Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Ngươi đúng là vô tình thật...

An Linh Nhi lặng lẽ xuất hiện như ma quỷ, nhìn theo hướng Vân Huyên rời đi, thở dài xa xăm:

- Cô ấy đã như thế rồi, ngươi cũng không dỗ dành à? Chỉ mấy câu nói ngọt thôi mà.

- Như vậy chỉ khiến cho tình hình càng thêm tồi tệ.

Dương Khai lắc đầu.

- Không đến mức đó chứ...

Dương Khai trừng mắt nhìn nàng:

- Bởi vậy ta mới không nói chuyện ái tình với ngươi, tránh cho ngươi về sau cũng thành thành ra như vậy!

- Ta sẽ không thế đâu.

An Linh Nhi đỏ mặt, vội vàng rời đi.

Trở lại Thánh Chủ Uyển, Dương Khai tiếp tục luyện đan.

Năm vị đại sư nhạy bén phát hiện, tâm trạng của Dương Khai dường như đã có thay đổi rất nhỏ, kéo theo thủ pháp luyện đan cũng liên tiếp mắc lỗi, không ít dược liệu tốt suýt nữa bị hỏng mất, làm cho bọn họ hốt hoảng đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Tuy vậy tâm trạng gay go cũng đó bị quên sạch rất nhanh, Dương Khai lấy lại sự thành tạo và tự tin khi luyện đan, khiến các vị đại sư lại đưa mắt quan sát đầy kỳ vọng.

Mặt trời lặn, mặt trăng lên, chớp mắt đã qua mấy tháng rồi.

Danh tiếng của luyện đan đại sư ở Cửu Thiên Thánh Địa truyền khắp đại lục, tiếng tăm không ai bì kịp.

Bên ngoài Cửu Phong mỗi ngày đều náo nhiệt lạ thường như vậy. Người xếp hàng chờ đợi luyện đan đông như kiến cỏ, nối dài không dứt.

Thánh địa đã thu được một số lượng của cải không tưởng và một lượng lớn vật liệu dùng để tu luyện, nguồn dự trữ phong phú đủ để khiến bất cứ ai trông thấy cũng phải ghen tị.

Đám người Từ Hối cứ cười nói cả ngày dài.

Trong sương phòng, Dương Khai và mấy vị đại sư đã ngồi đó liên tục mấy ngày liền, chưa hề ra khỏi cửa.

Mỗi một ngày, Dương Khai đều luyện chế vừa đủ hai mươi viên đan dược, còn năm vị đại sư cũng đều phấn chấn tinh thần đứng xem từ đầu đến cuối.

Họ lấy làm kinh hãi trước tốc độ luyện đan của Dương Khai, cũng mê mẩn thủ pháp luyện đan tinh diệu của hắn.

Mỗi ngày chế luyện được hai mươi viên đan dược, bất kỳ vị đại sư nào ở đây cũng đều không thể làm nổi.

Luyện chế Linh đan còn tạm được, nếu các vị đại sư dốc hết sức thì một ngày cũng có thể luyện chế ra bảy tám viên.

Nhưng luyện chế Thánh đan lại vô cùng hao tổn tinh thần và sức lực, các vị đại sư tự nhủ mình dốc hết toàn lực thì cũng chỉ có thể luyện ra tối đa hai viên một ngày đã kiệt sức rồi!

Nhưng ở đây Dương Khai chỉ cần dùng bảy tám canh giờ, thậm chí ít thời gian hơn, đã có thể chế luyện xong toàn bộ hai mươi viên đan dược.

Thời gian còn lại dùng để cảm ngộ những thu hoạch trong lúc luyện đan và hồi phục sức lực.

Các đại sư nhận thức một cách sâu sắc về hiệu quả khủng khiếp mà lửa thần thức có thể phát huy trong luyện đan.

Lúc Dương Khai luyện đan thì bọn họ quan sát, lúc Dương Khai nghỉ ngơi bọn họ liền ngồi lại đàm luận những điều gặt hái được trong ngày đó, thường xuyên cãi nhau đến đỏ mặt tía tai vì một thủ pháp hoặc một linh trận, giằng co không dứt.

