Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Bình thường khi chiến đấu, Dương Khai không thích dựa vào bí bảo, nhưng kẻ địch trước mắt là Ma tướng Tuyết Lỵ, cho nên vừa mới bắt đầu, hắn đã phải dùng tới bí bảo Thánh cấp thượng phẩm Ngân diệp.

Bằng không căn bản không thể phá bỏ được thần niệm phong toả của Tuyết Lỵ.

Ngân quang chói lòa, thần niệm đang khóa chặt trên người Dương Khai lập tức bị ép trở lại. Lúc Tuyết Lỵ còn đang thất thần, Dương Khai đã tung người bay lên cao cả trăm trượng.

- Bí bảo lợi hại quá!

Tuyết Lỵ cũng cảm nhận được uy năng khủng khiếp ẩn chứa trong bí bảo đó, ả nhíu mày lại, thần sắc không hài lòng.

Úc Mạt đã hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo Dương Khai, ma nguyên sục sôi, vừa đánh ra võ kỹ tinh diệu phong toả đường đi của Dương Khai, vừa nhe răng cười độc ác:

- Ngươi chạy nổi không?

Dương Khai bỏ ngoài tai, phất tay trước mặt làm động tác bổ chém.

Ngay sau đó trong hư không đột nhiên xuất hiện một khe nút tối đen.

Úc Mạt sững sờ nhìn khoảng hư không như vô tận đó, dùng thần niệm thăm dò thì lại như đá ném vào biển rộng, không có chút phản ứng nào.

Vực sâu tối đen đó như một con mãnh thú vô hình, đến cả thần niệm của y cũng bị nuốt sạch sẽ.

- Úc Mạt quay lại đây!

Tuyết Lỵ vội vàng gọi y, tuy ả không biết rốt cuộc Dương Khai thi triển thủ đoạn gì, nhưng khe nứt tối đen đó truyền tới từng hồi khí tức khiến ả bất an.

Cảm nhận thấy không gian mình đang đứng hình như cũng tan nát.

Cùng lúc đó, ả vung tay lên, ma nguyên đen kịt như dải lụa bay thẳng về phía Dương Khai.

Dương Khai đã chui được nửa người vào trong khe nứt hư không, nhưng còn chưa kịp luồn vào, đòn tấn công của Tuyết Lỵ đã đánh vào vai hắn, ngay lập tức, tiếng xương gãy vang lên.

Năng lượng cuồng bạo bạo bùng phát, khiến khe nứt hư không đó có dấu hiệu không ổn định, loạn lưu hư không trong đó bắt đầu hỗn loạn như con thú bị vây hãm.

Không dám do dự, Dương Khai lao đầu vào, trước khi đi còn liếc nhìn Tuyết Lỵ một cái đầy oán độc và kiêng dè.

Khe nứt hư không nhanh chóng khép lại, cả thế giới bỗng trở về yên tĩnh.

Trên đỉnh núi Tuyết Sơn, đám người Trương Ngạo và Tào Quản mặt như cắt không còn hột máu, ngơ ngác ngước lên nhìn.

Úc Mạt mặt tái nhợt, chau mày trầm giọng hỏi:

- Đại nhân, đây là thủ đoạn quái quỷ gì vậy?

- Không biết...

Tuyết Lỵ chậm rãi lắc đầu, thoáng cảm nhận một phen, mặt lạnh như băng:

- Hắn đang ở cách đây hơn hơn trăm dặm!

- Cái gì?

Úc Mạt kinh hãi vạn phần, một khắc trước tên tiểu tử đó còn ở trước mặt mình, liền sau đó đã đặt chân tới nơi cách đây tới hơn trăm dặm, sao lại có thể như vậy?

Kể cả có tu vi như Tuyết Lỵ đại nhân, e là cũng chẳng có cách nào di chuyển xa như vậy trong khoảng thời gian ngắn đến thế, chẳng lẽ trong khoảng hư không đó vốn tồn tại một thông đạo hư không?

