Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Linh trận trong lò đan của Dương Khainhư đã thay đổi trong nháy mắt.

Hơn nữa, tất cả mọi người đều không thấy tay hắn có bất cứ động tác nào.

Lúc khắc linh trận đồ trong lò đan, nhất định phải làm trút chân nguyên vào trong lò, điều khiển cẩn thận từng li từng tí, dùng chân nguyên làm mực, lò đan làm giấy, mới có thể khắc ra được linh trận.

Nhưng mới rồi, rõ ràng chân nguyên nội thể của Dương Khai không hề trút vào lò.

Linh trận ở đâu ra?

- Sử dụng thần thức! Cặp mắt Đỗ Vạn sáng rạng rỡ, trầm giọng nói.

- Đùa à... Hà Phong phì cười, lắc đầu lia lịa. - Lực thần thức mạnh đến một giới hạn nhất định quả thật có thể khắc được linh trận đồ, nhưng lại tuyệt đối không thể dùng trong luyện đan, nếu làm vậy, cũng chỉ tổ phá hỏng hết những dược liệu hiếm có kia thôi.

- Cứ xem đi! Đỗ Vạn phấn chấn, cũng không giải thích nhiều.

Trong số những người ở đây, chỉ có một mình lão biết rõ, thần thức của Dương Khai rất đặc biệt, đó là nguồn sức mạnh sở hữu lửa thần thức.

Đó là vốn liếng tương tự của hắn với Thiên Tàng Lão Nhân.

Linh trận tạo từ thần thức bình thường quả thực không thể luyện đan, nhưng nếu là lửa thần thức thì lại khác, chẳng những có thể dùng để luyện đan, nếu biết cách dùng, thì sẽ hữu hiệu hơn cả chân nguyên.

Mọi người đều nín thở, hồi hộp quan sát.

Thấy Dương Khai không chút do dự ngưng luyện từng dược liệu thành dược dịch, họ đều to lắng tột độ.

Lo rằng hắn sẽ làm lãng phí những dược liệu đó.

Bất ngờ thay, sau khi dược dịch được cho vào lò đan, không hề có bất cứ dấu hiệu thất bại nào, các loại dược dịch khác nhau hòa lẫn vào nhau trong lò đan, những thay đổi kỳ lạ đột nhiên nảy sinh, từng làn mùi hương từ từ bay ra khỏi lò đan.

Các vị đại sư hết ngạc nhiên đến nghi hoặc, không rõ trong đó rốt cuộc ẩn chứa huyền cơ gì.

Phần Dương Khai lại tập trung vô cùng, hai tay vung lên, chân nguyên không ngừng sôi sục, thời gian, sức lửa đều nắm chắc tới mức hoàn hảo, tuyệt đối không vì quá nhiều hay quá ít mà ảnh hưởng tới công hiệu của dược liệu.

Mọi người lại một lần nữa mắt sáng rực.

Sau một lát, một tiếng vang nhỏ bỗng bùng ra từ lò đan.

Linh trận Dương Khai sử dụng trước đó lại bị hủy, các vị đại sư vừa mới an tâm thì lại bắt đầu lo ngay ngáy.

Trong lò đan lại lập lóa hào quang, linh trận thứ ba thành hình.

- Cái này... Hà Phong trọn trừng mắt, không biết nên nói gì cho phải.

Lúc luyện đan, mặc dù họ thường thay đổi linh trận, để phụ trợ cho việc thành hình đan dược, nhưng cũng không đến mức thay đổi vô độ như Dương Khai, hơn nữa tần suất thay đổi cũng quá nhanh.

Họ mơ hồ cảm thấy, lúc luyện đan, Dương Khai chẳng những vận dụng chân nguyên, mà còn sử dụng lực thần thức.

Song mã xuất trận.

Lực thần thức của tiểu tử này hình như có chut cổ quái!

Tu vi và cảnh giới Siêu Phàm tam tầng cảnh của Dương Khai cao hơn một chút so với các vị đại sư, cho nên mặc dù bọn họ có chút phát giác, cũng không phát hiện được sự huyền bí của lửa thần thức, thấy hồ nghi khó hiểu cũng chẳng lạ.

Tạch tạch tạch...

Trong khoảng thời gian nửa nén hương, linh trận trong lò đan lại được thay đổi, các vị đại sư thật sự nghĩ không thông, rốt cuộc Dương Khai làm cách nào mà có thể liên tục thay đổi linh trận đến vậy.

Thời gian trôi qua, trong đan phường dần dần nổi lên mùi thơm ngào ngạt, hơn hẳn so với lúc các vị đại sư luyện chế.

- Mới được hai canh giờ thôi mà... Thường Bảo run rẩy, khiếp sợ không thôi.

Hương đan tràn ngập, tức là đan dược sắp luyện chế thành công rôi, mà từ đầu tới giờ, Dương Khai chỉ mới dùng có hai canh giờ mà thôi.

