Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Lúc ba người xuất hiện, không hiểu sao trong lòng Cừu Húc nảy sinh một cảm giác sợ hãi không đè nén nổi, tựa như có một luồng tử khí ập đến trước mặt, khiến cho y không rét mà run.

Không có Tú Lệ đứng cùng khiến y cảm thấy không an toàn chút nào..

- Kẻ ban nãy nói Siêu Phàm Cảnh không thể đấu lại với Nhập Thánh Cảnh chính là ngươi? Dương Khai quay đầu lạnh lùng nhìn Cừu Húc.

- Đúng, dám hỏi các hạ là ai? Cừu Húc nhíu mày.

- Ta không cần nói tên mình cho một người chết biết chứ?

- Ngươi thật ngông cuồng, rốt cuộc ngươi là ai? Sắc mặt Cừu Húc lạnh tanh vì đã nhận thấy kẻ vừa đến không đơn giản. Y lén đưa mắt nhìn Tú Lệ ra hiệu cho ả tùy cơ ứng biến. Tú Lệ khẽ gật.

Dương Khai không phản ứng với những gì y nói, chỉ ra lệnh cho Lệ Dung: - Nữ nhân đó giao cho hai ngươi, tên nam nhân này để ta xử lý.

Lệ Dung gật đầu: - Chúa thượng cẩn thận.

Bà không can ngăn Dương Khai vì biết rằng trong lòng Dương Khai đang có lửa giận bùng cháy, muốn đích thân diệt trừ tên nam tử độc nhãn ban nãy đã cậy thế hiếp người. Hơn nữa có bà và Hàn Phi tham chiến bên cạnh thì Dương Khai coi như không có đối thủ, cũng càng không thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Hai cặp mắt nhìn chằm chằm Tú Lệ, ẩn chứa áp lực từ trên trời giáng xuống.

Trong khoảnh khắc, mỹ phụ đẫy đà tên Tú Lệ đó toàn thân cứng ngắc, sức lực lưu chuyển trong cơ thể ả không linh hoạt, giống như rơi xuống vũng lầy, liên tục tắc nghẽn.

Trong lòng ả hoảng sợ. Lúc này ả mới hiểu hai nữ nhân vừa xuất hiện trước mặt ả mạnh đến đâu, toàn thân ả không khỏi run lên.

Sắc mặt Cừu Húc cũng biến đổi. Khi Lệ Dung và Hàn Phi vừa vận lực, Cừu Húc lập tức nhận thấy tình thế không như y tưởng tượng. Trong cặp mắt y đầy vẻ sợ hãi, chẳng còn tâm trí nào đi gây hấn với đám người Huyết Thị Đường nữa. Bóng y chớp tắt, bỏ chạy vào phía trong Trung Đô.

Y muốn đi tìm Ô Chính!

Tuy y không thỏa mãn với lợi ích Ô Chính cho y, nhưng nói cho cùng thì Ô Chính vẫn mạnh nhất ở đây. Lão có tu vi đạt tới Nhập Thánh tam tầng cảnh, lợi hại hơn y nhiều.

Vừa mới di chuyển thì mắt y hoa lên, tên thanh niên có vẻ không biết trời đất ban nãy đã chặn phía trước y.

Siêu Phàm tam tầng cảnh!

Cừu Húc liếc mắt một cái đã nhìn thấu tu vi thật của Dương Khai, vẻ mặt y cực kỳ vui sướng nhủ thầm: "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tìm tới". Y vừa quát lớn: - Tiểu tử cút ngay!

Vừa giơ tay định tóm lấy Dương Khai.

Y toan tính bắt giữ Dương Khai, tranh thủ giành lấy một con đường sống cho mình.

Dương Khai không hề động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn y với vẻ thờ ơ. Hắn chờ sau khi bàn tay gã đặt xuống dùng sức siết chặt vai của mình, hắn mới đột ngột phát động sức mạnh nội thể.

