qua cũng khẽ lay mình, quấn thành một đám mây đen rồi bám theo sát sau Tuyết Lỵ như một u hồn, sát khí ngập trời.

Hai vị Ma tướng thùng rỗng kêu to, la lối một hồi, nhưng mới động thủ chưa đầy mười hơi thở, đã nhốn nháo rút lui.

- Không cần đuổi theo. Dương Khai hô một tiếng. Lệ Dung và Hàn Phi nghe vậy đều dừng lại, thu hồi Ma Thần Biến, hồi phục diện mạo vốn có.

Đối phương là hai cao thủ Nhập Thánh tam tầng cảnh, nếu đã muốn chạy trốn thì Lệ Dung và Ho cũng không cách nào ngăn được.

Trở lại bên cạnh Dương Khai, nghiêm mặt nhìn về phía hai Ma tướng biến mất.

- Phía đó hình như là một nơi có tên là Đại Diễn Quốc. Dương Khai nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ.

Thế giới này, hắn quen thuộc với Đại Hán, Thiên Lang Quốc phụ cận hắn cũng từng tới một lần, còn Đại Diễn Quốc đó thì hắn không biết gì cả.

- Chúa thượng, nơi này xuất hiện hai Ma tướng, có khi nào là từ... Lệ Dung lo lắng nói.

- Không phải từ phía Lăng Tiêu Các, thế giới này hẳn vẫn còn thông đạo hư không khác dẫn đến Thông Huyền đại lục, hơn nữa nơi dẫn đến lại là Ma cương... Với thủ đoạn của Ma tộc nhân, e là nơi đó sinh linh đã đồ thán rồi.

- Chúng ta phải làm sao đây?

- Mặc kệ đi. Lần này chúng tới, có lẽ chủ ý là đi Trung Đô, nhưng không ngờ nửa đường lại đụng độ chúng ta. Ăn một vố đau rồi, ta nghĩ chúng sẽ không tới Trung Đô nữa đâu. Dương Khai hít một hơi. - Quay lại thôi, thiên hạ rộng lớn, hai cũng có mệnh của riêng mình, ta chỉ có thể để mắt đến các thân nhân, bằng hữu của mình thôi, nhanh chóng đưa họ đến Cửu Thiên Thánh Địa mới là chính sự.

- Chúa thượng nói phải. Lệ Dung khẽ gật đầu đồng ý.

Một lát sau, ba người lại trở về đoàn người, Dương tứ gia hỏi han vài câu, Dương Khai chỉ trả lời qua loa lấy lệ.

Trải qua một tháng lặn lội đường xa, cả nghìn người cuối cùng cũng đến Lăng Tiêu Các, tụ hội một nơi với người của ba tông môn quanh đó.
Advertisement
';
Advertisement