Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nói chuyện một hồi, Đỗ Vạn trịnh trầm cầm viên đan Thánh cấp hạ phẩm có đan văn mà Dương Khai luyện được đưa cho hắn.

Viên Thánh đan này trước đó được mấy vị đại sư chuyền tay nhau quan sát, Dương Khai thì mãi chẳng tỉnh, nên được giao cho Đỗ Vạn bảo quản.

Dương Khai nhận lấy, khẽ nắm lại, mặt lộ vẻ đăm chiêu.

Không biết có phải là do đã lĩnh ngộ triệt để Luyện Đan Chân Quyết khiến thuật luyện đan của hắn được nâng cao hay không, mà Dương Khai phát hiện viên đan này hắn không cần phải quan sát, đã có thể cảm nhận được rõ ràng mọi tinh hoa và dấu vết bên trong nó.

Như thể nó là một bộ phận của hắn, cảm giác rất kỳ lạ.

- Đúng rồi, trước đó ta thấy vào phút cuối khi luyện chế viên Thánh đan này, ngươi đột nhiên khắc ra rất nhiều linh trận... Điều này có phải có liên quan tới việc tạo thành đan văn?

Đỗ Vạn bỗng hỏi.

Dương Khai khẽ gật đầu:

- Có thể coi là có chút liên quan. Tất cả mọi người đều xem việc hình thành đan văn là nhờ vận may, nhưng tiểu tử nghĩ có thể dùng thủ pháp tinh diệu để tăng khả năng hình thành đan văn, nên mới khắc nhiều linh trận đến vậy.

- Tăng khả năng hình thành?

Đỗ Vạn sáng rỡ hai mắt, trầm giọng hỏi:

- Có thể tăng được bao nhiêu phần khả năng?

Nếu phương pháp này thật sự hữu hiệu, thì có thể sẽ đem đến sự biến cách kinh ngạc cho nền luyện đan của cả đại lục này. Thử nghĩ việc đan văn có thể chủ động tạo nên, vậy thì một thứ dược liệu luyện đan có thể phát huy được đến mấy lần công hiệu và tác dụng.

Dương Khai lắc đầu cười gượng gạo:

- Không chắc được, chỉ có thể nói là làm hết sức, hơn nữa về mặt này, tiểu tử cũng chỉ mới lĩnh ngộ được một chút, chứ chưa tìm hiểu triệt để... Ừm, tiểu tử từng khám phá được vài điều từ một viên Thánh đan thời thượng cổ, sau đó lại xem thủ pháp luyện đan của chư vị đại sư, ý tưởng đột nhiên đến, không ngờ lại luyện ra đan văn được thật.

- Thánh đan thời thượng cổ?

Đỗ Vạn biến sắc.

- Làm sao ngươi biết đó là Thánh đan thời thượng cổ?

- Vì thứ sinh ra trên bề mặt nó không phải là đan văn... mà là đan vân, thông qua việc ngưng kết dược hiệu, có thể đoán được nó đã tồn tại ít nhất mấy nghìn năm!

Đỗ Vạn hít vào một hơi, mắt nhìn đăm đăm:

- Thánh đan có đan vân? Giờ nó đang ở đâu? Có thể cho ta xem được không?

Dương Khai gãi đầu, bối rối nói:

- Tiểu tử ăn mất rồi.

- Ăn... ăn mất rồi?

Đỗ Vạn nghệch mặt ra.

- Suýt nữa thì tan xác!

Dương Khai cười mếu máo. Nhớ lại cảnh lúc hắn nuốt viên Thánh đan đó, giờ vẫn còn thấy sợ, có điều cũng nhờ nó mà Ôn Thần Liên ngũ sắc trong thức hải của hắn mới tiến hóa thành lục sắc.

- Tham lam của trời!

Đỗ Vạn tức giận vỗ lên đùi.

- Một viên Thánh đan thượng cổ có đan vân mà lại bị ngươi nuốt mất? Đúng là... quá lãng phí!

