Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Ngày nọ, luyện chế xong một viên Thánh đan, Dương Khai bỗng nhiên nhíu mày.

Hắn phát hiện, vô ý thay, Dương dịch mình cất giữ trong đan điền đã dùng gần hết rồi. Lần trước bổ sung được lượng lớn Dương dịch, Dương Khai cứ tưởng tối thiểu trong vòng mười mấy năm cũng không phải lo lắng, nhưng giờ hắn mới biết mình đã lầm.

Mỗi một lần xé rách không gian đều cần hao phí vài đến mấy giọt Dương dịch quý giá, vài ngày trước, khi Dương Khai nghiên cứu thành thục khả năng này, hắn đã tiêu hao đến mức khủng khiếp.

Đến lúc phải bổ sung một chút rồi.

Dương Khai bất giác thấy may mắn, trong không gian Hắc Thư của mình còn sáu bảy quả của Thần Thụ, trong mỗi quả đó đều chứa năng lượng thuộc tính Dương rất lớn, nếu ăn hết cũng có thể lấp đầy đan điền trở lại.

Hiện giờ Thần Thụ đang ở trong không gian Hắc Thư, tuy rằng quả không dễ kết, chu kỳ cũng dài, nhưng thứ thiên tài địa bảo này vốn là để cho người ăn, Dương Khai tất cũng không tiết kiệm.

Hắn lấy ra một quả, cắn một miếng lớn.

Động tĩnh truyền ra khiến Tôn Ngọc đang ngồi thiền bỗng bừng tỉnh, nhìn lên, hai mắt y không khỏi bừng sáng.

Y hiện giờ cũng đã đến Thần Du Cảnh, tự khắc cũng nhận thấy được quả Thần Thụ đó không tầm thường, nhất là năng lượng thuộc tính dương bên trong khiến y thèm muốn vô cùng.

Có điều trước mặt Dương Khai, y cũng không dám biểu lộ suy nghĩ quá rõ ràng.

Đang chuẩn bị nhắm mắt tiếp tục tĩnh tọa, Dương Khai đã khẽ mỉm cười, xẻo lấy một phần quả đưa cho y:

- Không phải ta keo kiệt đâu, chỉ clà thứ này ngươi ăn không nổi bao nhiêu.

Tôn Ngọc ngượng ngùng nhận lấy, cho vào miệng nhai.

Một lát sau, chân nguyên toàn thân y bỗng nhiên cuồng bạo hỗn loạn, sắc mặt đỏ bừng, lỗ chân lông khắp người mở to ra, năng lượng phun xoèn xoẹt, như thể sắp nổ tung đến nơi.

Dương Khai mặc kệ y, để y tự áp chế cơn bão trong cơ thể mình.

Tôn Ngọc nào dám chần chừ, vội vàng vận chuyển công pháp, hóa giải và hấp thu năng lượng đang tràn vào cơ thể mình.

Qua một hồi lâu, khí tức cuồng bạo kia mới dần dần lắng xuống, Tôn Ngọc thần thái sáng ngời, khí huyết sung mãn, sắc mặt hồng hào, tràn đầy sức sống.

- Muốn nữa không?

Dương Khai hỏi.

Tôn Ngọc vội vàng lắc đầu.

Chỉ có một quả vậy thôi mà suýt đã khiến y gặp chuyện rồi, thấy Dương Khai ăn từng miếng từng miếng lớn, hết quả này đến quả khác, thoải mái như không, y thầm nghĩ tiền bối không hổ là tiền bối, chút năng lực của mình căn bản không thể nào so sánh được.

Tuy thứ quả này mới nhìn đã biết là đồ tốt, nhưng Tôn Ngọc cũng tự biết lượng sức mình, không dám dùng thêm nữa.

Dương Khai ăn một hơi hết sáu mươi, bảy mươi quả, Dương dịch trong đan điền nháy mắt đã tăng tới mấy trăm giọt.

Chính lúc đang hài lòng, Dương Khai bỗng động thần sắc, tâm thần chìm đắm vào không gian Hắc Thư.

- Làm sao vậy?

Linh thể thần hồn hiển hoá trước Thần Thụ to lớn, Dương Khai hỏi.

- Bên kia có chút kỳ quái.

Thần Thụ truyền tin.

Từ khi có được Thần Thụ thì đã một thời gian rất dài trôi qua rồi, thần thức của Thần Thụ cũng tăng trưởng rất nhanh. Hiện giờ nó và Dương Khai nói chuyện với nhau không chút trở ngại, có thể biểu đạt rõ ràng ý mình, không giống như trước kia nữa.

- Ở đâu?

Dương Khai hồ nghi.

- Đi theo ta.

Một luồng kim quang bỗng bắn ra từ trong Thần Thụ để dẫn đường cho Dương Khai.

Đi theo nó, Dương Khai nhanh chóng bước tới một góc trong không gian Hắc Thư, đưa mắt nhìn qua, hắn bỗng nhướn mày, lộ vẻ ngạc nhiên.