Khí tức nóng rực bùng nổ, Cừu Húc hú lên một tiếng quái dị rồi vội vã rút tay lại. Y tái người biến sắc, cảm thấy không thể tin nổi.

Sức mạnh phát ra trong cơ thể của tên thanh niên chỉ có Siêu Phàm tam tầng cảnh này lại hùng hậu tinh thuần hơn so với một Nhập Thánh Cảnh như y.

Thông qua kinh mạch trong bàn tay, chân nguyên nóng rực thâm nhập vào cơ thể, tung hoành ngang dọc trong huyết nhục và kinh mạch, ngấm vào lục phủ ngũ tạng của y, hòng phá hoại sức sống trong cơ thể y.

Cừu Húc không dám chần chừ, vội vã điều động thánh nguyên trong cơ thể để áp chế luồng khí nóng này. Nhiệt độ cơ thể y lập tức tăng vọt, máu toàn thân đều như có dấu hiệu sôi trào, khiến cho tròng mắt y đỏ ngầu.

Còn chưa kịp định thần thì một thanh trường mâu lấp lánh kim quang xé gió lao tới. Thanh trường mâu đó tỏa ra sức mạnh động trời, giống như có thể xé rách không gian, phá bỏ sự trói buộc của khoảng cách. Thanh trường mâu lập tức phóng to trước mắt y.

Cừu Húc sợ gần chết, y cảm nhận được lực sát thương bên trong thanh trường mâu nên vội vã tránh né.

Vù vù...

Sau khi Tru Thiên Mâu đánh vào khoảng không còn bay xa hơn mười dặm nữa mới từ từ hóa thành những điểm sáng rồi biến mất.

Trên tay Dương Khai, từng thanh Tru Thiên Mâu lần lượt hình thành. Hắn đứng giữa không trung phóng liên tục.

Ánh sáng lóe ra đầy trời như cơn bão châu chấu càn quét.

Cừu Húc chật vật khó khăn. Bị Cửu Thiên Thần Kỹ này tấn công, y chỉ biết né tránh, hoàn toàn không còn sức chống đỡ, sắc mặt tái mét.

- Trốn đi, trốn tiếp đi! Để ta xem ngươi trốn được bao lâu! Sức mạnh toàn thân tưởng như bùng nổ không giới hạn, hắn còn bắt chước giọng điệu châm chọc của Cừu Húc trước đó. Tru Thiên Mâu uy mãnh như vị thần thời cổ đại, từng vệt sáng bắn ra truy đuổi Cừu Húc không tha.

Cừu Húc chẳng rảnh tay để đáp trả, chỉ né tránh đòn tấn công thôi cũng đủ khiến y lao lực, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Chẳng phải ngươi là Nhập Thánh Cảnh sao? Đáng lẽ phải xông lên quyết chiến chứ? Sao lại phải sợ một Siêu Phàm Cảnh như ta? Đến đây! Đem tất cả bản lĩnh của ngươi ra đây! Hôm nay tiểu gia sẽ cho ngươi biết một Siêu Phàm Cảnh giết Nhập Thánh Cảnh là như thế nào. Dương Khai cười khinh bạc. Kế tiếp Tru Thiên Mâu, cả Huyền Thiên Kiếm và U Thiên Tỏa cũng được phóng ra, hào quang của Cửu Thiên Thần Kỹ chói sáng.

Bên dưới, đám người Đồ Phong ngây ra nhìn, trong lòng thấp thỏm không bình tĩnh được.

Năm đó bọn họ được Dương Khai bồi dưỡng. Trước khi Dương Khai rời đi thì họ sớm đã đạt đến trình độ Siêu Phàm Cảnh, đứng trên đỉnh cao của thế giới này rồi.

Hơn mười năm sau khi Dương Khai ra đi, bọn họ cũngtu luyện chăm chỉ. Đến nay về cơ bản mỗi một Huyết thị đều thấy được hy vọng của Siêu Phàm nhị tầng cảnh, coi đó là mục tiêu đột phá của mình.

