Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai vừa chuẩn bị rời đi thì trong hóa sinh trì bỗng nhiên bạo phát ra một cỗ dao động năng lượng khiến người ta nghe thấy mà rợn người. Cùng với tiếng xì xèo, hóa sinh trì như sôi trào, phía dưới không ngừng mạo xuất bọt khí.

Cùng lúc đó, linh khí trong khe núi hỗn loạn, xung quanh hóa sinh trì, một trận đồ cự đại vô cùng lướt qua.

Dương Khai sáng mắt, đang chuẩn bị bước đi cũng lập tức dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào vị trí của hóa sinh trì, thần niệm như thủy triều bỗng nhiên phóng thích, thẩm thấu vào lòng đất.

Đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, Thái Điệp cơ hồ cũng chẳng còn tâm tình nào giằng co với Dương Khai, cùng thiếu nữ miêu nhĩ quan sát hóa sinh trì và Bạch Ngọc Lộc đang giãy giụa kêu gào trong hồ nước, nơi chân mày hiện lên vẻ lo lắng nồng đậm.

Yêu tộc Đại tôn đang đứng bên hóa sinh trì, thần sắc còn ngưng trọng hơn lúc trước, yêu nguyên trong nội thể cũng cũng dũ phát hung mãnh, cuồn cuồn, lan tràn ra khắp hóa sinh trì, nhưng tác dụng lại quá nhỏ bé.

Mạnh như Đại thôn cũng áp chế không nổi bạo động của năng lượng trong hóa sinh trì.

Bạch Ngọc Lộc ngâm mình trong hồ nước muốn nhảy ra nhưng dường như bị một đôi tay vô hình giữ chặt, căn bản không thể thoát. Từng tiếng kêu gào dồn dập phát ra từ miệng nó, trong đôi mắt đang nhìn chăm chú vào Đại tôn hiện ra ý khẩn cầu và lưu luyến mạng sống.

Tất cả Yêu tộc nhìn thấy cảnh này đều không kìm được sinh ra cảm giác buồn bã thỏ chết cáo thương, không khí bỗng trở nên trầm trọng.

Từng cỗ lực lượng thần niệm mắt thường có thể nhìn thấy đang tung hoành ngang dọc trong nội thể Bạch Ngọc Lộc, cứ như là có vô số trùng tử đang chui qua chui lại trong huyết nhục của nó, thỉnh thoảng lại nhoi lên thành một cục lớn, nhìn rất kinh sợ.

Máu tươi từ thất khiếu của Bạch Ngọc Lộc chảy ra, con yêu thú thất giai đã đạt được tư cách hóa hình sắp bạo thể mà chết.

Yêu nguyên phóng thích từ nội thể của Đại tôn cũng chậm đi không ít, thần sắc phức tạp nhìn Bạch Ngọc Lộc, khuôn mặt lộ vẻ lực bất tòng tâm.

Tất cả mọi người đều ý thức được tộc nhân này chút nữa thôi sẽ chết, tất cả đều chôn chân tại chỗ im lặng thương tiếc, không ít Yêu tộc còn rời nước mắt.

- Thái Điệp tỷ tỷ, ngươi có thể nghĩ cách cứu nó không... Thiếu nữ miêu nhĩ vừa khóc nức nở, vừa năn nỉ Thái Điệp.

Thái Điêp cười gượng một tiếng, vuốt đầu nàng, lắc đầu bất đắc dĩ.

Ngay cả Đại tôn còn bó tay thì nàng làm sao có cách gì?

- Có thể để ta thử không, có lẽ ta có thể cứu nó. Dương Khai vẫn luôn quan sát hóa sinh trì bỗng nhiên lên tiếng.

Thái Điệp sững sốt, hồ nghi nhìn hắn, khuôn mặt hiện lên một tia tức giận:

- Chỉ dựa vào tên nhân loại nhà ngươi?

Dương Khai không hề khiếp sợ, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt sáng quắc.

Thái Điệp chau mày, không biết tên nhân loại này lấy đâu ra tự tin như vậy, khinh bỉ nói: - Ngươi có bản lĩnh gì mà có thể cứu nó? Tiểu tử, đừng tưởng Đại tôn đáp ứng ngươi một vài điều kiện là có thể muốn làm gì thì làm. Đây là yêu vực, không phải là địa bàn của nhân loại các ngươi, nếu khiến ta không vui ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào.

- Ngươi có thời gian để nói những điều này, chi bằng đi xin chỉ thị của Đại tôn, xem y định đoạt như thế nào. Dương Khai hừ lạnh. Thái Điệp này từ khi nhìn thấy mình liền bày ra cái bộ dạng chán ghét, điều này khiến Dương Khai khó hiểu, không biết mình đã đắc tội gì với nàng ta.

- Nói không chừng ta có thể cứu nó, hoặc nó vẫn sẽ chết, nhưng nếu ngươi còn lôi thôi nữa thì tộc nhân của ngươi chắc chắn sẽ chết. Nhân loại bọn ta có câu "còn nước còn tát", không biết ngươi đã nghe chưa.