Chăm chú nhìn kỹ, Úc Mạt cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.

- Người vừa rồi ở cùng tên tiểu tử đó đâu?

Tuyết Lỵ quay đầu nhìn một vòng, phát hiện Vu Kiếp cũng đã biến mất.

- Chạy mất rồi!

Trương Ngạo vội vàng trả lời.

- Vô dụng!

Tuyết Lỵ tức giận cắn răng mắng, bao nhiêu người vây ở này mà lại để cho hai người chạy thoát. Dương Khai trốn thoát được cũng không kỳ lạ, thủ đoạn này thực sự quá thần kỳ, đến Tuyết Lỵ cũng chỉ có thể ngăn cản được một chút chứ không thể chặn lại, người kia chỉ có tu vi Nhập Thánh nhất tầng cảnh thì sao có thể trốn được?

- Đại nhân, chúng ta có đuổi theo không ạ?

Úc Mạt nhẹ giọng hỏi.

- Đương nhiên là phải đuổi theo rồi, dù phải đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng phải bắt bằng được hắn, lần này hắn đừng hòng trốn thoát!

Tuyết Lỵ hừ nhẹ một tiếng, khẽ lay người hóa thành một đạo hồng quang, nhanh chóng rời đi.

Úc Mạt vội vàng đuổi theo.

Trương Ngạo và Tào Quản ngơ ngác nhìn nhau, Tào Quản nói:

- Trương huynh, chúng ta làm sao đây?

- Đuổi theo đi, còn có thể làm thế nào nữa?

Trương Ngạo cười nhăn nhó, lão cũng không ngờ con người thần bí xúi bẩy lão tới Tuyết Sơn này chính là Ma tướng Tuyết Lỵ, nhưng việc đã đến nước này chỉ có thể đâm lao đành theo lao thôi.

Nếu không, tin tức cấu kết với Ma tướng truyền ra ngoài thì Phá Huyền Phủ của lão cùng Chiến Hồn Điện của Tào Quản tất sẽ bị chỉ trích, căn bản không thể sống yên ổn trên đời này.

Hiện tại lão cũng chỉ có thể kỳ vọng vị Tuyết Lỵ đại nhân kia nói lời giữ lời, khi chuyện lần này kết thúc sẽ giao cho lão và Tào Quản cả vùng đất rộng mấy vạn dặm kia.

Một đám cường nhân Nhập Thánh Cảnh và Siêu Phàm Cảnh thi triển thân pháp đuổi theo hướng Tuyết Lỵ biến mất.

Tại một nơi cách đó trăm dặm, không gian bỗng nhiên trở nên méo mó, rồi một khe nứt xuất hiện, Dương Khai từ giữa chui ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

- Uy phong Ma tướng quả nhiên danh bất hư truyền!

Khẽ ho vài tiếng, Dương Khai tức điên người.

Hắn những tưởng có thủ đoạn xé rách hư không thì mình có thể thoải mái trốn thoát, ai ngờ rằng hắn đã đánh giá thấp Tuyết Lỵ.

Ả quả thực không biết thần thông xé rách hư không này, nhưng đối với cường nhân có tư vi cỡ ả mà nói, vạn phạm khác đường, đại đạo đồng quy, chỉ một hành động tùy ý cũng có thể dễ dàng phá được toan tính trốn chạy của Dương Khai.

Có điều cũng may là có thể xé rách không gian, nếu không Dương Khai dù có dùng hết các thủ đoạn cũng khó có thể thoát khỏi tay đám cường nhân này.

Thả thần niệm ra thăm dò một phen, Dương Khai bỗng biến sắc.

Tuyết Lỵ cũng đang nhanh chóng đến gần hắn, chỉ còn cách nơi này khoảng năm mươi dặm, chỉ e không cần tới mấy chục hơi thở nữa là có thể đuổi tới nơi.

Cắn chặt răng, Dương Khai xé hư không thêm lần nữa, lẩn vào trong khe nứt hư không.

