Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dược Vương Cốc, Vân Ẩn phong, thanh quang lướt qua, Dương Khai vụt hiện thân.

Hắn không trực tiếp bay lên mà chủ động dừng lại dưới núi.

Nơi này là thánh địa trong lòng luyện đan sư khắp thiên hạ, nơi đây có thiên hạ đệ nhất luyện đan đại sư - Tiêu Phù Sinh tọa trấn, bất cứ ai đến đây, đều không bao giờ bay thẳng lên núi một cách bất chấp lễ tiết.

Năm đó, Dương Khai từng ở lại Dược Vương Cốc một thời gian, tuy không học được đạo luyện đan từ Tiêu đại sư, nhưng vị lão nhân này lại dạy cho Dương Khai rất nhiều kinh nghiệm quý báu.

Trên con đường trưởng thành của Dương Khai, những kinh nghiệm này đều rất hữu dụng trong nhiều trường hợp.

Từ tận đáy lòng, Dương Khai rất tôn kính vị đại sư hòa nhã này, và cả hai mỹ phụ hầu hạ ông, ngày đó họ đã từng cho Dương Khai những tài nguyên tốt nhất.

Dương Khai rất lấy lòng cảm động bởi sự rộng rãi và những lần họ giúp đỡ hắn.

Chuyến này hắn đến đây cũng là để chuẩn bị đưa ba người họ đến Thông Huyền đại lục.

Nguyện vọng cả đời của Tiêu Phù Sinh là luyện chế một viên đan Linh cấp, nhưng do thế giới này quá trói buộc, nên mãi không thể đạt thành sở nguyện.

Chỉ cần đến Thông Huyền đại lục, với tài nguyên ở đó, cộng với khả năng của Tiêu Phù Sinh, luyện chế Linh đan hoàn toàn không khó.

Dương Khai bắt đầu chậm rãi bước lên Vân Ẩn phong, dọc đường ngắm qua các dược liệu trồng trong chốn sơn dã, hồi tưởng lại hai tháng từng sống ở nơi đây.

Hắn bất giác mỉm cười.

Dược Vương Cốc không khác ngày trước là mấy, Ô Chính kéo theo một lũ người đến tác oai tác quái ở Trung Đô và Lăng Tiêu Các, nhưng không hề lan đến đây.

Chẳng mấy chốc sau, hắn đã đặt chân lên đỉnh núi.

Mấy gian nhà cỏ sơ sài vẫn như ngày xưa.

Có hai bóng hình đẫy đà đang quét dọn trước gian nhà ấy, đầu trùm bằng một tấm khăn lụa để tránh cho tóc bị lấm bụi.

Nghe thấy tiếng bước chân của Dương Khai, họ đều ngẩng đầu lên, mỹ phụ đứng phía trước quệt mồ hôi trên trán, ánh mắt hồ nghi nhìn Dương Khai.

- Hương di, Lan di! Dương Khai nhếch miệng cười, chào niềm nở.

- Ngươi là... Hương di sững sờ, rồi đôi mắt tràn ngập bất ngờ, bỏ ngay cái chổi trên tay xuống, vội vã bước đến: - Dương Khai?

- Vâng.

Lan di cũng vội vàng bước đến, khẽ gật đầu, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhoẻn miệng cười: - Bao nhiêu năm không gặp, suýt nữa là không nhận ra rồi.

- Đúng thế, cứng cáp hơn trước nhiều rồi, lúc trước tướng tá ngươi chẳng ra làm sao cả. Hương di nhiệt tình chào đón: - Vào trong ngồi đi.

- Dạ.

Dương Khai và Hương di, Lan di ngồi xuống bên chiếc bàn đơn sơ trong gian nhà cỏ, trên bà đặt ba chén trà.

Lan di nói: - Không có gì để tiếp đãi cả, mong ngươi đừng chê cười.

- Lan di khách khí rồi. Dương Khai nhấc chén trà lên uống một hơi cạn sạch, mỉm cười nói: - Tuy nhiều năm không gặp, nhưng Lan di và Hương di chẳng thay đổi gì cả, vẫn trẻ trung như xưa.

Hai phu nhân liếc nhìn nhau cười tủm tỉm.

- Miệng lưỡi quá, chỉ biết nịnh hót thôi. Hương di lườm hắn:

- Lừa được không ít tiểu cô nương rồi nhỉ?

- Đâu có. Dương Khai gãi đầu.

- Nghe nói ngươi đã rời khỏi Trung Đô mười năm, không biết đã đi đến đâu, nay trở về rồi?

- Vâng, mới về được mấy ngày.

- Bình an trở về là tốt rồi, trước đây đại sư vẫn hay nhắc đến ngươi lắm, nói nhà ngươi rõ ràng tinh thông thuật luyện đan, mà cứ tỏ vẻ đần độn, năm đó lúc đến đây đến đại sư mà ngươi cũng lừa trót lọt.

- Năm đó... năm đó ta thật sự không biết gì thật mà. Đại sư đâu, sao không thấy người đâu cả? Lại đang bế quan luyện đan sao? Dương Khai hỏi.