Dương Khai cũng không để tâm tới bọn họ, càng không hó hé quan điểm cá nhân.

Hắn có thể luyện đan nhanh chóng như vậy, nguyên do đều có liên quan tới lửa thần thức. Cho nên nhiều lúc phương pháp mà hắn sử dụng hay những kiến giải hắn tâm đắc đều không thích hợp với mấy vị đại sư.

Trong những cuộc đàm luận và tranh cãi ồn ào, các vị đại sư tự thấy sự hiểu biết của mình về thuật luyện đan đã sâu sắc thêm không ít, kỹ thuật luyện đan cũng được nâng cao.

Có những lúc không chịu nổi yên tĩnh, bắt đầu ngứa ngáy chân tay, họ còn lấy dược liệu người ngoài đưa tới ở chỗ Dương Khai mang đi luyện đan dược.

Có sự giúp đỡ của các vị đại sư, Dương Khai trở nên thoải mái hơn.

Những việc như ngưng luyện dược dịch cơ bản đã không cần hắn phải tự làm nữa. Các vị đại sư khi tự mình cảm ngộ thực tiễn sẽ làm những phần việc này rất tốt, hắn chỉ việc đem những dược dịch khác nhau kết hợp lại, chế luyện thành đan.

Làm vậy khiến năm vị đại sư có vẻ giống như trợ thủ của hắn vậy, thế nhưng các vị đại sư vẫn cứ vui vẻ, mỗi ngày đều vui mừng hân hoan.

Được năm vị luyện đan sư Thánh cấp làm trợ thủ, cả thiên hạ này e là chỉ có nơi này chứ không còn đâu khác.

Cùng với lời đồn đại bên ngoài về danh tiếng của luyện đan đại sư, danh vọng của Cửu Thiên Thánh Địa cũng thuận nước dâng thuyền.

Võ giả tới đây cầu đan dược tốt, chẳng một ai không cảm kích Cửu Thiên Thánh Địa. Bởi vì ở bất cứ, bọn họ đều không thể có được đan dược họ cần một cách nhanh chóng như vậy.

Nhưng ở Cửu Thiên Thánh Địa này, chỉ cần chờ đợi tối đa một hai tháng là đã có thể được như ý muốn.

Hơn nữa tin tức về việc nhóm người Đỗ Vạn – gồm năm vị luyện đan sư Thánh cấp – đã đến bái kiến đại sư của nơi này, cũng truyền đi nhanh chóng, khiến nhiều người nhầm tưởng rằng vị cao nhân thần bí trong Cửu Thiên Thánh Địa đó chính là Thiên Tàng Lão Nhân trong truyền thuyết.

Lời đồn vang dậy tứ phương, càng gia tăng thêm uy vọng cho Cửu Thiên Thánh Địa.

Có thể nói, Cửu Thiên Thánh Địa của hiện tại, ngoài chuyện không có cường nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh trấn giữ ra, so với thế lực tối cao trong thiên hạ đã không kém bao nhiêu, danh vọng đã đạt đến mức độ xưa nay chưa từng có.

Mà tên của Dương Khai, chủ nhân của Thánh địa cũng được đông đảo người biết đến.

Thánh địa được cải tử hoàn sinh, lan tỏa sức sống bừng bừng, không ai vui hơn đám người Từ Hối. Mấy năm trước, cựu Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa qua đời, tân Thánh chủ vẫn chưa tiếp quản Thánh địa, các đệ tử trong lòng bất ổn. Lại ngay vào lúc ấy, Nam Thánh cô gây họa lớn bên ngoài, dẫn tới vô số cường nhân vây đánh nơi này.

Lúc đó Từ Hối còn nghĩ cơ nghiệp của Thánh địa sẽ bị hủy trên tay thế hệ mình, tâm trạng suy sụp, thầm cảm thấy có lỗi với cơ ngơi mà các thế hệ Thánh chủ để lại.

Nhưng mấy năm sau, nơi này đã trở thành trung tâm sự chú ý của thiên hạ.

