Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Vu Kiếp tỏ ra thản nhiên, lúc này đây, trông lão lại có phần rất quang minh lỗi lạc.

Mãi lúc lâu sau, Dương Khai mới dẹp bỏ địch ý, khẽ hừ: - Không đến đánh nhau với ta, vậy ngươi xuất hiện trước mặt ta để làm gì?

- Tất nhiên là có việc muốn thương lượng. Vu Kiếp thấy thái độ của Dương Khai đã dịu bớt, thần sắc cũng nhẹ nhõm đi hẳn, bật cười khà khà.

Dương Khai ngạc nhiên, nhíu chặt mày: - Không có nhầm không vậy? Chúng ta đã thề không đội trời chung, muốn thương lượng với ta việc gì?

- Ta đâu có thề không đội trời chung với ngươi, Thánh chủ đại nhân, đó là suy nghĩ của riêng người đấy chứ?

- Nghĩa là sao? Dương Khai lạnh lùng nhìn lão.

- Nghĩa là Vu mỗ muốn từ thù biến thành bạn với Thánh chủ đại nhân, không biết ý ngài thế nào?

- Ngươi muốn, còn ta thì không! Dương Khai chậm rãi lắc đầu. - Ngươi đuổi theo ta nhiều ngày qua, trước đó còn làm khó ta, ngươi tưởng chỉ mấy câu nói là có thể hóa giải mối thù này sao? Có ngây thơ quá không vậy?

Vu Kiếp lộ vẻ bất lực: - Vu mỗ cũng bất đắc dĩ cả thôi... Trương Ngạo và Tào Quản liên kết gây áp lực cho ta, ta cũng mặc kệ thế nào ra thế đó. Lần trước lúc tiến công Cửu Thiên Thánh Địa, người của U Minh Tông ta không tiến quân bao nhiêu, càng không ra tay mấy phần, thế mà lại bị đám Yêu tộc đó giết chết cơ man là người.

- Đáng đời. Dương Khai hừ lạnh tanh, có điều Vu Kiếp cũng không nói dối, trận đại chiến lần trước, hắn thật sự không thấy bao nhiêu đệ tử U Minh Tông ra tay.

- Ha ha... Vu Kiếp cười gian. - Ta biết Thánh chủ đại nhân chắc không tin lời Vu mỗ nói, nhưng bất luận thế nào... tông chỉ của U Minh Tông ta xưa nay luôn là nhận tiền tài thay người trừ họa, ta đã nhận không ít từ Trương Ngạo và Tào Quản, nên phải hành động cùng chúng, nhưng bây giờ, Vu mỗ lại không muốn làm vậy nữa.

- Tại sao? Dương Khai giương ánh mắt sáng quắc đầy đe dọa nhìn lão.

- Vì ta có cảm giác Thánh chủ đại nhân là người có thể làm nên đại sự! Trương Ngạo và Tào Quản tưởng chỉ cần bắt được ngài là có thể đoạt được truyền thừa của Cửu Thiên Thánh Địa, ôm mộng đạt cảnh giới Nhập Thánh tam tầng cảnh. Ta chỉ có thể nói, chúng đã bị sức mạnh che mờ hết lý trí.

- Ngươi không nghĩ vậy ư? Dương Khai nhìn Vu Kiếp đầy hứng thú.

Vu Kiếp nghiêm nghị lắc đầu: - Nếu Nhập Thánh tam tầng cảnh dễ chạm tới vậy, thế thì Cửu Thiên Thánh Địa các ngài đã không chỉ có mình Thánh chủ là đạt đến cảnh giới đó, và có lẽ đã là thiên hạ vô địch từ lâu rồi. Tuy ta không biết trong truyền thừa đó ẩn chứa bí mật gì, nhưng Vu Kiếp rõ, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy. Mỗi một Thánh chủ đều không trường thọ, hơn nữa mỗi một đời, chỉ có một Thánh chủ đạt đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, có thể thấy truyền thừa này tuy mạnh, nhưng giới hạn cũng rất nhiều... Cho dù chúng có bắt được ngài, có được truyền thừa, cũng chưa chắc đã thành công, mà khả năng thất bại là rất lớn.

