Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Trên đỉnh Tuyết Sơn sừng sững, Dương Khai lặng lẽ ngồi khoanh chân dưới đất, tuyết trắng như những sợi lông ngỗng bay phất phơ, chôn vùi hắn.

Dương Khai bỏ mặc làm ngơ, khí tức toàn thân kìm nén tới cực hạn, kể cả cường nhân Nhập Thánh Cảnh đi ngang qua, cũng chưa chắc có thể phát hiện được gì.

Dưới đỉnh núi, một vệt sáng sắc lục vụt lao đến.

Chẳng mấy chốc sau, nó dừng lại trên đỉnh núi, một bóng người hiện ra, đích thị là Vu Kiếp của U Minh Tông.

Vu Kiếp tay xách theo Lưu Quý, gã thanh niên Chiến Hồn Điện này hình như đã cam chịu số phận rồi, đầu óc để đi đâu, không còn chút tinh thần nữa.

- Người đâu?

Vu Kiếp nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng Dương Khai đâu, lạnh lùng hỏi.

Lưu Quý vội đáp:

- Chính là nơi này mà, vị trí ngài ấy chỉ cho tiểu nhân ở ngay đây, sao chẳng thấy đâu cả?

Vừa nói, vừa ráo riết tìm kiếm.

- Làm gì mà lâu thế?

Thình lình, một giọng nói vang lên từ phía trước hai người họ, Lưu Quý thất kinh, đến khi nhận ra giọng nói đó là của ai thì liền mừng rỡ kêu lên:

- Thánh chủ đại nhân!

Vu Kiếp tập trung nhìn về phía trước, chỉ thấy trong một đống tuyết vùi cách đó không xa, có một cặp mắt sáng quắc đang lập lòe.

Một người vươn mình đứng dậy khỏi đống tuyết đó, chân nguyên vận chuyển, tuyết liền tan chảy.

Khẽ rợn người, Vu Kiếp cười hề hề, vứt Lưu Quý xuống đất, chắp tay nói:

- Thánh chủ đại nhân, mấy năm không gặp, phong thái vẫn như xưa!

Vừa nói, cặp mắt như ma trơi đó vừa nhìn chằm chằm Dương Khai, hình như muốn xem xem hắn đã mạnh lên bao nhiêu, đến khi biết nay hắn đã là Siêu Phàm tam tầng cảnh, u quang xanh lục trong cặp mắt đó càng lập lòa dữ dội hơn.

- Vu tông chủ cũng vậy.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Vu Kiếp liền nói:

- Hà hà, tách khỏi bọn chúng, độc hành một mình, tốn không ít thời gian, vẫn mong Thánh chủ đại nhân đừng trách.

- Vu tông chủ đến được là tốt rồi.

Dương Khai điềm đạm nói, rồi lại liếc nhìn Lưu Quý:

- Ngươi cũng vất vả rồi.

Lưu Quý vội vàng xua tay:

- Không vất vả, không vất vả, hiến sức vì Thánh chủ đại nhân là vinh dự cho tiểu nhân, hơn nữa cũng là do Vu tông chủ xách tiểu nhân bay tới... hì hì...

Vừa nói, thần sắc ngập ngà ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi.

Dương Khai ném cho y một cái bình ngọc, nói:

- Đây là phần thưởng lần này cho ngươi, sau này có thể sẽ còn việc cần đến ngươi, trở về tu luyện đi.

Lưu Quý nhận lấy, mừng hớn hở:

- Đa tạ Thánh chủ đại nhân!

Lần trước y đưa Vân Huyên và Nguyễn Tâm Ngữ của Độc Ngạo Minh đến gặp Dương Khai, đã được tiền công là một bình linh đan, nhờ vào bình linh đan đó, công lực của y đã tăng lên đáng kể, hôm nay Dương Khai lại thưởng thêm một bình, Lưu Quý tất phải vui rồi.

Siết chặt bình ngọc, Lưu Quý dè dặt hỏi:

- Hai vị đại nhân, ở đây không còn việc của tiểu nhân nữa, tiểu nhân xin cáo lui trước, đi quá lâu sẽ khiến bọn họ sinh nghi.

- Đi đi!

Dương Khai khoát tay.

Lưu Quý chạy nhanh như cắt về đường cũ.

Lúc Dương Khai và Lưu Quý nói chuyện, Vu Kiếp chỉ im lặng đứng nghe một bên, không có ý định xen vào, cặp mắt quỷ dị, sáng tối bất thường đó lóe lên thần thái quái đản, hình như lão đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Mãi đến khi Lưu Quý đi khỏi, Vu Kiếp mới thều thào cái giọng khản đặc của mình:

- Ngài và tên đệ tử Chiến Hồn Điện đó sao lại có liên hệ với nhau vậy ạ?

Dương Khai cười cười:

- Hồi các ngươi tấn công Cửu Thiên Thánh Địa, ta đã xoay sở được một quân cờ trong Chiến Hồn Điện, nào ngờ lần này cũng có chút tác dụng. Ừm, thu hồi những gì ngươi thi triển trên người hắn đi, giữ lại một mạng cho hắn, biết đâu vẫn còn hữu dụng.