- Chính là chỗ này!

Thần Thụ tiếp tục truyền suy nghĩ, một luồng hào quang kim sắc vần vũ quanh đó.

Không cần nó nói, Dương Khai cũng đã phát hiện ra điểm bất thường.

Nơi này có rất nhiều đá vụn, còn một vài khoáng thạch quý đều đã biến mất.

Nhất là những kỳ thạch mang về từ Tinh Không đã giảm đi rất nhiều.

Dương Khai nhớ rõ, sau khi kinh qua bão Tinh Không, hắn đã thu thập được không ít kỳ thạch, đều để đều để hết ở vị trí này, cả những khoáng vật càn quét từ Thánh địa cũng đều cất ở đây.

Nhưng hiện tại, hình như có thứ gì đó đã hấp thu sạch sẽ tinh hoa của một phần khoáng thạch,chỉ để lại những tạp chất vô dụng.

Dương Khai hồ nghi liếc mắt nhìn Thần Thú.

Lần trước hắn cũng đã vô tình phát hiện ra vấn đề tương tự, lúc ấy còn tưởng là Thần Thụ làm cho nên cũng không để ý.

Giờ xem ra chuyện này rõ ràng không liên quan đến Thần Thụ, bởi vì nó sẽ không nói dối hắn.

- Ngươi vẫn luôn ở đây, có phát hiện ra điều gì không?

Dương Khai vừa hỏi vừa đưa thần niệm điều tra kỹ lưỡng đống khoáng thạch kia nhưng không thu được gì.

- Không phát hiện ra điều gì cả.

Thần Thụ trầm ngâm đáp.

- Chỉ cảm thấy bên này rất kỳ quái.

- Giúp ta trông coi nơi này, nếu phát hiện ra điều gì lập tức báo cho ta biết.

Dương Khai dặn dò.

Trong không gian Hắc Thư phát sinh ra việc kỳ lạ như vậy, làm Dương Khai cũng không sao hiểu nổi.

Năng lượng trong số kỳ thạch này không có lý nào lại đột nhiên biến mất, chắc hẳn đã bị hấp thụ rồi, Thần Thụ không làm, vậy thì là ai?

Vấn đề này không được giải quyết, Dương Khai như mắc xương trong họng.

Thần Thụ đáp lời, Dương Khai liền rời khỏi không gian Hắc Thư, tiếp tục nâng cao thuật luyện đan.

Nhiều ngày trôi qua an nhàn, mãi tới một ngày Dương Khai lại cảm thấy Thần Thụ đang gọi hắn.

Không chút chần chừ, hắn vội vàng tiến vào không gian Hắc Thư hỏi:

- Có phát hiện rồi?

- Ừ.

Thần Thụ lại bắn ra ánh sáng màu vàng, tìm đến chỗ để đống khoáng thạch đó, ánh sáng vần quanh hai viên đá trong đó:

- Chính là chúng, ta cảm thấy được chúng đang hấp thụ tinh hoa của những tinh thạch này, chắc chắn không sai.

Nhìn theo hướng nó chỉ, Dương Khai khẽ “ồ” một tiếng.

Khoáng thạch ở đây tuy nhiều, cũng rất lộn xộn, nhưng hắn nhận ra hai hòn đá này, cũng nhớ rõ mình lấy nó ở đâu.

Bởi vì chúng khá đặc biệt, không giống với những khoáng thạch khác.

Viên đá tròn màu đen kịt.

Viên đá thứ nhất hắn tìm được từ trong động phủ khi đoạt được Phệ Hồn trùng, lúc đó hắn còn chưa tới Thiên Tiêu Tông, đi cùng Thương Viêm và Phi Vũ vào động phủ điều tra, Thương Viêm và Phi Vũ mang về vài thứ, trong đó có viên đá đen tròn này, sau cùng Dương Khai cất vào trong túi.

Viên thứ hai là ở Phù Vân Thành, trong lúc đợi Ma hoa nghìn năm nở, hắn bị Đỗ Vạn và Mễ Na kéo đi tham gia đại hội luyện đan, cuối cùng được quán quân, lấy được viên đá này từ túi Càn khôn của một vị luyện đan sư Thánh cấp.

Bởi vì hai viên đá này rất giống nhau, gần như cùng một khuôn đúc, nên lúc ấy Dương Khai cũng có chút để ý, hắn đã cẩn thận kiểm tra qua nhưng đáng tiếc lại không có phát hiện gì.

Nào ngờ kẻ đầu sỏ gây nên sự việc kỳ quái trong không gian Hắc Thư của hắn lại chính là hai viên đá này.

Trên đời này lại có thứ kỳ thạch biết hấp thụ tinh hoa trong khoáng vật khác hay sao? Dương Khai suy nghĩ hồi lâu cũng không ngờ nổi.

Thần niệm phóng ra cẩn thận kiểm tra bên trong hai viên đá đen tròn đó một lát, Dương Khai lộ vẻ mặt kỳ quái.