- Hóa ra ngươi nhìn rõ hơn bọn chúng. Dương Khai liếc nhìn Vu Kiếp một cái. Lão già này toàn thân trùm hắc bào, khí tức xanh ngắt, đáng sợ như ác quỷ, nào ngờ suy nghĩ lại nhạy bén đến vậy.

- Thánh chủ đại nhân quá khen! Vu Kiếp mỉm cười chắp tay, thái độ khiêm nhường. - Chính vì vậy, Vu mỗ mới không muốn đối địch với ngài. Hơn nữa, ngài cũng đã chứng minh sức mạnh của mình... Trước giờ chưa có Siêu Phàm Cảnh nào có thể bình an sau bao nhiêu ngày bị ba Nhập Thánh Cảnh truy đuổi cả. Nếu không vì Trương Ngạo có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, e là bọn ta đã mất dấu ngài từ lâu rồi. Cứ đà này, cho dù bọn ta có đuổi theo đến tận đời, cũng khó lòng bắt được ngài.

- Nhưng ngươi lại chặn đường ta. Sắc mặt Dương Khai lạnh xuống, có phần hơi kiêng dè với khả năng xuất quỷ nhập thần của Vu Kiếp.

- Việc đó cũng phải trả một cái giá rất đắt đấy... Vu Kiếp lắc đầu cười khổ.

- Không giấu Thánh chủ đại nhân, Vu mỗ khi còn nhỏ từng có một kỳ ngộ, đạt được một vài năng lực mà không ai biết, có thể xé ngang không gian, vượt đi nghìn dặm trong chớp mắt!

- Xé ngang không gian? Dương Khai nheo mắt lại.

- Vâng, nhưng nếu làm vậy, rất dễ bị lạc trong khe nứt không gian, cả đời cũng không tìm được đường ra. Nếu không phải vì không đuổi kịp ngài, Vu mỗ cũng đã chẳng dùng đến cách nguy hiểm này! Từ khi có nó đến nay, Vu mỗ chỉ mới dùng hai lần, lần nào cũng vô cùng mạo hiểm.

Vu Kiếp có vẻ rất có thành ý, nói thẳng hết khả năng của mình ra cho Dương Khai biết, không chút giấu diếm.

- Thánh chủ đại nhân có hứng thú không? Vu Kiếp cười tít mắt. - Nếu thấy hứng thú, thì Vu mỗ có thể dâng tặng bằng hai tay.

Dương Khai khẽ động thần sắc, ánh mắt sáng rực.

Nếu nói không hứng thú với khả năng xé ngang không gian, vượt qua nghìn dặm thì là nói dối, nhưng thái độ của Vu Kiếp lại khiến hắn phải suy nghĩ.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Dương Khai nhíu mày, trầm giọng hỏi.

- Thánh chủ đại nhân đa nghi rồi, Vu mỗ thật sự không muốn làm gì cả, đến đây tìm ngài cũng chỉ để tỏ rõ thái độ thôi... Ừm, U Minh Tông nguyện được giao hảo mãi mãi với Thánh chủ đại nhân, không biết ý ngài thế nào?

Dương Khai nhìn xoáy vào lão, nhạy bén nắm chắc những điểm mấu chốt trong lời nói của lão, lão nói muốn giao hảo với hắn, chứ không phải là với Cửu Thiên Thánh Địa.

Đối với lão mà nói, hắn đáng để kết giao hơn Cửu Thiên Thánh Địa.

- Có lợi lộc gì cho ta? Dương Khai thư giãn trở lại, hắn có thể cảm giác được, Vu Kiếp không nói dối, vì linh thể thần hồn của lão không có một chút dao động dị thường nào.