Khuôn mặt Thái Điệp phát lạnh, định mở miệng nói gì đó, nhưng thiếu nữ miêu nhĩ lại vội vàng gật đầu: - Ta đi hỏi Đại tôn xem sao!

Nói rồi, thân mình nhỏ nhắn nhanh nhạy luồn lách vài cái đã tới chỗ hóa sinh trì, nhanh chóng nói với Đại tôn.

Thái Điệp chau mày nhìn bên đó, lại lạnh lùng liếc nhìn Dương Khai, quát khẽ: - Rốt cuộc là ngươi đang giở trò gì? Chẳng lẽ là muốn phá căn cơ của Yêu tộc ta, hủy hóa sinh trì?

Dương Khai cười ha ha: - Bản tính ngươi sao lại đa nghi như vậy? Hơn nữa, ta cảm thấy ngươi rất ghét nhân loại, có phải trước kia có ai đã từng làm gì ngươi?

Lời này vừa nói ra, trong đôi mắt đẹp của Thái Điệp đột nhiên bính phát ra sát cơ lạnh lẽo, cơ hồ như lời nói của Dương Khai đã động tới nỗi đau ẩn chứa trong lòng không muốn nhắc tới của nàng, khuôn mặt xinh đẹp kia đã hơi méo mó.

Không đợi nàng nổi giận, Dương Khai nói: - Ta không có hứng thú với hóa sinh trì của Yêu tộc các ngươi. Cái mà ta cảm thấy hứng thú là thứ ẩn giấu bên dưới hóa sinh trì của các ngươi kìa.

- Thứ ẩn giấu bên dưới? Thái Điệp chau mày, còn chưa kịp hỏi rõ, thiếu nữ miêu nhĩ chạy tới đó lại trở về, không nói gì liền lôi Dương Khai chạy nhanh về phía hóa sinh trì, miệng nói nhanh: - Đại tôn kêu ngươi qua đó!

Dương Khai khẽ gật đầu, theo thiếu nữ miêu nhĩ đến bên hóa sinh trì dưới cái nhìn chăm chú, cảnh giác của Thái Điệp.

- Ta xem xem ngươi đang giở trò gì! Thái Điệp hừ lạnh, cũng vội vàng đi theo.

Đám cường giả Yêu tộc nhìn thấy cảnh này, đều lộ vẻ hiếu kỳ, không biết trong lúc quan trọng này, Đại tôn cho tên nhân loại kia tiến gần đến hóa sinh trì làm gì.

Một lát sau, Dương Khai liền lại gần bên hồ, cảm nhận ở khoảng cách gần càng có thể thể hội được sự khủng bố của năng lượng khổng lồ trong hóa sinh trì.

- Miêu nương nói ngươi có cách? Đôi mắt bất nộ tự uy của Đại tôn nhìn chằm chằm Dương Khai, trầm giọng hỏi.

- Có thể thử xem! Dương Khai khẽ gật đầu, không nói quá chắc chắn.

- Chỉ thử xem sao? Đại tôn chau mày, rõ ràng không vui.

- Dù sao cứ để như vậy thì nó chết chắc đúng không? Nếu để ta thử, nói không chừng nó có thể hóa hiểm thành an. Dương Khai đột nhiên cười.

Đại tôn trầm ngâm một lúc, quả đoán nói: - Được, ngươi tới đi! Nhưng dù có thành công hay không, sau chuyện này, người phải cho ta một câu trả lời hợp lý!

- Được. Dương Khai gật gật đầu. Nếu hắn đã chọn xuất thủ thì đã chuẩn bị tâm lý bị Đại tôn vặn hỏi.

Nói xong, Dương Khai liền nhắm hai mắt, thần niệm điên cuồng như thủy triều khuếch tán ra bốn phía.

Cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong thần thức của hắn, đám cường giả Yêu tộc đều biến sắc, thậm chí ngay cả Đại tôn cũng không kìm được hô lên một tiếng: - Thần thức chi hỏa?

Đang bước về phía này, Thái Điệp bỗng dừng bước, đôi mắt đẹp bắt đầu run rẩy.

Thần thức của Dương Khai bính phát toàn diện, căn bản không thể tiếp tục giấu diếm thần thức tu vi của bản thân nữa.

Đó là lực lượng thần thức đủ để đem so sánh với cường giả Nhập Thánh nhất tầng cảnh, hơn nữa còn là lực lượng thần thức đặc thù.

Lực lượng thần thức như thủy ngân, thẩm thấu vào đại địa, không chừa lại chỗ nào. Không ai biết rốt cuộc Dương Khai đang làm gì, chỉ cảm thấy lực lượng thần thức của hắn đang nhàn rỗi qua lại dưới lòng đất, tương đối có quy luật.

Lấy hóa sinh trì làm trung tâm, đại địa thỉnh thoảng lại chớp lóe từng đạo tuyến lộ năng lượng sáng ngời.