Nhưng mấy tháng trước, đột nhiên xuất hiện một lũ kẻ thù khó đánh bại, khống chế cả Bát đại gia của Trung Đô.

Hôm nay bị tên độc nhãn tên Cừu Húc này truy sát đến mức cùng đường tuyệt lộ, chỉ biết trơ mắt nhìn Đường Vũ Tiên suýt nữa bị y bóp chết.

Tiểu công tử đột nhiên xuất hiện giữa không trung, uy thế như sấm sét đánh cho Cừu Húc chạy thục mạng, thậm chí y còn không có thời cơ mà đánh trả.

Các Huyết thị phấn chấn hẳn lên, cảm giác tự hào trào dâng trong lòng. Ai nấy nhìn dáng vẻ chật vật của Cừu Húc đều vô cùng sảng khoái.

Lệ Dung và Hàn Phi cũng đứng một bên chăm chú quan sát với vẻ mặt vui mừng và đôi mắt rực sáng.

Dù hai người họ biết Dương Khai rất lợi hại, nhưng sau khi đến đây chưa có dịp thấy Dương Khai giao chiến với cao thủ nên họ cũng không biết giới hạn cao nhất của hắn tại đâu.

Ban nãy hai người còn ngầm quyết định, nếu Dương Khai không chống đỡ nổi thì hai người họ sẽ lập tức ra tay giúp đỡ.

Nhưng tình hình không như họ dự liệu. Tên cao thủ Nhập Thánh nhất tầng cảnh này không có chút cơ hội phản kháng nào trước mặt Dương Khai.

Thậm chí hai người họ có thể khẳng định rằng, Dương Khai đủ sức giết chết địch thủ một cách dễ dàng.

Bởi vì Dương Khai còn chưa thi triển Ma Thần Biến, chỉ dùng công lực căn bản của mình để chiến đấu với kẻ đó.

Cuối cùng lúc này họ đã có thể yên tâm, vừa tăng áp lực với Tú Lệ để ả không thể tiếp viện cho Cừu Húc, vừa chú ý quan sát trận chiến của Dương Khai.

- Lão tử liều mạng với ngươi! Trong lúc chật vật né đòn, Cừu Húc đột nhiên hét lớn một tiếng. Một cái chuông lớn bay tới phát ra những âm thanh inh ỏi. Tiếng động đó giống như câu hồn đoạt phách đối phương, sóng âm tạo thành từng đợt tấn công khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.

Tru Thiên Mâu và Huyền Thiên Kiếm đang bay về phía y đã bị kìm chế, đòn tấn công yếu đi không ít.

Từng người trong đám Huyết Thị Đường đang đứng bên dưới xem chiến đều tỏ ra đau đớn cùng cực khi nghe thấy âm thanh tiếng chuông này. Người họ run rẩy, máu bắt đầu sôi sục, sắc mặt đỏ bừng giống như có thể nổ tan xác bất kỳ lúc nào.

Lệ Dung phất tay xua tan áp lực ở phía họ, lúc này đám người Huyết Thị Đường mới khôi phục lại sắc diện, cảm kích nhìn Lệ Dung.

Cừu Húc phát động thần niệm để điều khiển bí bảo chuông lớn đó. Phát huy được toàn bộ uy lực của bí bảo rồi y mới ẩn mình sau chiếc chuông lớn này để dùng bí bảo ngăn cản đòn tấn công của Dương Khai.

Hiển nhiên y phải đánh cược một phen cuối này, hy vọng có thể lưỡng bại câu thương với Dương Khai. Nếu như vậy mà bắt được Dương Khai thì càng tốt.

- Bí bảo Linh cấp thượng phẩm! Dương Khai gằn giọng cười như không xem chiêu Ma Âm Quán Nhĩ này ra gì. Hắn chẳng những không lui bước mà còn nghênh tiếp đòn tấn công với khí thế hung hãn.

Chân Dương nguyên khí bạo phát ầm vang, Dương Khai giống như một quả cầu lửa đang cháy hừng hực tung hoành ngang dọc trong màn sóng âm hỗn độn.