- Khả năng mà Vu mỗ vừa nói, không lẽ ngài không muốn ư? Vu Kiếp mắt cười ti hí, vẻ mặt thản nhiên:

- Vu mỗ không có sở trường nào khác, chỉ giỏi thức thời thôi! Có vậy thì U Minh Tông mới phát triển đến ngày nay được. Tuy tu vi hiện tại của Thánh chủ đại nhân không bằng Vu mỗ, nhưng ta tin không quá vài năm nữa, ngài có thể vượt qua tất cả mọi người, ta không muốn đến lúc đó sẽ bị ngài xử lý, diệt môn, hơn nữa... Vu mỗ luôn cảm thấy nếu giờ đấu với ngài, cũng chưa chắc sẽ thắng.

- Ngươi quả nhiên rất thức thời! Dương Khai nhếch miệng cười gian tà.

Hắn bỗng phát hiện, lão Vu Kiếp này cũng rất thú vị, tuy là tiểu nhân, nhưng lại là một tiểu nhân rất thẳng thắn, hơn nữa mắt nhìn rất khá, trong Thần Chiến Chi Đình này, Dương Khai thực sự không sợ lão.

- U Minh Tông trước đây từng được cựu Thánh chủ bảo vệ, hy vọng sau này cũng vậy, Vu mỗ không mong gì hơn, chỉ mong U Minh Tông có thể trường tồn lâu dài thôi.

- Ta đồng ý với ngươi! Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.

- Xin đa tạ. Vu Kiếp cung tay trịnh trọng.

- Mai sau ngươi sẽ lấy làm may mắn vì mình đã đưa ra quyết định sáng suốt này đấy. Dương Khai khẽ cười khà khà.

- Vậy coi bộ Trương Ngạo và Tào Quản xui xẻo đến nơi rồi...

Vu Kiếp nói mát mẻ, hai người nhìn nhau, bật cười khoan khoái.

Một lúc sau, lão mới nghiêm mặt lại, búng ngón tay, một vệt sáng trắng bắn thẳng về phía Dương Khai, lão nói: - Trong này có chứa quá trình và kỳ ức của kỳ ngộ mà năm đó Vu mỗ có được, ngài có thể xem qua, khắc biết lời Vu mỗ không dối trá.

- Vậy ta không khách khí. Dương Khai mặc nhiên để quả cầu sáng đó hòa vào linh thể thần hồn của mình.

- Khả năng đó tuy rất lợi hại, cũng rất đáng kinh ngạc, nhưng Vu mỗ vẫn phải khuyên ngài một câu, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được dùng, bằng không rất dễ bị lạc giữa khe nứt không gian, hồi Vu mỗ sử dụng lần đầu... Nói đến đây, lão như nhớ lại đến một chuyện vô cùng kinh khủng, giật nảy mình một cái, không nói tiếp được nữa. - Dù sao thì thận trọng một chút vẫn tốt hơn.

- Ta nhớ rồi. Dương Khai gật đầu, cũng không kiểm tra những gì lão vừa đưa.

- Còn có một việc nữa cần nói với ngài, Vu mỗ nghĩ trong một thời gian, Trương Ngạo và Tào Quản sẽ không chịu buông tha ngài đâu, thế nên ta cũng phải theo chúng truy đuổi ngài một thời gian, có điều ta nghĩ ngài sẽ không để tâm, đằng nào thì chúng cũng không đuổi kịp.

- Không hề gì. Dương Khai gật đầu.

- Vậy... Vu mỗ cáo từ! Được Dương Khai chấp thuận, Vu Kiếp hài lòng thỏa dạ.

Dương Khai phất tay, xua đi vòng trói của Thần Chiến Chi Đình, ngay sau đó, linh thể thần hồn của cả hai trở về thể xác.