Bạch Ngọc Lộc đang ngâm mình trong hồ nước bỗng nhiên kêu gào thảm thiết giống lúc nãy. Một thân huyết nhục kia nhu động không theo quy tắc, xương cốt truyền đến tiếng răng rắc, cỗ lực lượng thần bí kia dũng động trong nội thể đang khiến nó bước vào giai đoạn phấn thân toái cốt.

Đôi lộc nhãn kia ngập tràn huyết châu tử, từng giọt từng giọt rơi xuống, vô cùng kinh người. Nhưng nó lại đang ngưng thị nhìn Dương Khai với một ánh mắt khác thường, như đang nhìn cây cỏ cứu mạng cuối cùng, ngập tràn kỳ vọng và cầu xin đầy hoảng loạn.

Dương Khai không có động tĩnh gì, thần niệm phóng thích ra dũng động càng lúc càng nhanh.

Dần dần, tất cả cường giả Yêu tộc đều cảm nhận được năng lượng hỗn loạn trong hóa sinh trì cơ hồ đã ổn định lại không ít. Cứ như là bị một bàn tay vô hình chỉnh lại, từ từ đi vào thế ổn định.

Tất cả mọi người đều sáng mắt, ngay cả Thái Điệp vốn có thành kiến với Dương Khai cũng không khỏi lộ ra thần sắc thân thiết và kỳ vọng. Vì hắn có thể làm được việc mà ngay cả Đại tôn cũng không làm được.

- Cố lên! Miêu nương vừa cỗ vũ Bạch Ngọc Lộc, vừa quan sát Dương Khai chặt chẽ, vô cùng căng thẳng.

Dấu hiệu tốt đã xuất hiện thì không ngừng lại.

Thời gian trôi qua, bọt khí nổi lên trong hóa sinh trì cũng ít đi, năng lượng hỗn loạn cũng từ từ ổn định lại. Bạch Ngọc Lộc ngâm mình trong hồ nước không còn thống khổ như lúc nãy nữa, ngược lại còn lộ vẻ cực kỳ thoải mái.

- Đã làm được thật sao? Thái Điệp không thể tin được, nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút thất thần.

Đám cường giả Yêu tộc vây xung quanh cũng đều ngây ngốc, bình khí ngưng thanh quan sát, nhưng đa phần là hưng phấn và vui vẻ.

Vui mừng vì Bạch Ngọc Lộc đã thoát khỏi vận rủi phải bỏ mạng.

Sau nửa canh giờ, đã không còn nguy hiểm.

Sau một canh giờ, Bạch Ngọc Lộ ngâm mình trong hồ nước bỗng nhiên lại một lần nữa xuất hiện tình hình huyết nhục nhu động, xương cốt toàn thân bạo hưởng như lúc trước, còn bản thân nó cơ hồ cũng phải chịu đựng sự giày vò ghê gớm, phát ra từng tiếng kêu gào dồn dập.

Nhưng đám cường giả Yêu tộc nhìn thấy cảnh này không những không chút lo lắng mà ngược lại lại lộ vẻ vui mừng.

Vì họ biết Bạch Ngọc Lộc sắp hóa hình.

Quả nhiên, cùng với động tĩnh huyết nhục nhu động và xương cốt bạo hưởng, thú thân của Bạch Ngọc Lộc đã dần dần biến đổi, đang chuyển hóa thành nhân hình.

Dương Khai cũng mở mắt nhìn cảnh thần kỳ này, tấm tắc kêu kỳ lạ.

Quá trình hóa hình kéo dài rất lâu.

Lúc trong hóa sinh trì xuất hiện một thiếu niên toàn thân không mảnh vải, trên trán có hai chiếc lộc giác, tất cả mọi cường giả Yêu tộc đều không kìm được mà reo hò, hoan hô.

Đại tôn đứng bên hóa sinh trì phất tay, một bộ ý sam đã chuẩn bị từ lâu bao lấy thiếu niên kia, kéo y ra khỏi hóa sinh trì.

Thiếu niên quỳ dưới đất, toàn thân run rẩy, mở miệng thở dốc, mãi một lúc lâu sau mới tập tễnh đứng dậy, quay đầu quan sát thế giới, cứ như một đứa trẻ mới chào đời, trong đôi mắt linh động ngập tràn sự hiếu kỳ.

- Lại thêm một người, hi hi... Miêu nương tiến tới, vỗ đầu thiếu niên, vẻ mặt vui mừng: - Thật tốt.

Thiếu niên kia quay đầu lại nhìn Dương Khai, há miệng định nói gì đó nhưng lại không nói ra, nhưng trên khuôn mặt non nớt kia lại là sự cảm kích.

- Không vội, không vội. Miêu nương dịu dàng trấn an, - Đợi ngươi khôi phục vài ngày, tỷ tỷ dạy ngươi nói.

Thiếu niên khẽ gật đầu, biểu hiện khá lanh lợi.

- Thái Điệp, dẫn nó về nghỉ ngơi.

Đại tôn trầm giọng dặn dò.

Thái Điệp khẽ gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai, sau đó cùng miêu nương dẫn thiếu niên kia đi về phía Lôi Mộc phủ.
Advertisement
';
Advertisement