Một lát sau, một tiếng vang thật lớn vang lên.

Tiếng chuông vang rộng khắp Trung Đô, khiến cho khí huyết người ta nhộn nhạo, trong lòng không thoải mái.

Cừu Húc trốn ở phía sau chuông lớn bị một một sức mạnh khổng đập tới liền ngã xuống như con diều giấy. Y đổ máu không ngừng trong không trung, sắc mặt tái nhợt, trước mắt chỉ còn một mảng mờ mịt.

Y không thể tin nổi cảnh tượng vừa rồi.

Không ngờ tên thanh niên Siêu Phàm tam tầng cảnh đó lại lấy thân thể va chạm với bí bảo của y, chẳng những cản trở thế công của bí bảo mà còn đẩy y bay xa.

Có điều y chỉ lùi lại mười mấy bước đã đứng vững lại được.

Thể chất phải mạnh thế nào mới dám dùng thân thể va vào bí bảo?

Cho đến bây giờ y mới hiểu một cách triệt để, y và tên thanh niên này không có cùng một trình độ chiến đấu. Tu vi của hắn tuy thấp hơn y, nhưng hắn là một tên quái vật có thể chiến đấu vượt cấp.

Ánh mắt Cừu Húc đầy ngán ngẩm. Y lộn người, khàn giọng hét lớn - Ô Chính!

Dương Khai chỉ vừa thuận tay ném cái chuông y đang cầm đi mà đã không trông thấy tung tích y đâu. Bóng y nhoáng lên một cái đã kịp đuổi sát Cừu Húc, gằn giọng cười nói: - Ngươi cầu viện ai cũng chẳng tác dụng gì đâu, hôm nay chắc chắn ngươi phải chết!

Từng luồng chân nguyên tinh thuần được Dương Khai truyền vào trong cơ thể Cừu Húc, Cừu Húc tuy muốn chống trả nhưng lại không phòng ngự nổi.

Cơ thể y ngay lập tức nóng ran, máu sục sạo như nước đang sôi, bên ngoài da thịt xuất hiện từng đám bọt nước lớn.

Ầm...

Cừu Húc nổ tung, một bông hoa máu nở bừng giữa không trungmột cái chết cực kỳ thê thảm.

Tú Lệ run rẩy, trong lòng kinh khiếp. Ả quan sát cuộc chiến từ đầu tới cuối, nhưng đến phút cuối cùng ả vẫn không thể hiểu nổi tại sao một Nhập Thánh Cảnh lại bị một Siêu Phàm Cảnh giết chết dễ dàng như vậy.

Cảnh tượng này đã đảo lộn mọi nhận thức của ả về thực lực của võ giả.

Nhìn bóng lưng đáng sợ dữ dằn của thanh niên đó, Tú Lệ không khỏi kinh khiếp vô cùng.

- Chúa thượng, xử lý ả đàn bà này thế nào? Lệ Dung hỏi khẽ.

- Giết! Dương Khai thản nhiên đáp.

- Hiểu rồi! Hàn Phi đáp, cơ thể vừa lay động đã đến bên cạnh Tú Lệ, thuận tay đánh ra vài chưởng lên người Tú Lệ.

Ngay sau đó, bên ngoài cơ thể của mỹ phụ đã bị một lớp băng tuyết bao phủ, dần dần bị đông lại thành một tượng băng rất sống động, xuyên qua lớp băng vẫn nhìn thấy được vẻ kinh sợ lúng túng trên mặt.

Tượng băng đổ xuống, đập vào mặt đất lập tức vỡ vụn.

Mỹ phụ này cũng chết không toàn thây.

- Kẻ nào gây sự ở đây? Tiếng gầm giận dữ từ xa truyền đến. Một lát sau, một lão già sắc mặt hồng hào xuất hiện, vẻ mặt tức giận cực độ, hai con mắt quan sát bốn phía.

Sau khi nhìn rõ mặt Dương Khai thì lão không khỏi biến sắc: - Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa?
Advertisement
';
Advertisement