Lão trông có vẻ rầu rĩ vô cùng, như thể một vật lão nâng niu yêu thích bị Dương Khai chà đạp vậy.

Tâm trạng của lão Dương Khai ít nhiều có thể hiểu được, thuật luyện đan chạm đến một cảnh giới nhất định, có thể thông qua đan thành phẩm để khám phá thủ pháp và cảnh giới của người luyện đan đương thời, thậm chí có thể đào bới được rất nhiều bí kíp luyện đan đã thất truyền từ lâu.

Chính vì cũng có suy nghĩ này, Dương Khai mới tự mình thể nghiệm dược hiệu của viên Thánh đan đó.

Đỗ Vạn biết được việc này, rầu rĩ cũng chẳng có gì lạ.

Hậm hực được một lúc, Dương Khai với hít một hơi thật sâu, xoa dịu tâm trạng, thổn thức nói:

- May mà ngươi mạng lớn, bằng không có lẽ đã chết thật rồi.

Đan vân và đan văn có những điểm khác nhau về bản chất, đan văn chỉ có thể đảm bảo cho đan dược tồn tại lâu dài mà không hư hỏng, nhưng đan vân thì lại có thể giúp đan dược hấp thụ linh khí thiên địa, gia tăng dược hiệu.

Một viên Thánh đan thượng cổ tồn tại mấy nghìn năm, được đan vân tưới nhuần lâu đến vậy, dược hiệu chứa trong nó chắc chắn phải khổng lồ tới mức không tưởng.

Dương Khai nuốt vào mà chưa chết, đã là kỳ tích rồi.

- Ngươi tìm hiểu viên Thánh đan thượng cổ đó tới đâu rồi?

Đỗ Vạn sốt sắng hỏi.

- Đan vân đó... có dấu vết do con người tạo ra. Mấy ngày trước khi tiểu tử luyện đan, cũng sử dụng những thủ pháp đó. Giờ xem ra, đan văn và đan vân quả thực có thể xúc tiến tạo nên. Có điều khả năng không lớn.

Dương Khai nhíu mày.

- Có thể xúc tiến là tốt rồi.

Đỗ Vạn ánh mắt đầy hân hoan, tỏ ý khen ngợi:

- Ngươi nghiên cứu cho kỹ vào, nếu quả thực có thể nghiên cứu thấu triệt, thì đó sẽ là một đòn đánh cực mạnh vào giới luyện đan. Có gì cần ta giúp thì ngươi cứ nói. Nếu giúp được thì lão hủ sẽ không chối từ.

- Xin cảm tạ Đỗ lão trước, đến lúc đó không thể tránh khỏi việc làm phiền người rồi.

Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.

- Đúng rồi.

Đỗ Vạn chợt nhớ tới một chuyện, sục sạo trong túi Càn Khôn của mình một lúc rồi lấy ra một tấm kim bài sáng chói, mỉm cười:

- Đây là thẻ bài thân phận mới của ngươi, thẻ bài cũ của ngươi chỉ viết là ngươi thuộc đẳng cấp luyện đan sư Linh cấp hạ phẩm phải không? Nay ngươi cũng là luyện đan sư Thánh cấp rồi, nên đổi cái khác thôi.

- Không cần đâu Đỗ lão... Tiểu tử không quan trọng chuyện này.

Đỗ Vạn cười khà khà:

- Ta biết ngươi không quan trọng chuyện này, nhưng ta thân là chủ quản hiệp hội đan sư Cự Thạch Thành, buộc phải giao tấm thẻ bài này cho ngươi. Ừm, nếu ngươi đồng ý, ta còn muốn báo tin này lên tổng hội đan sư! Nếu họ biết Phù Vân Thành ta có một vị luyện đan sư Thánh cấp trẻ tuổi thế này, chắc sẽ kinh ngạc hết đỗi đấy nhỉ?

Như thể nhìn thấy cảnh những người đó ngạc nhiên quá độ, Đỗ Vạn cười đầy khoái chí.