Hắn phát hiện, trong hai viên đá này có một số hoa văn tinh mỹ như kinh mạch trong cơ thể con người, đáng tiếc không ăn khớp với nhau lắm, y như kinh mạch của võ giả nào đó bị phá hủy vậy.

Phát hiện này khiến hắn ngạc nhiên vạn phần.

Bởi vì hồi có được hai viên đá này, hắn cũng đã cẩn thận kiểm tra, lúc đó trong hai viên đá này không có gì cả.

Hoa văn tinh mỹ sinh ra trong hai viên đá đó chắc hẳn là có quan hệ tới việc hấp thụ tinh hoa của khoáng vật xung quanh.

Ngay lúc này, có một chút năng lượng không hề tầm thường đang chảy trong những hoa văn này, giống như chân nguyên trong cơ thể võ giả.

Hai viên kỳ thạch này cũng thật thú vị!

Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai không quan tâm nữa, sau khi biết rõ chuyện gì xảy ra trong không gian Hắc Thư, hắn cũng đã yên tâm trở lại, chỉ dặn dò Thần Thụ tiếp tục quan sát hai viên kỳ thạch này, tâm thần thoát ra khỏi không gian Hắc Thư.

Hắn mơ hồ cảm thấy hai viên kỳ thạch đó không đơn giản, nếu cứ để chúng tiếp tục hấp thụ, có thể sẽ phát sinh biến hoá khôn lường.

Chúng hấp thụ tinh hoa các khoáng vật khác sẽ kiên cố vững chắc hơn, đến lúc đó lấy chúng đi luyện chế nhất định có thể luyện chế ra một bí bảo uy lực tuyệt đỉnh.

Mở mắt ra nhìn, con Kim long đó vẫn đang nuốt lấy nuốt để năng lượng xung quanh, tạm thời chưa thể ngừng ngay được. Tôn Ngọc cũng đang vùi đầu khổ tu, không chịu thả lỏng.

Dương Khai chỉ có thể tiếp tục luyện đan.

Ở trong Thánh lăng hắn đã luyện hóa được một giọt máu Ma Thần, tiếp theo Dương Khai cũng duy trì tu luyện thần thông Phân Thần của Đại Ma Thần. Tiến triển có vẻ không tệ. Phân thần được Ôn Thần Liên lục sắc ôn dưỡng không ngừng mạnh hơn.

Tới giờ Dương Khai cũng cảm nhận được rõ ràng lợi ích Phân Thần thuật mang lại.

Tu luyện thần thông này tới cực hạn, đồng nghĩa với việc một người có hai thần hồn, khi tu luyện sức mạnh thần hồn sẽ nhanh gấp đôi người khác.

Trên đời này chưa có loại công pháp nào thần kỳ như vậy.

Tuy Dương Khai còn chưa tu luyện tới cực hạn, nhưng hiện tại hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, do có sự tồn tại của phân thần, lực thần thức của hắn mạnh hơn hẳn lúc trước kể cả về mặt tăng trưởng hay khôi phục.

Vì thế hắn càng thêm tận lực bồi dưỡng phân thần của mình, mong một ngày nào đó nó có thể phát huy tác dụng.

Phân thần tu luyện tới cực hạn, chỉ cần tìm được thể xác thích hợp là có thể nhập phân thần vào đó, trở thành phân thân của chính mình, đi đến những nơi mà mình không thể đi được.

Món bí bảo Thánh cấp thượng phẩm của cựuThánh chủ Dương Khai cũng đang luyện hóa. Ngân Diệp tràn đầy sức mạnh huyền diệu đó đúng là không dễ luyện hóa, may mà Dương Khai có nhiều thời gian nên cũng không vội vã.



Từ ngày phát hiện thay đổi trong không gian Hắc Thư, Dương Khai cứ cách vài ngày lại đi kiểm tra hai viên đá đó, xem chúng đang thay đổi như thế nào.

Theo đà dịch chuyển của thời gian, hoa văn tinh mỹ trên hai viên đá cũng dần nối liền lại, còn cái giá phải trả chính là những khoáng vật Dương Khai thu thập được bị giảm một lượng lớn. Kỳ thạch lấy được từ Tinh không và Cửu Thiên Thánh Địa giờ chỉ còn lại dưới một nửa.

Nếu cứ thế này, không tới nửa năm nữa, khoáng vật trong không gian Hắc Thư sẽ bị tiêu hao sạch sẽ.

Ở thế giới bao phủ đầy thứ năng lượng màu vàng này, cả Dương Khai và Tôn Ngọc đều quên đi ý niệm thời gian, toàn tâm toàn ý lo chuyện của mình. Thỉnh thoảng hai người cùng dừng công việc trên tay, bàn bạc một lúc, đợi cho tinh khí khôi phục lại tiếp tục bận rộn, không ai làm ảnh hưởng tới ai.

Mỗi ngày trôi qua đầy ý nghĩa, dù là Dương Khai hay Tôn Ngọc đều đã có những bước tiến lớn từ trong biến cố này.

Advertisement
';
Advertisement