Tuyết Lỵ đang ráo riết chạy về phía này bỗng khựng lại, thần niệm lặng lẽ khuếch tán bốn phía, thần sắc u ám.

Một lát sau Úc Mạt đuổi theo thấy ả dừng lại, bèn nghi hoặc hỏi:

- Đại nhân, đuổi kịp chưa ạ?

Tuyết Lỵ chậm rãi lắc đầu:

- Khí tức biến mất rồi, không biết rốt cuộc hắn đã dùng thủ đoạn gì, hình như có thể đánh ra một thông đạo hư không, di chuyển đến hơn trăm dặm trong nháy mắt...

- Trên đời này còn có thủ đoạn như vậy?

Úc Mạt giật mình.

- Thời thượng cổ có rất nhiều thủ đoạn chúng ta không biết, những thủ đoạn thần kì đấy không phải là thứ chúng ta có thể lường được.

Tuyết Lỵ nói rồi khoát tay:

- Đừng nói nữa, ta cần dò tìm vị trí của hắn... Hừ, tưởng thế là có thể chạy thoát được sao? Đúng là quá coi thường bổn toạ rồi!

Úc Mạt bèn im bặt, lẳng lặng đứng đợi bên cạnh Tuyết Lỵ.

Trong hư vô tối tăm khôn cùng, Dương Khai thở dốc từng hớp, khoanh chân ngồi xuống, thần sắc bất lực.

Tốc độ truy kích của Tuyết Lỵ quá nhanh, hắn xé không gian hao phí quá nhiều sức lực, cùng lắm cũng chỉ có thể thi triển thêm một lần là sức cùng lực kiệt. Hơn nữa, dù có chạy thêm trăm dặm cũng không chắc làm nên chuyện gì, chỉ sợ chẳng được mấy chốc đã bị Tuyết Lỵ đuổi kịp.

Bởi vậy hắn cũng không có ý định ra ngoài.

Trốn trong loạn lưu hư không này, Tuyết Lỵ có cao tay đến đâu cũng không bắt được hắn.

Lấy ra một ít đan dược dùng rồi bắt đầu điều khí.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sức mạnh Dương Khai hao phí cũng dần hồi phục, vết thương do Tuyết Lỵ gây ra cũng không nghiêm trọng lắm, dưới tác dụng của Ma Thần Kim Huyết, lúc này cơ bản đã khỏi hẳn.

Đang vô cùng chán nản, bên tai Dương Khai bỗng nghe thấy động tĩnh bất thường.

Hắn biết sắc, lặng yên lắng nghe, một lát sau, hắn đứng dậy với vẻ mặt cổ quái, bay về một phía trong hư không.

Càng đến gần, động tĩnh đó cũng ngày một rõ ràng, dường như có người đang giãy giụa thở dốc, có vẻ như đang hấp hối sắp chết đến nơi.

Một lát sau, cuối cùng hắn cũng tìm đến được nơi phát ra động tĩnh.

Đưa mắt nhìn lại, hắn kêu lên ngạc nhiên:

- Vu tông chủ?

Trong khoảng loạn lưu hư không đó, giữa thứ khí tức xanh lục, Vu Kiếp đang vùng vẫy không ngừng hòng thoát khỏi đám loạn lưu này, nhưng càng giãy giụa, động tác của lão càng trở nên chậm chạp.

Loạn lưu hư không hệt như đầm lầy, không ngừng lôi kéo, hòng nuốt lấy thân thể lão.

Vu Kiếp chật vật hoang mang, tinh lực toàn thân hỗn loạn, thứ khí tức xanh phủ bên ngoài cơ thể dường như cũng mờ đi không ít, hẳn là đã đến mức dầu cạn đèn tắt.

Dương Khai có nghĩ thế nào cũng không ngờ sẽ gặp Vu Kiếp trong hư không này.

