Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

âm Vân đảo là một trong số những hòn đảo của Thủy Thần Điện, không biết nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì, trên bầu trời của hòn đảo này quanh năm mây đen bao phủ, không nhìn thấy bầu trời, mười ngày thì có đến tám ngày trời mưa phùn liên tục, không khí cực kỳ ẩm ướt.

Hà Phổ tuy chỉ mới đạt đến cấp cao nhất của Thần Du cảnh, nhưng nhờ vào các mối quan hệ, tuy không có cấp bậc cao trong Thủy Thần điện, nhưng lại nắm trong tay sự sống còn của người khác.

Hiện giờ, y đang phụ trách việc vận chuyển trên âm Vân đảo. Thời tiết vô cùng xấu, Hà Phổ vừa mắng ông trời, vừa chỉ huy thủ hạ, chính là các huynh đệ vận chuyển vật tư trên con tàu mới tới.

Những vật tư này đang được đưa đến Thủy Thần đảo, cung cấp đồ sinh hoạt hàng ngày cho các tinh anh đệ tử đang tu luyện trong đó sử dụng.

Nhân lúc mọi người không để ý, Hà Phổ lén lút cầm hai khối tinh thạch trong đống vật tư, nhét vào trong túi mình, sau đó lập tức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chỉ huy mọi người vận chuyển.

- Hà quản sự, Hà quản sự…

Một tiếng thét to từ bên cạnh vang lên, Hà Phổ quay lại nhìn, thấy một đệ tử tên Ô Tặc đang gọi mình.

- Có chuyện gì?

Hà Phổ tức giận quát một tiếng, lúc này y có tật giật mình, bị một người gọi lớn như vậy, suýt nữa sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Điện quy của Thủy Thần Điện vô cùng nghiêm khác, mặc dù y là Quản sự của âm Vân đảo, nhưng nếu chuyện tham ô bị phát hiện, nhẹ thì bị đuổi ra khỏi môn tường, nặng thì cũng bị đánh gãy tay chân.

- Hà quản sự, đằng kia có một bóng đen khả nghi, có lẽ có người ở đó.

Đệ tử kia thường ngày là một kẻ đầu trâu mặt ngựa, Ô Tặc cũng vốn không phải tên của hắn, chẳng qua là ngoại hiệu mà mọi người đặt cho hắn, lại vô ý lưu truyền xuống dưới, khiến hiện giờ tất cả mọi người đều không nhớ nổi tên thật của hắn là gì, thường ngày cũng chỉ gọi Ô Tặc Ô Tặc mà thôi.

- Có người ư?

Hà Phổ mở to mắt nhìn thật kỹ phía bên đó, một lát sau, cười ha hả nói:

- Đồ ngốc này, không biết huyền cơ trên âm Vân đảo của chúng ta sao? Mặc kệ hắn, cứ để hắn nếm thử chút lợi hại của thiên uy nơi này của chúng ta.

- Này… nếu hắn chết thì sao?

Ô Tặc thoáng chút lo lắng.

- Chết thì chết, liên quan gì ta?

Hà Phổ hừ lạnh một tiếng.

- Ngay cả huyền cơ của âm Vân đảo cũng không biết mà cứ như vậy lao tới, đương nhiên không phải người quen, người như vậy có chết một ngàn lần cũng chẳng sao.

Nói xong, y ngẩng đầu lên nhìn trời vẻ lo lắng, chửi bới:

- Quỷ lão Thiên, đúng là không để người ta sống mà!

Nghe y nói như vậy, Ô Tặc cũng thấy rất có lý, lập tức không hề lo lắng cho người kia nữa, ngược lại còn nghển cổ nhìn về phía đó chờ đợi, muốn xem lát nữa người kia sẽ chết thê thảm thế nào.

Dương Khai bay thẳng một mạch tới, lần đầu tiên nhìn thấy âm Vân đảo, thấy trên đảo dày đặc mây đen u ám cũng có chút kỳ quái. Hắn mơ hồ cảm thấy nơi này có vẻ không tầm thường, nhưng cẩn thận điều tra một lúc cũng không phát hiện thấy có gì đặc biệt so với những nơi khác.

Thân hình hắn hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh chóng tiếp cận phía bên kia âm Vân đảo.

Bên đó có không ít người, dường như đã phát hiện ra hắn, đang ở bờ biển chỉ trỏ. Tất cả đều đang nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, gió biển thổi mạnh, sóng biển cuồn cuộn, Dương Khai cũng không nghe rõ.

Một lát sau, Dương Khai đã tiến vào bầu trời âm Vân đảo, đám võ giả ở bờ biển bỗng nhiên đều im bặt, nhìn hắn bằng ánh mắt thông cảm.

Dương Khai nhướn mày, không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng cũng không nhận ra địch ý từ bọn họ, đang định đáp xuống thì trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiểng nổ giòn vang.

Chợt, Dương Khai liền cảm thấy một dòng điện cực lớn từ trên không đánh xuống, ngay giữa đỉnh đầu mình.