Vu Kiếp gật đầu chào Dương Khai, đang chuẩn bị xoay người đi thì chợt nhíu mày: - Phải rồi, có phải ngài từng gặp Bối Quan Nhân không?

Nghe vậy, Dương Khai lạnh mặt xuống, khí tức trở nên sắc bén.

Vu Kiếp giật mình: - Đừng kích động vậy, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

- Sao lại hỏi vậy?

- Vì hôm đó ta vô tình nghe thấy Tào Quản và tên thuộc hạ Diêu Địch của hắn nhắc đến Bối Quan Nhân, còn nhắc đến ngài, nên nghĩ liệu có phải ngài đã gặp Bối Quan Nhân hay không.

- Diêu Địch? Dương Khai chau mày, chợt nhớ ra từng nhìn thấy tên này ở Liệt Hỏa Thành năm xưa, vội hỏi: - Chúng còn nói gì khác không?

Vu Kiếp lắc đầu: - Không nghe rõ, chúng nói chuyện kín kẽ lắm.

Rồi lại như tự nhủ: - Nghe đồn nơi Bối Quan Nhân náu thân ẩn chứa kho tàng kinh thiên động địa, nếu lột trần được bí mật của Bối Quan Nhân, thì có thể sở hữu sức mạnh hùng bá một phương... Ừm, cũng không biết tin đồn này là thật hay giả, hề hề, ngài không phải để tâm, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, xin cáo từ!

Nói xong, lão thoải mái lao đi vun vút.

Nhìn theo bóng lưng lão, Dương Khai nhíu mày lại.

Tục ngữ nói, không có lửa thì sao có khói, lời đồn về Bối Quan Nhân tuy không đúng hết, nhưng cũng không thể nói là sai hoàn toàn.

Trên lưng Bối Quan Nhân quả thật có ẩn chưa sức mạnh có thể hùng bá một phương, chỉ có điều sức mạnh này không phải ai cũng có thể đoạt được.

Vu Kiếp nói thì nghe có vẻ vô ý, nhưng rõ ràng là muốn hắn cẩn trọng, không được tiết lộ quan hệ với Bối Quan Nhân.

Lão già này... suy nghĩ cũng thật sâu xa, hơn nữa, lão còn là loại người không dứt được tiền bạc.

Nhưng lão nhìn thấy tiềm năng của hắn, nên đã từ bỏ việc đối địch. Xét từ một khía cạnh nào đó, lão cũng là một người nhìn trông rộng.

Lắc đầu, Dương Khai không nghĩ thêm nữa, xoay người bay về một phía.

Trương Ngạo và Tào Quản vẫn bám riết theo hắn, Trương Ngạo có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, Dương Khai vô phương đối với khả năng tìm kiếm bằng thần thức của lão, căn bản không thể che giấu khí tức của mình.

Thoắt cái đã một tháng trôi qua, đến lúc này, Dương Khai mới mơ hồ cảm thấy hình như mình đã thoát khỏi vòng đeo bám của Trương Ngạo.

Truy đuổi, tháo chạy lâu đến vậy, đâu chỉ Dương Khai khó chịu, mà có lẽ Trương Ngạo cũng vô cùng bực bội, không còn đủ kiên nhẫn để đuổi theo tiếp nữa.

Lòng vòng một khu vực mấy ngày, sau khi xác định Trương Ngạo đã biến mất, Dương Khai mới khẽ thở phào.

Tuy hắn không lo việc bị bọn chúng đuổi theo, nhưng cứ thế này mãi thì cũng chẳng thoải mái gì cho cam.

Phía trước cây cối u minh sơn tùm, núi cao lên xuống, linh khí nồng đậm cực kỳ, Dương Khai thả thần niệm ra kiểm tra không gian xung quanh, ngoài dấu vết hoạt động của vài con yêu thú ra, thì không thấy bất cứ dấu vết nào của con người.

Phấn chấn, hắn liền bay về ngọn núi đó.
Advertisement
';
Advertisement