Vu Kiếp cười khằng khặc, khâm phục nói:

- Thánh chủ đại nhân quả nhiên mắt nhìn tinh tường, cái này mà cũng bị ngài nhìn ra, xem bộ tu vi thần thức của ngài mạnh hơn ta.

Nếu không phải vậy, trước đó khi đến đỉnh núi, Vu Kiếp cũng đâu đến mức không phát hiện ra sự tồn tại của Dương Khai.

Một võ giả Siêu Phàm tam tầng cảnh có tu vi thần thức mạnh hơn cả một võ giả Nhập Thánh Cảnh, thế nào thế nào?

Vu Kiếp chấn động từ tận đáy lòng.

Vừa nói, lão vừa xoay xoay ngón tay, chốc sau, một vật khủng khiếp như bộ mặt quỷ bay về từ hướng Lưu Quý rời đi, nhập vào người Vu Kiếp.

- Vu tông chủ, sao các ngươi lại đến đây?

Dương Khai nghiêm mặt, nói vào việc chính.

Ở Cự Thạch Thành, Dương Khai phóng thích thần niệm, khi phát hiện ra sự tồn tại của Lưu Quý, hắn thực không dám tin. Lưu Quý ở đây, vậy tức là người của Chiến Hồn Điện cũng ở đây, vậy thì chắc chắn U Minh Tông và Phá Huyền Phủ cũng có mặt.

Ba thế lực này chính là kẻ địch của Cửu Thiên Thánh Địa.

Ba phe này cách nơi đây mười mấy vạn dặm, không ngại cực khổ chạy đến ngọn Tuyết Sơn vô tận này, hành động đó thực sự đáng để suy ngẫm. Tuy Dương Khai cũng đã có vài phỏng đoán, nhưng vẫn phải tìm Vu Kiếp ra mặt chứng thực.

- Đừng nói là các ngươi đuổi theo ta tới tận đây nhé?

Dương Khai liếc xéo Vu Kiếp, cười ha hả.

Vu Kiếp trầm ngâm một lát rồi nói:

- Có thể nói là vậy, song hoàn toàn không phải đến vì ngài, bọn ta đến đây là để tìm một người!

- Tìm ai?

Dương Khai giương ánh nhìn sáng quắc chĩa vào Vu Kiếp, không chớp mắt lấy một cái, trước ánh mắt đó, mạnh như Vu Kiếp cũng âm ỉ cảm giác được một áp lực đang ập đến.

Bất giác chau mày:

- Người này hẳn là có chút liên quan tới Thánh chủ đại nhân, hơn nữa xem bộ dạng căng thẳng của ngài, hình như đã đoán ra được mục đích đến đây của bọn ta! Nói vậy, Thánh chủ đại nhân thực sự biết bí mật của Bối Quan Nhân? Cũng biết nơi ẩn thân của y?

Dương Khai nheo mắt lại, thầm thở dài một hơi, trộm nghĩ họ quả nhiên đến vì Bối Quan Nhân.

Lúc trước, khi chạm mặt với Vu Kiếp, lão có lướt qua chuyện này, nói một võ giả tên Diêu Địch của Chiến Hồn Điện từng chứng kiến hắn bị Bối Quan Nhân bắt đi ở Liệt Hỏa Thành. Chính vì có liên quan tới Bối Quan Nhân, nên Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện mới truy kích Dương Khai đến tận cùng.

Có điều lúc Dương Khai không để tâm, cảm thấy hai thế lực này không đáng sợ.

Ai ngờ hai năm sau, chúng lại dò la ra Tuyết Sơn này, còn tìm đến tận đây.

- Ta có biết hay không, không liên quan tới ngươi, nói hết những gì ngươi biết cho ta nghe, các ngươi làm cách nào tìm đến được đây?

Dương Khai nhíu mày hỏi.

Vu Kiếp cười hề hề, không lải nhải thêm, bảo:

- Tìm ra nơi này đơn giản mà. Thánh chủ đại nhân lai lịch thần bí, khiến Trương Ngạo và Tào Quản mất sạch thể diện, hai tên này ắt sẽ phải dò la xuất thân và thông tin của ngài, sau đó mới biết, thì ra Thánh chủ đại nhân là người của Thiên Tiêu Tông... Thú vị hơn, ngài hoàn toàn không phải xuất thân từ Thiên Tiêu Tông, mà đến từ nơi thâm sơn cùng cốc. Trước khi đến Thiên Tiêu Tông, từng đi qua và làm khách khanh ở Lôi Quang thần giáo, ừm, theo lời của đệ tử Lôi Quang thần giáo thì lần đầu tiên ngài xuất hiện ở khu vực quanh đây là ở Tuyết Sơn này, và lần đó cũng là lần đầu tiên ngài lộ diện sau khi bị Bối Quan Nhân bắt đi. Điều này không khỏi khiến mọi người liên tưởng tới chuyện nào đó.

- Suy nghĩ tỉ mỉ đấy.

Dương Khai hừ lạnh.