Lực đạo cực lớn đánh vào thân thể khiến hắn chùng xuống, suýt nữa rơi xuống biển.

Toàn thân dường như bị điện giật, tóc gáy dựng đứng, nổi giận đùng đùng, Dương Khai không khỏi giật mình, một cảm giác thống khoái dâng lên trong lòng.

Phong Vũ Lôi Dực sau lưng hắn dường như đã hấp thụ không ít năng lượng sấm sét.

Những người ở dưới thét lên kinh hãi, nhưng nhanh chóng im bặt, cả đám người đều tỏ vẻ không tin nổi, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

Bị một tia sét mạnh như vậy đánh trúng, vậy mà tiểu tử này ngoài việc tóc bị dựng lên thì không có chút phản ứng nào, thật sự khiến bọn họ không thể tin nổi.

Đặc thù của âm Vân đảo không chỉ có bầu trời âm u quanh năm, hơn nữa trong những đám mây đen kia còn tích tụ nguồn sét khổng lồ. Bình thường những đám mây này sẽ không phóng sét ra bên ngoài, chỉ khi có sinh vật sống đến gần thì tia sét mới có thể bị kích phát ra ngoài.

Cho nên âm Vân đảo phía ngoài Thủy Thần Điện chẳng những là một địa điểm vận chuyển hàng hóa mà còn là một bức tường phòng ngự bằng thiên nhiên.

Nếu người không biết chuyện tùy tiện bay tới, sẽ đụng phải sự thử thách của tia sét.

Loại thiên uy này, ngay cả các trưởng lão trong Thủy Thần Điện cũng không thể chịu nổi.

Cứ mỗi nửa năm, các trưởng lão Thủy Thần Điện đều sử dụng một số phương pháp đặc biệt, khiến những tia sét tích tụ ở âm Vân đảo phóng xuất ra ngoài, bằng không khi đã tích tụ quá nhiều, không chừng một ngày nào đó sẽ phát nổ, hủy diệt toàn bộ âm Vân đảo.

Hà Phổ nhớ rõ, lần gần đây nhất các trưởng lão khơi thông năng lượng tia sét cũng đã mấy tháng trước, qua thời gian dài tích tụ như vậy, năng lượng tia sét ở âm Vân đảo hẳn đã đạt đến mức khiến Siêu Phàm cảnh cũng phải thoái lui, nhưng tại sao tiểu tử kia lại không hề hấn gì?

Đúng lúc y đang thất thần thì từ trong những đám mây đen không ngừng đánh xuống những tia sét, giống như linh xà xuất động, giương nanh múa vuốt, bất kể đánh xuống từ đâu đều có thể đánh chính xác vào người Dương Khai.

Những tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt, hào quang sáng rực như ban ngày khiến người ta có mở mắt cũng không thể nhìn thấy gì.

Hà Phổ nheo mắt lại nhìn, nhưng cũng không thấy rõ chuyện gì.

Cảnh tượng như vậy không biết kéo dài bao lâu, mãi cho đến khi những tia sét xuất hiện từ không trung trở nên thưa thớt dần, uy lực cũng không lớn bằng lúc đầu, mọi người mới có thể lại thấy rõ tình hình trên bầu trời.

Tiếng kinh hô lại vang lên, bọn họ phát hiện cái tên xâm nhập âm Vân đảo kia vẫn còn đang vững vàng đứng giữa không trung, chẳng những không hề bị thương, ngược lại vẻ mặt hắn còn vô vùng vui thích.

- Hà Quản sự, có phải tên này bị sét đánh thành kẻ ngốc rồi không?

Ô Tặc bu lại, nhỏ giọng hỏi.

Hà Phổ ngỡ ngàng, y cũng không biết nên lý giải cảnh tượng trước mắt như thế nào.

Nếu như đối phương không phải bị sét đánh thành ngu ngốc, thì chính là có năng lực cao thâm đến mức coi thường những tia sét đó!

Nhưng sao có thể có chuyện này, các trưởng lão cũng đã nói, thiên uy như vậy, ngay cả Siêu Phảm cảnh tầng ba cũng không thể quay về an toàn. Tiểu tử này tuổi còn trẻ, nhìn thì có vẻ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, có thể lợi hại như vậy sao?

Trong lúc y đang ngơ ngác thì người đang đứng ở trên trời lại chậm rãi lắc đầu, hơi tỏ vẻ thất vọng, lập tức sửa sang lại quần áo, lững thững phi xuống âm Vân đảo.

Mọi người đều biến sắc, đều đề khởi chân nguyên, âm thầm đề phòng.

Nhận thấy sự cảnh giác của bọn họ, Dương Khai nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng, mỉm cười vô hại, vững vàng đáp xuống đảo.

- Ngươi là ai?

Hà Phổ lạnh giọng hỏi, vừa quan sát Dương Khai, phát hiện người này quả nhiên là người lạ, y chưa từng gặp qua.

Phàm là người ra vào Thủy Thần Điện đều phải đi qua âm Vân đảo trước. Nếu là người quen, Hà Phổ chắc chắn có ấn tượng.