Sắc mặt Hương di và Lan di bỗng chốc ảm đạm hẳn, nụ cười vụt tắt, thần sắc yếu ớt.

Dương Khai lòng chùn xuống, một cảm giác bất ổn dâng trào.

- Đại sư... đại sư đã qua đời năm năm trước rồi. Hương di quay đầu đi, mắt ửng đỏ, khẽ giọng nói.

Dương Khai sững sờ ngay lập tức, trong lòng vô cùng khó chịu như biển cả cạn khô.

Lúc này hắn mới chợt nhớ lại, năm đó sở dĩ Tiêu đại sư công khai nhận đồ đệ, cũng là vì nhận thấy mình không còn nhiều thời gian, nên mới lo lắng như vậy.

Nào ngờ ông đã rời khỏi trần gian từ năm năm trước.

- Đại sư... Dương Khai hé miệng.

- Tâm nguyện đã đạt được rồi! Hương di cố nén bi thương, lấy ra một hộp ngọc từ trong ngực áo. - Bảy ngày trước khi đi, người đã dùng hết sức sống cuối cùng để luyện chế ra một viên Linh đan, đây chính là viên đan người luyện khi ấy.

Dương Khai cầm lấy, cảm giác trên tay nặng trĩu, như thể thứ hắn đang cầm không phải là một viên Linh đan, mà là cả một mạng người.

Mở ra xem, Linh đan tròn vo bóng bẩy, linh khí kinh người, dược hiệu cô đọng, cho dù có là luyện đan sư Linh cấp xuất sắc cũng chưa chắc có thể luyện được viên đan tốt thế này.

- Đại sư ra đi rất thanh thản. Hương di lau khóe mắt, cố gượng cười: - Cho nên chúng ta cũng không cần phải buồn lòng vì người, có điều đại sư đã nói, Linh cấp không phải là đỉnh cao nhất của luyện đan sư, trên Linh cấp chắc chắn phải còn phẩm chất cao hơn.

Dương Khai rùng mình, thầm lấy làm kinh ngạc vì con mắt nhìn xa trông rộng của Tiêu Phù Sinh.

Giờ đây Dương Khai như đã hiểu, sở dĩ Tiêu Phù Sinh mong muốn luyện được Linh đan đến vậy, hoàn toàn không phải vì muốn tạo bước đột phá về thuật luyện đan của bản thân, mà muốn đánh tan sự ràng buộc của thế giới này bằng sức của mình ông.

Ông đã làm được rồi.

Đan dược Linh cấp mà thiên hạ chưa từng có, đã được ông luyện chế nên.

- Đại sư được chôn cất ở đâu? Dương Khai ngước lên hỏi.

Hương di chậm rãi đứng dậy, bảo hắn: - Đi theo ta.

Trong một khe núi hẻo lánh trên Vân Ẩn phong, một gò đất nằm cô quạnh tại vị trị cách đỉnh núi không quá xa.

Khó mà khiến ai tin được rằng, mộ phần đơn sơ này lại chính là nơi an nghỉ của thiên hạ đệ nhất luyện đan sư.

- Tất cả đều làm theo di nguyện trước khi lâm chung của đại sư, nơi này không có hài cốt của đại sư, hài cốt của đại sư sau khi được hỏa táng, đã rải xuống sông ngàn, nơi đây chỉ để vài thứ của ngài lúc còn sống thôi.

Lúc Dương Khai đang tế bái, Hương di đứng bên cạnh giải thích.

- Đệ tử trên danh nghĩa như ngươi có thể đến thăm đại sư, nếu ngươi biết chắc chắn sẽ rất vui.

Hương di che kín miệng, nói đến câu cuối cùng thì đã khóc không thành tiếng, Lan di đứng một bên cũng đỏ hoe mắt, lệ tuôn không ngừng.

- Ta nên làm vậy. Dương Khai khẽ gật đầu.

...

Nửa ngày sau, trên đỉnh Vân Ẩn phong, Dương Khai nói lời từ biệt với Hương di và Lan di.

- Hai vị không suy nghĩ thêm ư? Nói không chừng sau này nơi đây sẽ không được yên bình, thế giới này đã được nối liền với một nơi được gọi là Thông Huyền đại lục, sau này có thể sẽ có rất nhiều cường nhân mạnh đến không tưởng tìm đến đây. Dương Khai khuyên giải.

Vừa rồi hắn muốn hai vị phu nhân từng chiếu cố hắn cùng về Trung Đô, nhưng hai người họ lại từ chối hảo ý của hắn, cương quyết ở lại đây.

- Không cần đâu, cả đời chúng ta đều đã sống ở đây, không muốn đi đâu khác nữa, hơn nữa... đại sư cũng ở đây, chúng ta ở lại còn có thể bầu bạn với người. Nếu chúng ta đi rồi, nơi này chỉ còn lại mình người thôi.

- Ngươi có tấm lòng như vậy, bọn ta đã thấy vui rồi.

Dương Khai thở dài bất đắc dĩ.