- Đỗ lão, không cần báo lên trên đâu.

Dương Khai mặt mày nhăn nhó.

- Luyện đan sư đẳng cấp cao quả thật rất được tôn kính, hơn nữa hành sự cũng thuận tiện, nhưng cũng đi kèm với nhiều phiền toái... Tiểu tử không muốn ngày nào cũng bị gõ cửa nhờ luyện đan, lãng phí nhiều thời gian lắm.

Đỗ Vạn nghiêm mặt lại, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Ta hỏi ngươi một câu, ngươi hãy thành thật trả lời.

Thấy lão nghiêm túc vậy, Dương Khai cũng không khỏi nghiêm mặt:

- Đỗ lão cứ nói.

- Ngươi không có ý muốn dồn hết sức lực cả đời vào thuật luyện đan sao?

Đỗ lão trầm giọng nói:

- Với biểu hiện của ngươi hiện giờ, có thể thấy sau này ngươi nhất định sẽ đạt đến trình độ như Lý lão. Tài nay và tư chất này của ngươi, ta không muốn thấy chúng bị chôn vùi lãng phí.

Dương Khai bật cười, ngẫm một lúc rồi đáp:

- Đỗ lão... chúng ta không phải là người ngoài, tiểu tử cũng không giấu gì người. Trước đây tiểu tử từng nói với người rồi, cái mà tiểu tử theo đuổi là đỉnh cao võ đạo, thuật luyện đan chỉ để phụ trợ mà thôi. Một cái là chủ yếu, cái kia là thứ yếu... Đến nay tiểu tử vẫn giữ suy nghĩ này, chủ thứ không thể đảo loạn được.

Đỗ Vạn liền buồn bã, trông có vẻ lạc lõng.

- Có điều... Trên con đường võ đạo của tiểu tử, thuật luyện đan cũng đã mang đến rất nhiều điều bổ ích, thế nên tiểu tử nghĩ, về sau, khi tu luyện võ đạo, tiểu tử sẽ không bỏ rơi việc nâng cao thuật luyện đan đâu.

Đỗ Vạn nhíu mày, khẽ thở dài:

- Lưỡng tu hai thứ, nhất định sẽ có một cái bị rơi lại phía sau... Có điều ngươi vẫn còn trẻ, vẫn còn khả năng vô hạn. Được thôi, lão phu sẽ cố gắng sống thêm mấy năm nữa, xem xem cùng với lúc chủ tu võ đạo, thuật luyện đan của ngươi liệu có lên đến cực hạn hay không!

Nói vậy, hình như lão đã giải được khúc mắc trong lòng, cười lớn thoải mái.

Dương Khai cũng nhoẻn miệng cười:

- Vậy xin Đỗ lão hãy chờ để chứng kiến.

- Ừ.

Đỗ Vạn khẽ gật đầu.

- Đẳng cấp luyện đan sư của ngươi không báo lên tổng hội thì cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một yêu cầu.

- Yêu cầu gì?

- Ngươi gặp Vũ Nhi rồi phải không?

Đỗ Vạn hỏi lại.

Dương Khai gật đầu.

- Thấy nó thế nào?

- Tư chất không tầm thường, bất luận là về tu luyện hay thuật luyện đan, đều có thể đánh đồng với người bình thường được.

Đỗ Vạn cười ha hả:

- Đúng vậy, hiệp hội đan sư ta ngày thường chẳng có mấy mạng, chỉ có Diệp Hùng và Mễ Na cùng lão phu. Tên tiểu tử Diệp Hùng này hơi ngốc, cả đời này nếu có được cơ duyên đầy đủ thì chắc có thể lên đến Thánh cấp, có điều hy vọng cũng mỏng manh lắm. Mễ Na thì khá hơn sư phụ Diệp Hùng của nó một chút, nhưng thành tựu tương lại cũng có hạn, không vượt qua được lão phu... Còn Vũ Nhi, ta lại rất xem trọng.

- Ý của Đỗ lão là...