Nếu so với việc họ luyện chế một viên Thánh đan tốn bốn canh giờ, thì về mặt thời gian đã được giảm đigấp đôi.

- Tiểu tử này thật sự đang luyện chế được Thánh đan? Hồng Phương chau mày.

- Có phải là đang luyện Linh đan bằng dược liệu Thánh cấp không vậy?

Nghe lão nói thế, các vị đại sư đều cảm thấy rất khả năng này.

Dùng nguyên liệu đẳng cấp cao luyện chế ra đan dược cấp bậc thấp là chuyện như cơm bữa trong giới luyện đan. Thậm chí có những luyện đan sư kỹ nghệ không thuần thục, để đảm bảo xác suất đan dược thành công, đã cố ý lựa chọn sử dụng những nguyên liệu đẳng cấp cao.

Mà lúc này, mọi người cảm thấy có lẽ Dương Khai đang làm việc như vậy.

Dù sao thì hai canh giờ thật sự là quá ngắn, nhưng nếu luyện chế ra một viên Linh đan mà nói, với tuổi của Dương Khai thì có thể sẽ làm được.

- Làm lão phu giật hết cả mình. Hà Phong thở phào một hơi. - Lão phu còn tưởng sẽ bị một vãn bối vượt mặt chứ, suýt nữa thì bị đả kích đến mất hết tự tin rồi.

Thường Bảo cũng cười khà khà: - Nhưng biểu hiện này hắn cũng đã rất khá rồi... Chậc, Đỗ Vạn, cho tiểu tử này tới Thiểm Quang Thành ta đi, ta cam đoan sẽ không bạc đãi hắn đâu.

Đỗ Vạn làm ngơ, vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Khai không chớp mắt.

Lão cứ có cảm giác, với tính cách của Dương Khai, hắn sẽ không làm chuyện đi ngược lại đại đạo luyện đan này, hơn nữa, hắn cũng đã là luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm từ mấy năm trước rồi, nếu quả thật muôn luyện chế Linh đan, căn bản không cần phải sử dụng nguyên liệu Thánh cấp.

Rốt cuộc là đan dược gì? Đợi lát nữa là có thể thấy, một Đỗ Vạn từ trước đến nay luôn trầm ổn bỗng chốc cảm thấy hồi hộp.

Hương đan mỗi lúc một đậm, đan dược sắp ra lò rồi.

Đúng lúc này, hai tay Dương Khai bỗng nhiên tăng tốc độ lên đến mức không tưởng, trên đầu ngón tay lưu động ra thứ chân nguyên màu vàng kim óng ánh mà mắt thường có thể nhìn thấy, từng đường vòng cung duyên dáng quét xuống giữa khoảng không, kết nối lại với nhau, từng linh trận đồ huyền diệu phức tạp hiện ra giữa hư không.

Tất cả mọi người đều trố mắt lên nhìn.

Từng linh trận đồ tinh diệu được đánh vào trong lò đan, khắc sâu vào đến bên trong rồi biến mất.

Thình lình, một hồi tiếng động vọng ra từ trong lò đan nhỏ, đan dược đã thành hình tựa như có sinh mạng, muốn phóng thẳng lên trời, khiến lò đan cũng phải lắc lư.

Năng lượng thiên địa bỗng nhiên hỗn loạn, tuôn trào như thủy triều từ đan phường, trút hết vào trong lò đan.

Dường như trong thời khắc này, lò đan của Dương Khai đã trở thành môt cai vực sâu không đáy thu nạp thiên địa linh khí.

Cảm giác được hết thảy, tất cả mọi người trong đan phường sắc mặt đại biến, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trước sau chưa đầy thời gian mười mấy hơi thở, tất cả lại yên ắng.

Dương Khai đưa tay ra vỗ, một viên đan dược linh khí bức người từ trong lò đan bay ra, hắn chụp lấy, bỏ vào trong bình ngọc đã chuẩn bị sẵn.

Khẽ thở ra một hơi, Dương Khai chưa vội xem thử viên đan mình luyện được, mà vội vàng nhắm mắt tập trung, thể ngộ những gì đã đạt trược trong lần luyện đan này.

Nhân tiện khôi phục tinh lực đã tiêu hao.

Bầu không khí đầy yên tĩnh, các vị đại sư nhìn nhau, chân như chôn chặt một chỗ, chần chừ do dự.

Đan dược được đặt ở trong bình ngọc, họ cũng không biết có cấp bậc gì, nhưng động tĩnh vừa rồi lại khiến họ cảm thấy, đan dược Dương Khai luyện chế rất không bình thường.

Một hồi lâu sau, không thây Dương Khai có vẻ sẽ mở mắt ra, Thường Bảo sốt ruột thúc giục: - Đỗ Vạn, lấy cái bình ngọc đó qua đây đi.