Thân là người của Cửu Thiên Thánh Địa, đừng nói là đại trưởng lão như lão, ngay đến các đệ tử bên dưới cũng không một ai không lấy làm kiêu hãnh.

Sự kiêu hãnh này mang tới một vòng tuần hoàn tốt đẹp, khiến các đệ tử càng thêm khắc khổ tu luyện, lo sợ tu vi sẽ tụt hậu so với võ giả các thế lực khác, bôi xấu thể diện Thánh địa.

Nhìn sự tốt đẹp phồn vinh của Thánh địa, Từ Hối chỉ cảm thấy cho dù bây giờ có chết, cũng là chết một cách không hối tiếc.

...

Vào một hôm, Dương Khai đang luyện đan thì bỗng nhiên sắc mặt biến động, trông như vừa phát hiện ra điều gì đó, vội vàng kết thúc công việc trên tay.

Đỗ Vạn đã nhạy bén quan sát thấy điểm khác thường, dò hỏi:

- Làm sao thế?

Nghe lão hỏi vậy, bốn người khác cũng vội hướng ánh mắt quan tâm sang.

Dương Khai mỉm cười lắc đầu:

- Không có gì, chỉ là mấy hôm trước tiểu tử đã luyện hóa một bí bảo nhập vào thân thể, cho đến hôm nay mới có chút cộng hưởng truyền đến, tiểu tử muốn thăm dò bí bảo đó xem sao.

- Thì ra là vậy!

Thường Bảo gật đầu:

- Vậy ngươi cứ đi đi, chỗ đan dược còn lại để chúng ta giúp ngươi luyện chế.

- Như vậy có được không?

Dương Khai ngạc nhiên, hắn vốn dĩ định sau khi thăm dò xong sẽ quay lại luyện chỗ đan dược còn lại, nhưng không ngờ Thường Bảo lại có đề nghị như vậy.

- Có gì mà không được chứ?

Thường Bảo cười ha hả:

- Bọn ta cũng là luyện đan sư Thánh cấp, tiểu tử nhà ngươi sao lại không coi trọng thấy tài nghệ của bọn ta vậy?

- Không dám không dám, các vị đại sư có thể ra tay giúp đỡ, tiểu tử cảm kích còn không kịp kia. Cũng không hề nghi ngờ gì tài nghệ của các vị đại sư.

Dương Khai cười theo.

Tuy rằng trong khoảng thời gian qua, các vị đại sư mỗi khi ngứa nghề đều luyện chế ra một hai viên đan dược, nhưng cũng chưa bao giờ vượt quá bổn phận, lấn át chủ nhà. Ngày thường bọn họ chỉ quan sát, bây giờ không nhịn được nữa mới luyện đan, cho nên đan dược luyện ra không nhiều.

Hôm nay công việc luyện đan này chỉ mới bắt đầu, ngoài mấy viên do Dương Khai luyện ra, vẫn còn mười mấy viên đan dược cần luyện chế. Các đại sư chia đều ra, mỗi người cũng phải luyện ba bốn viên.

Đại đa số đều là Thánh đan.

Luyện chế ba bốn viên đan dược này, các đại sư ước chừng cũng sẽ sức cùng lực kiệt.

- Coi như tiểu tử ngươi khéo ăn nói!

Thường Bảo cười lớn, rất thỏa mãn.

- Không sai, xem thì đã xem mấy ngày rồi, đến lúc nên chính thức bắt tay vào làm. Cứ tranh cãi qua lại với mấy lão già này cũng chẳng có gì thú vị, cứ dùng đan dược để phân cao thấp, xem thử hiểu biết của ai thấu đáo hơn.

Hà Phong cũng tán thành đề nghị của Thường Bảo.

- Cứ như vậy đi, mười mấy viên đan này Dương Khai ngươi không phải lo nữa, mấy người bọn ta giúp ngươi luyện. Ngươi hãy đi xem bí bảo đó đi.

Đỗ Vạn xua xua tay với Dương Khai.

- Như vậy nhé, làm phiền các vị đại sư rồi!