Vu Kiếp càng không ngờ, chính vào lúc đứng giữa ranh giới sinh tử, bên tai mình lại văng vẳng tiếng của Dương Khai, ngẩng đầu nhìn lại, rõ ràng thấy Dương Khai đang đứng cách đó không xa. Lão kinh hãi vì loạn lưu hư không khủng khiếp lại chảy qua dưới chân Dương Khai, hắn cứ như đứng trên đất bằng, không bị ảnh hưởng một chút nào.

Vui mừng quá đỗi, lão năn nỉ:

- Thánh chủ đại nhân cứu mạng!

Dương Khai không kìm nổi phì cười, bèn phất tay, sức mạnh huyền diệu phát tán ra, loạn lưu hư không quấn quanh Vu Kiếp bỗng trở nên nghe lời, có quy luật, tựa hồ như bị Dương Khai điều khiển.

Vu Kiếp nhân cơ hội này nhảy ra,vội vàng lẻn đến bên cạnh Dương Khai, sắc mặt tái nhợt, cười khan:

- Đa tạ Thánh chủ đại nhân cứu mạng, ngài tới thật là đúng lúc.

- Khách khí rồi. Vu tông chủ cũng khai triển thủ đoạn đó trốn tới đây à?

Dương Khai ý thức được một vài vấn đề ngay tức khắc.

Vu Kiếp xuất hiện ở đây rõ ràng cũng là nhờ xé không gian, có điều giờ nghĩ lại thì, vừa rồi hắn rời khỏi đỉnh Tuyết Sơn, quả thực không thấy bóng dáng Vu Kiếp đâu, đoán chừng từ trước khi hắn hành động thì lão đã chuồn rồi.

- Đúng vậy.

Vu Kiếp vội vàng gật đầu.

- Nhưng không ngờ lại đen đủi, chưa thể rời khỏi đây, lại còn suýt chết ở trong này.

- Ừ, nơi này quả thật rất nguy hiểm.

Dương Khai gật đầu.

Vu Kiếp trầm ngâm nhìn Dương Khai:

- Nhưng ta thấy thủ đoạn của Thánh chủ đại nhân dường như là đã tìm hiểu đến căn cơ của nơi đây rồi.

- Mạnh hơn ngươi một chút.

Dương Khai thừa nhận không chút khách khí.

Vu Kiếp tối sầm mặt, ấp a ấp úng.

Nói cho cùng thủ đoạn xé không gian này cũng là do lão truyền thụ cho Dương Khai, không ngờ Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hắn mạnh hơn lão rất nhiều.

Bất kể thế nào thì vừa rồi lão còn nhận ơn cứu mạng của người này, Vu Kiếp tự nhủ mình quá may mắn.

- Tuyết Lỵ đang đuổi theo ta, tạm thời ta sẽ không rời khỏi đây, ngươi cũng đừng vội đi, cứ ở trong này khôi phục sức đi đã.

Dương Khai nhìn lão rồi nói:

- Nếu ra ngoài chắc chắn sẽ bị ả đàn bà đó tóm gọn.

- Khôi phục ngay ở đây sao?

Vu Kiếp tặc lưỡi, tròng mắt lồi cả ra ngoài.

- Có vấn đề sao?

- Không thành vấn đề, có ngài bảo vệ thì không thành vấn đề! Vậy Vu mỗ không khách khí nữa.

Vu Kiếp cũng là người thông minh, không lôi thôi thêm nữa, lấy đan dược và tinh thạch ra, khoanh chân ngồi xuống vận chuyển huyền công.

Dương Khai cũng không quấy rầy lão mà chỉ yên lặng quan sát khoảng hư không vô tận này.

Hắn thực không ngờ, hai người xé không gian vào nơi này cùng lúc còn có thể chạm mặt, hắn vốn tưởng nơi này là một khoảng không gian huyền bí, nhưng giờ xem chừng bất kể là ai xé không gian thì cũng sẽ bước vào khoảng hư không này, cho nên hắn mới có thể gặp Vu Kiếp ở nơi này.

Xem ra vẫn còn nhiều điều huyền bí mà hắn chưa biết đến.
Advertisement
';
Advertisement