- Phải đó, ta rất tò mò đan dược bên trong rốt cuộc là Linh đan hay là Thánh đan.

Hồng Phương cũng chen vào.

Dương Khai dù sao cũng là người của hiệp hội đan sư Cự Thạch Thành, tất phải để Đỗ Vạn ra mặt.

Họ đều nói vậy, Đỗ Vạn cũng có vẻ chịu thua, gật đầu nói: - Được rồi.

Lão bước tới cầm bình ngọc lại, mọi người xúm lại, dán ánh mắt sáng quắc vào nó.

- Mở ra đi, không mở ra thì xem kiểu gì? Hà Phong sốt sắng kêu lên.

Đỗ Vạn cười mếu máo, mở bình ngọc ra, ngay lập tức, một mùi hương phả ra, khiến lão giật mình.

Không cần dùng mắt nhìn, chỉ dựa vào mùi hương này, Đỗ Vạn có thể khẳng định, viên đan mà Dương Khai vừa luyện chế chắc chắn là Thánh đan.

Không ngờ hắn đã chạm đến trình độ này rồi! Đỗ Vạn vui mừng hết xiết.

Bình ngọc bị Hà Phong chộp lấy, nhìn thoáng qua một lúc, lão thất thanh nói: - Thật sự là Thánh cấp đan?

- Ta xem thử... Thường Bảo vội nói, cầm lấy bình ngọc, sau khi xác nhận được đẳng cấp đan dược, lão không kìm được run rẩy, có nghĩ thế nào cũng không tin nổi.

Bình ngọc chuyền qua chuyền lại giữa các vị đại sư, cuối cùng mơi đến tay Khổng Nhược Vũ.

Khổng Nhược Vũ nhìn được một lúc, bỗng nhiên ánh mắt bỗng cứng đờ, lại cẩn thận xem tiếp hồi lâu, mơi run giọng nói: - Mấy lão già các ông đều mù cả rồi chắc?

- Sao vậy? Chẳng lẽ không phải Thánh cấp đan? Thường Bảo ngạc nhiên nhìn bà.

- Đúng vậy, chắc chắn là Thánh đan, Khổng sư tỷ có ý gì? Hà Phong cau mày.

Khổng Nhược Vũ cười cổ quái một tiếng, đưa lại bình ngọc cho họ: - Xem kỹ lại đi, không chỉ đơn giản là Thánh cấp đan thôi đâu.

Thấy bà nói nghiêm túc như vậy, mọi người vội vàng chụm đầu lại xem.

Quan sát qua, chất lượng đan dược, độ ngưng kết dược hiệu, tất cả đều phù hợp với yêu cầu về Thánh đan.

Đang hồ nghi, viên Thánh đan này bỗng nhiên lập lóa từng tia hào quang, nhìn kỹ lại, những hào quang đó trông như kinh mạch người, khắc trên mặt đan, lúc ẩn lúc hiện.

Trên những đường vân tựa kinh mạch đó, thấp thoáng có từng sợi tinh hoa lưu động, nghe kỹ thử thì bên trong đan dược tựa hồ còn có tiếng nước chảy róc rách, thần kỳ vô cùng.

- Đan văn? Họ đồng loạt kêu lên kinh ngạc.

- Ha ha, Thánh đan có đan văn! Được luyện ra ngay trước mắt lão thân, lão thân được mở mang nhiều rồi! Giọng nói của Khổng Nhược Vũ hơi run rẩy, có vẻ như không cam lòng, nhưng lại có gì đó ngạc nhiên và mừng rỡ.

- Cái này... Họ đều chấn động tới mức á khẩu.

Riêng việc Dương Khai luyện chế ra một viên Thánh đan cũng đủ làm cho họ rúng động rôi, mà bây giờ, viên Thánh đan này lại con có đan văn.

Đây chính là tâm nguyện mà mấy vị luyện đan đại sư theo đuổi bao nhiêu năm cũng chưa đạt được.

Thánh cấp đan, họ đã luyện chế được không ít, nhưng chưa ai có thể luyện chế ra Thánh đan có đan văn.

Có được đan văn, giá trị của Thánh cấp đan sẽ tăng lên gấp nhiều lần, dược hiệu cũng vậy, quan trọng nhất là nó có thể giữ được vĩnh viễn.

Chỉ cần không bị phá hỏng, thì bất luận là bao nhiêu năm, dược hiệu trong đan dược cũng sẽ không bị mất đi.

Đây mới là giá trị của đan văn.

Mà đan dược bình thường không có được ưu thế như vậy, nếu giữ gìn tốt đến đâu thì dược hiệu cũng sẽ thất thoát dần theo thời gian.

Cho nên một viên đan luyện chế ra, càng dùng sớm, hiệu quả càng tốt.
Advertisement
';
Advertisement