Dương Khai cũng không từ chối nữa. Mấy vị đại sư luyện chế chỗ đan dược này chẳng có vấn đề gì. Tuy có khả năng thất bại, nhưng dựa vào tình trạng hiện nay của Thánh địa, bồi thường cũng chỉ là chuyện vặt.

Tức thì cả người trở nên nhẹ nhõm mà rời khỏi đây, đi đến một sương phòng khác.

Ngồi khoanh chân xuống, tâm thần vừa động, hào quang lóe lên trên tay. Bí bảo con thoi lấy được từ trong Tinh Không xuất hiện, thần niệm lưu chuyển, Dương Khai bắt đầu cẩn thận thăm dò.

Thứ vừa rồi sinh ra cộng hưởng với hắn chính là bí bảo con thoi này.

Kể từ ngày đem nó luyện hóa nhập thể, đã xấp xỉ hơn nửa năm qua rồi. Trong thời gian dài như vậy, tuy rằng Dương Khai luôn lo luyện đan, không chú ý tới nó, nhưng chân nguyên và thần thức của bản thân lại không ngừng ôn dưỡng nó.

Mất thời gian dài như vậy mới khiến nó cộng hưởng với chinhsh mình, khiến Dương Khai có phần hơi bất ngờ.

Hắn còn nhớ rõ bí bảo Ngân Diệp đó, từ khi luyện hóa nhập thể đến khi hiểu rõ cấu tạo và cách sử dụng của nó, cùng lắm chỉ mất có ba tháng mà thôi.

Bí bảo Ngân Diệp đó thuộc cấp bậc Thánh cấp thượng phẩm, chính là bí bảo cấp cao nhất.

Theo đó thấy được, bí bảo con thoi này một là cấu tạo quá phức tạp, hai là cấp độ còn cao hơn rất nhiều so với Ngân Diệp.

Nếu không như thế, tuyệt đối không thể có chuyện phí thời gian như vậy được.

Nếu hôm nay nó không truyền rung động ra, Dương Khai suýt nữa đã quên mất nó rồi.

Thần niệm nhập tiến vào trong nó, cấu tạo bên trong đã sáng ngay trước mắt.

Vẻ mặt Dương Khai tức khắc trở nên kỳ quái.

Hắn phát hiện cấu tạo ở bên trong không hề giống như mình những gì mình phỏng đoán, linh trận đồ khắc họa bên trong không những không thâm sâu phức tạp, ngược lại còn có vẻ hơi sơ sài.

Tuy rằng toàn là những vết tích cũ xưa, nhưng Dương Khai không biết những linh trận này dùng để làm gì.

Đối với luyện khí hắn cũng không hiểu rõ lắm.

Linh trận dùng trong luyện khí và linh trận dùng trong luyện đan căn bản là hai chuyện không liên quan.

Trong mơ hồ, Dương Khai có thể nhận ra công dụng của bí bảo này, nhưng nếu không qua sử dụng thực tế, thì chẳng có cách nào chứng thực được.

Chân nguyên rót vào trong nó, bí bảo con thoi dài bằng gang tay lập tức tỏa ra ánh sáng màu hoàng kim, bay ra khỏi tay Dương Khai, trong chớp mắt đã bay đến một phía trong căn phòng.

Dương Khai bỗng biến sắc.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn suýt đã để mất dấu vết của bí bảo này.

Trong bí bảo này có dấu vết thần hồn và ấn ký sinh mệnh của hắn, liên kết chặt chẽ cùng với hắn. Theo lý mà nói, chiều hướng của bí bảo hắn phải hiểu rõ từng li từng tí, giống như dính thân trên bí bảo vậy.

Nhưng hắn vẫn có ảo giác như thế.

Chỉ có một lời giải thích duy nhất đó là tốc độ của bí bảo này quá nhanh, nhanh đến mức suy nghĩ của Dương Khai còn chưa kịp chuyển tới, nó đã hoàn thành quỹ đạo di chuyển.

Tập trung nhìn bí bảo con thoi đang trôi nổi ở phía bên kia gian phòng, Dương Khai nhíu mày, thử dùng thần niệm thúc đẩy.
Advertisement
';
Advertisement