Năm đó hắn bị Bối Quan Nhân bắt đi, sau đó xuất hiện trong Tuyết Sơn, quả thật sẽ khiến những ai có ý đồ dò la được tin tức hữu dụng, họ sẽ cho rằng Bối Quan Nhân ẩn thân ngay trong Tuyết Sơn này.

Mà sự thật cũng đích thực là vậy!

Vu Kiếp nghiêm mặt:

- Trương Ngạo và Tào Quản hận ngài thấu xương, lại còn ngấp nghé sức mạnh ẩn giấu sau lưng Bối Quan Nhân, nghe ngóng được những tin tức này ắt sẽ không tiếc công tiếc sức, hơn nữa việc này cũng chẳng hao tâm tổn trí gì cho cam, hỏi bừa là nắm được thông tin ngay.

- Có điều...

Vu Kiếp chuyển ý.

- Cho dù đã dò la được những tin tức này, và cũng cho rằng Bối Quan Nhân ẩn thân trong Tuyết Sơn, nhưng ngọn núi này quá rộng lớn, muốn tìm ra một người ở đây thì chẳng khác gì mò kim đáy biển, Trương Ngạo và Tào Quản vốn cũng chẳng muốn dẫn quân đến đây.

- Vậy tại sao chúng lại đến?

Dương Khai nhíu mày.

Vu Kiếp dừng một lát, cười gượng nói:

- Không giấu gì Thánh chủ đại nhân, hai năm trước, ba người bọn ta truy đuổi ngài mấy tháng trời, sau đó mất dấu ngài, bọn ta bèn ai về tông môn người nấy. Trương Ngạo và Tào Quản cả ngài canh cánh chuyện nếu Cửu Thiên Thánh Địa khôi phục nguyên khí, nhất định sẽ báo thù, nên nghĩ đến việc tìm một chỗ dựa có thể đối kháng với Cửu Thiên Thánh Địa, hoặc dọn cả tông môn đi nơi khác! Có điều chẳng bao lâu sau, có một gã thần bí đến tìm Trương Ngạo, bảo hắn đi dò la chuyện về ngài. Chuyến đi Tuyết Sơn lần này cũng từ gã đó mà ra.

- Gã thần bí?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Thần bí tới mức nào?

- Khó lường!

Sắc mặt Vu Kiếp đầy nặng nề.

- Gã này cả người trùm hắc bào, không nhìn ra được là nam hay nữ, tu vi cũng thâm sâu khó lường, bên cạnh hắn còn có một người khác, có vẻ như là thuộc hạ, tên thuộc hạ này có tu vi Nhập Thánh nhất tầng cảnh đỉnh phong!

Dương Khai bất giác biến sắc.

Một tên thuộc hạ đã có tu vi Nhập Thánh nhất tầng cảnh, vậy thì gã thần bí đó có công lực cao cỡ nào?

- Chuyện lần này do chính gã đó chủ đạo, U Minh Tông ta không thể chỉ lo thân mình, đành nhúng tay vào.

- Gã thần bí này có lai lịch như thế nào, các ngươi không biết ư?

Vu Kiếp chậm rãi lắc đầu:

- Hắn chỉ hứa hẹn với bọn ta, sau khi chuyện lần này kết thúc, Cửu Thiên Thánh Địa sẽ không thể uy hiếp bọn ta được nữa. Bởi vậy Trương Ngạo và Tào Quản mới dốc sức đến vậy, không những kêu gọi thân bằng hảo hữu, còn chi biết bao nhiêu tiền của để mời Cổ Nguyệt Động Thiên và La Sinh Môn gần đó cùng đến.

Dương Khai gật đầu, Tuyết Sơn rộng thế này, muốn tìm tất nhiên phải cần quân lực, Cổ Nguyệt Động Thiên và La Sinh Môn tuy không có cao thủ hàng đầu, nhưng dùng những võ giả đó tìm người thì cũng ổn.

Mà sở dĩ Nhược Tình và Mao Đạt đến Cự Thạch Thành nhờ Đỗ Vạn luyện Tịch Độc Hoàn, hẳn là để phòng bị chất kịch độc tản ra từ cơ thể mục rữa của Bối Quan Nhân.

- Tuy Vu mỗ không biết gã đó là ai... nhưng ta nghĩ trong thiên hạ này, người chạm đến tu vi như hắn là hiếm vô cùng, hơn nữa... Bất luận là gã thần bí đó hay thuộc hạ của hắn, trên người đều có một luồng khí tức gây khó chịu vô cùng!

- Khí tức gì?

Vu Kiếp trầm ngâm một lúc, khẽ nói:

- Ma khí!

Dương Khai biến sắc:

- Ý ngươi là hắn đến từ...

Vu Kiếp chậm rãi lắc đầu:

- Điều này thì Vu mỗ không biết, chỉ là cảm thấy khí tức của bọn chúng hơi giống thôi. Chuyện lần này ta nghĩ, tốt nhất ngài đừng nhúng tay vào, Vu mỗ không giúp được nữa đâu. Thành thực mà nói, ta ở đó mà cả ngày cứ có cảm giác tính mạng như chỉ mành treo chuông vậy.

- Ta tự có chừng mực!

Dương Khai khẽ gật đầu.
Advertisement
';
Advertisement