- Xin hỏi, nơi này là Thủy Thần Điện phải không?

Dương Khai không đáp mà hỏi lại, đảo mắt quan sát một vòng, bất ngờ nhận ra trên đảo này ngay cả một người đạt đến Siêu Phàm cảnh cũng không có, đại đa số đều mới đạt đến Thần Du cảnh.

- Đúng vậy!

Hà Phổ gật đầu.

- Nơi này là âm Vân đảo ở Thủy Thần Điện. Các hạ là ai? Đến Thủy Thần Điện chúng ta có việc gì?

Biểu hiện vừa rồi của Dương Khai khiến Hà Phổ cảm thấy không dễ đụng tới người thanh niên này, cũng không dám làm càn, nhưng chỗ chức trách, đương nhiên là phải điều tra rõ thân phận và mục đích của đối phương.

- Đừng hiểu lầm, ta không có ác ý.

Dương Khai khẽ mỉm cười.

- Ta đến đây để tìm một người.

- Tìm người?

Hà Phổ nhướn mày.

- Tìm ai?

- À, một người tên là Thủy Linh cô nương. Nếu ta nhớ không nhầm thì nàng hẳn là nữ chủ nhân của Thủy Thần Điện các ngươi!

- Tìm Thủy… tìm tiểu Công chúa?

Hà Phổ đảo mắt, vẻ mặt quái dị, cười ha hả.

Những người khác cũng đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn Dương Khai.

- Đúng, người ta tìm chính là tiểu Công chúa của các ngươi!

Dương Khai gật đầu.

- Thế thì dễ rồi, có thể nói cho ta biết nàng đang ở đâu không? À, tốt nhất là dẫn ta đi gặp mặt nàng.

- Tiểu tử!

Hà Phổ mỉm cười, vẻ mặt suy tư.

- Tuy ta không biết ngươi có năng lực thế nào, nhưng ta thấy ngươi cũng có chút bản lĩnh, ta cũng không làm khó ngươi. Đến từ đâu thì về lại đó đi, tiểu Công chúa không phải là người ngươi có thể tiếp cận đâu.

Nói xong, Hà Phổ liền phất phất tay, tỏ vẻ không chào đón Dương Khai.

Dương Khai nhướn mày, ngẫm nghĩ một chút hỏi:

- Có phải các ngươi đã hiểu lầm chuyện gì đó?

Hà Phổ bĩu môi:

- Không chỉ ta, mọi người ở đây đều nói như vậy, không phải ngươi muốn theo đuổi tiểu Công chúa nhà chúng ta sao? Ta cũng không lãng phí thời gian với ngươi, tiểu Công chúa nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, mấy tên tiểu tử các ngươi có nhớ thương cũng rất bình thường, huynh đệ chúng ta cũng là người từng trải mà.

Nói xong, y lại tỏ vẻ thổn thức xúc động:

- Mặc dù ta hiểu ngươi, nhưng ta cũng sẽ không châm chước, nếu ngươi không chịu đi …thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một cái, kinh ngạc bật cười, hắn cảm thấy đám người kia đúng là đang hiểu lầm mình rồi.

Tuy Thủy Linh quả thực rất xinh đẹp, cùng tính tình cổ quái khiến người khác yêu mến, nhưng từ đầu đến cuối Dương Khai không hề có ham muốn với nàng.

Khi ở Trung Đô, hai người từ địch thành bạn, coi như có chút giao tình. Đưa nàng cùng trở lại Thông Huyền Đại Lục, giao tình này liền trở nên tốt hơn rất nhiều.

Dương Khai cảm thấy, Thủy Linh đối với mình cũng sẽ không có tình cảm nam nữ.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn liền lấy ra một vật từ Hắc thư trong không gian đưa ra:

- Ngươi xem thứ này đi.

Hà Phổ liếc mắt nhìn hắn, giơ tay đón lấy, sau khi nhìn kỹ, không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng:

- Lệnh bài của tiểu Công chúa? Ngươi lấy từ đâu?

- Nói nhảm, đương nhiên là tiểu Công chúa nhà ngươi đưa cho ta.

Dương Khai hừ một tiếng.

- Đưa cho ngươi?

Hà Phổ trợn mắt, vỗ đầu một cái, dường như nhớ ra điều gì đó.

- Đúng rồi, hóa ra ngươi chính là người mà tiểu Công chúa đã thông báo. Ai da, thật là thất lễ, huynh đệ chớ trách, ngươi sớm đem lệnh bài ra thì ta cũng sẽ không làm khó ngươi như vậy.

- Không sao.

Dương Khai lắc đầu, tò mò hỏi:

- Tiểu Công chúa của nhà ngươi đã thông báo cái gì?

- Ba năm trước, khi tiểu Công chúa quay về, đã thông báo với ta, nếu có một công tử trẻ tuổi đến tìm nàng, nhất định phải dùng lễ đối đãi.

ai gọi ta Lý lão là được rồi.

- Vâng.

Đỗ Vạn cung kính đáp.
Advertisement
';
Advertisement