Thái độ kiên quyết của họ Dương Khai có thể cảm nhận được, hắn biết dù có khuyên bảo thế nào cũng vô ích, đành nói: - Vậy sau này khi rảnh rỗi, ta sẽ đến thăm hai người. Đúng rồi, nếu có ai dám đến đây gây rối, cứ nói tên ta ra, có thể sẽ giúp ích được đôi chút.

- Ta biết rồi. Hương di mỉm cười gật đầu.

- Vậy hai vị bảo trọng! Dương Khai nghiêm nghị chắp tay, xoay người xuống núi.

- Ngươi cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không được cậy thế hiếu thắng. Hương di và Lan di đứng trên đỉnh núi vẫy tay chào.

Xuống khỏi Vân Ẩn phong, Dương Khai cẩn thận cất hộp ngọc đựng viên Linh đan của Tiêu Phù Sinh vào không gian Hắc Thư, lấy Phi Thiên Toa ra, hóa thành thanh qua bay thẳng về phía Tây.

Hướng thẳng về Thương Vân Tà Địa.

Lần này hắn rời khỏi Trung Đô, chủ yếu là để đi đến hai nơi, một là Dược Vương Cốc, hai là Thương Vân Tà Địa.

Hắn muốn đi gặp Phiến Khinh La.

Yêu nữ đó tuy tự do phóng đãng, nhưng đối với Dương Khai cũng không tệ, lúc đại chiến với Tà chủ, nàng còn giúp hắn không ít.

Điều quan trọng là Dương Khai từng gieo tình chủng trong tim nàng, khiến giữa hai người nảy sinh mối liên hệ không thể gạt bỏ.

Chuyến này khó lắm mới trở về được, tất nhiên cũng phải đưa nàng đến Thông Huyền đại lục, để nàng không phải ở lại đây bị hiếp đáp.

Còn về việc đến Thông Huyền đại lục nàng muốn làm gì, Dương Khai không quan tâm.

Sau hai canh giờ, Dương Khai đã đến gần Phiêu Hương Thành.

Tòa thành này có thể nói là nơi phồn hoa, an định nhất trong Thương Vân Tà Địa, cũng là địa bàn thuộc quyền quản hạt của Phiến Khinh La.

Năm đó Tà chủ tử mạng, Lục đại Tà vương tổn thất nghiêm trọng, toàn bộ Thương Vân Tà Địa rơi vào đại loạn, nhưng chỉ có duy nhất Phiêu Hương Thành không bị liên lụy, vì Yêu Mị Nữ Vương đã bình yên trở về.

Sự phồn vinh an bình của nơi này và tình thế giết khóc khôn nguôi ở những nơi khác thuộc Thương Vân Tà Địa đã hình thành nên một thế đối lập rõ ràng.

Rất nhiều võ giả không muốn lo lắng thấp thỏm ở bên ngoài, đều đã đến Phiêu Hương Thành kiếm tìm đạo mưu sinh, thành thử ở đây người càng lúc càng đông, và càng ngày càng phồn hoa.

Dương Khai cứ đi lòng vòng, trộm nghĩ lát nữa khi gặp yêu nữ đó thì nên nói chuyện với nàng bằng thái độ thế nào.

Yêu phụ đó quá quyến rũ, nếu nàng mà giở trò nũng nịu với hắn, Dương Khai không biết mình có chịu thấu hay không, ngộ nhớ cầm lòng không đặng, thì chẳng thành ra kết quả không giữ được tiết tháo nửa đời còn lại.

Hơn nữa nàng cũng rất biết vuốt mặt không nể mũi, không thể không đề phòng.

Mấy chốc sau, hắn đã đến nơi hành cung của Phiến Khinh La ở Phiêu Hương Thành.

Trước cổng hành cung, có một người quần áo rách rưới như ăn mày đang tựa vào vách tường, ủ tay trong ống tay áo, nhắm mắt nghỉ ngơi, tướng tá lôi thôi, tóc tai bù xù, râu thì như đã rất nhiều năm không thèm cạo, trông đến tệ hại.

Bất cứ ai đi qua đây đều không để ý đến gã, sự tồn tại của người như vậy chỉ tổ khiến người khác phát ghét.

Dương Khai tùy ý liếc mắt nhìn gã một cái, miệng nở một nụ cười mỉm quái dị, từ từ bước đến trước mặt gã, làm ngơ trước hơi thở tanh tưởi phả ra từ người gã.

Ánh mặt trời ban trưa bị bóng Dương Khai che khuất, tên ăn mày đó mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại hờ hững nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi.

Gã coi như Dương Khai không tồn tại, ngoảnh mặt làm ngơ.

Dương Khai cười nửa miệng, nói với gã: - Chào Ảnh Vương!

Gã ăn mày liền rùng mình, mở bừng hai mắt ra, điện quang thoáng lướt qua mắt. Hình như đến lúc này, gã mới nhận ra thân phận của Dương Khai, không khỏi biến sắc. Thân xác như da bọc xương khẽ vút đi, giữa những điện lưu luân chuyển, bóng dáng gã biến đâu mất tăm.
Advertisement
';
Advertisement