- Ha ha. Nếu ngươi rảnh rỗi thì chỉ điểm cho Vũ Nhi hộ ta, nếu tài nghệ luyện đan của ngươi mà bị mai một, thì lão phu có chết cũng không nhắm mắt.

- Đỗ lão nặng lời rồi.

Dương Khai liền nói.

- Lão phu có thể làm chủ, cho Vũ Nhi bái ngươi là sư phụ, ngươi thấy thế nào?

Dương Khai không kìm nổi bật cười:

- Đỗ lão, tiểu tử vẫn còn trẻ, lấy đâu ra tư cách nhận đồ đệ? Hơn nữa, bản thân tiểu tử đã có quá nhiều chuyện phiền phức rồi, không có thời gian trông coi Vũ Nhi đâu. Cứ làm theo ý người, tiểu tử năng chỉ bảo nó là được.

- Như vậy cũng tốt... vậy lão phu không ép ngươi nữa.

Đỗ Vạn đề nghị như vậy, Dương Khai cũng có thể hiểu được. Thân là một võ giả, quanh năm bôn ba bên ngoài, đồng hành cùng bao nhiêu nguy hiểm, nếu chẳng may một ngày nào đó chết đi, vậy thì thuật luyện đan mà Dương Khai đang nắm giữ sẽ thất truyền từ đây.

Đỗ lão không muốn nhìn thấy cảnh đó.

Bởi vậy lão mới nhờ Dương Khai dạy bảo Vũ Nhi.

Sau khi nhận lời Đỗ lão, Dương Khai cũng không vội trở về Thiên Tiêu Tông, bèn nhờ Mễ Na báo tin hộ mình, rồi tạm thời ở lại trong hiệp hội đan sư.

Thuật luyện đan của hắn nay cũng đang có xu hướng tăng lên, chỉ còn cách Thánh cấp trung phẩm một chút nữa thôi.

Cả ngày hắn ở cạnh Mễ Na và Vũ Nhi, ngày tháng trôi qua nhanh chóng.

Thuật luyện đan của bản thân hắn cũng không giấu diếm, tận tình truyền thụ cả cho Mễ Na và Vũ Nhi, giúp họ tiến bộ hơn.

Thi thoảng, Diệp Hùng cũng cố dày mặt chạy đến nhìn.

Song, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện ra, những linh trận mà hắn có thể lĩnh ngộ rất nhanh đó, tới tay họ thì lại trở nên phức tạp rắc rối. Cho dù có hắn đích thân giảng giải, họ phải mất sức lắm mới hiểu được.

Ngẫm một lúc, hắn nghĩ thế cũng phải.

Hắn có thể hiểu được một cách dễ dàng, đó là nhờ có Luyện Đan Chân Quyết đã khắc sâu trong thức hải, đủ mọi điều huyền diệu, vừa khám phá được là có thể hiểu hết tất cả. Những người khác thì không như vậy, đồng nghĩa với việc phải học lại từ đầu.

Vũ Nhi thì còn đỡ hơn một chút, dù thời gian tiếp xúc với thuật luyện đan của nàng chưa dài, nhưng khả năng tiếp thu nhanh. Mễ Na cũng rất khá, Diệp Hùng thì lại chẳng khác nào hòn đá, có lúc la oai oái thế này thế kia, đầu óc mãi chẳng thông suốt.

Sau ba bốn lần, Diệp Hùng cũng đành xấu hổ quay lại học lén.

Thời gian về sau, thái độ của Vũ Nhi với Dương Khai cũng dần thay đổi, sự căm ghét lúc trước đã từ từ trở thành yêu quý, sùng bái.

Tiểu nha đầu tinh lực dồi dào, cả ngày hăng hái sôi nổi, trong đầu có biết bao nhiêu ý nghĩ lạ kỳ, thậm chí có lúc những câu nói vu vơ của nàng cũng có thể giúp Dương Khai thu được điều gì đó.
Advertisement
';
Advertisement