Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dưới đầm lầy, tối tăm không thấy ánh mặt trời, không có chút ánh sáng nào.

Dương Khai theo Thuỷ Linh một đường đi xuống, có bọt khí Thuỷ Linh chế ra bao vây, Dương Khai cũng không cảm thấy khó khăn, hô hấp rất dễ dàng.

Thần thức tản ra, bốn phía hết thảy như trong lòng bàn tay.

Vẫn đi xuống dưới, xem ra lời nói nữa tử kia không thừa, đầm lầy này sâu có tới hơn mấy ngàn trượng.

Cũng chỉ Thuỷ Linh có thủy linh chi thể như vậy mới có thể tự do hành động ở trong này, đổi lại những người khác dù là tinh thông sức mạnh Thuỷ hệ lúc này e rằng cũng bó tay, không thể phát huy.

Theo tung tích, Dương Khai dần cảm nhận được một cảm giác mất mát, cảm giác đó càng lúc càng rõ, càng lúc càng mãnh liệt.

Một lúc lâu sau, Thuỷ Linh có chút không chịu được, khớp hàm bắt đầu run rẩy, Dương Khai vội vàng thả ra chân nguyên, trong bọt nước nhiệt độ rất thích hợp xua tan hàn ý.

- Mang ngươi xuống quả nhiên là chính xác.
Thuỷ Linh hì hì mỉm cười, khả năng khống chế sức mạnh bản thân của Dương Khai đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hoá, vừa rồi nếu mang theo đệ tử Độc Ngạo Minh tự tiến cử kia xuống, Thủy Linh còn nghi ngờ sức mạnh Hoả hệ người kia phóng ra liệu có xung đội với bọt nước của mình hay không.

Dương Khai thì khác, hắn có thể xua tan hàn ý, còn không tổn hại đến bọt nước mình tạo ra.

Phía dưới dần truyền đến một tia sáng, phóng mắt nhìn lại dường như có từng đoàn ánh sáng trắng muốt đang nhảy nhót như thiêu đốt.

Tuy nhiên cách đó khá xa, hơn nữa phía giữa còn có tầng băng dầy ngăn cản làm Dương Khai nhìn không rõ.

- Cái thứ nhảy nhót kia giống như ngọn lửa kia chính là Băng Diệm Tinh Sa, Xích Huyết Chân Lan ở trong đó.
Thuỷ Linh giải thích.
- Tầng băng dưới này ước chừng dầy hơn bảy trượng, ngươi có thể phá vỡ nó không một tiếng động không?

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta thử xem.

Khi nói chuyện hắn nhảy ra khỏi bọt nước.

Bỗng nhiên một cảm giác nặng như núi đè trên thân mình, Dương Khai không kìm nổi cả người cứng đờ, một thân xương cốt phát ra tiếng ken két.

Đã không có bọt nước của Thuỷ Linh bảo vệ, áp lực nước toàn bộ đều gia tăng trên người Dương Khai.

- Nếu thực sự không được thì đừng miễn cưỡng.
Thuỷ Linh dặn dò.

Dương Khai lên tiếng, đợi thân mình quen với áp lực nước khổng lồ này rồi mới bắt đầu hành động.

Trên lòng bàn tay phát ra một cỗ nhiệt lượng như lưỡi dao sắc bén có thể phá vỡ bất kỳ thứ gì kiên cố nhất, đem tầng băng trước mặt chọc thủng một lỗ lớn.

Chân nguyên phun trào, động tác của Dương Khai bẻ gẫy nghiền nát, tầng băng này căn bản không thể chống đỡ được Chân Dương nguyên khí đốt cháy.

Thuỷ Linh bao lấy bọt khí đi theo Dương Khai nhanh chóng đi xuống.

Tầng băng hơn mười trượng bọn họ đã xuyên qua chỉ với thời gian uống một chén trà.

Hai người rất nhanh đi tới chỗ từng đoàn từng đoàn Băng Diệm Tinh Sa.

- Ngươi thu Tinh Sa, ta đi đối phó với Xích Huyết Chân Lan kia.
Thuỷ Linh rất hưng phấn dặn dò một tiếng liền hướng tới gốc Xích Huyết Chân Lan nhào tới.

Ở bên trong dòng nước phía dưới nhanh chóng sinh ra một sức mạnh thần kỳ trói chặt không gian bốn phía, giam cầm Xích Huyết Chân Lan trong một phạm vi nhỏ.

Dương Khai nhìn thoáng qua cũng không để ý nhiều, chỉ đem từng đoàn từng đoàn toát ra như ngọn lửa kia thu vào trong không gian Hắc Thư.

Từng đoàn từng đoàn như ngọn lửa thiêu đối này bản thể kỳ thực chính là từng hạt sao cát, nhưng thoạt nhìn lại không giống hạt cát bình thường mà vô cùng xinh đẹp, ở trong tay lạnh thấu xương, vô cùng có linh khí.

Dương Khai cũng biết coi như mình đã nhặt được bảo bối.

Mới tới Huyền Thông Đại Lục đã có cơ duyên bực này, coi như là dấu hiệu tốt.

Số lượng tinh sa không nhiều lắm, ước chừng chỉ có một trăm hạt, Dương Khai thu thập cho tới khi nào hết mới thôi, Thuỷ Linh cũng vẻ mặt vui sướng từ không xa chạy lại trên tay nắm một gốc thiên địa linh vật vẫy tay với Dương Khai.

Nàng có thể khống chế sức mạnh dòng nước, ở dưới nước, Xích Huyết Chân Lan căn bản không thể chạy khỏi lòng bàn tay nàng.

Dương Khai khẽ mỉm cười lắc mình tiến vào đám bọt nước của nàng.

- Lên đi, đám người kia hẳn là sốt ruột đỏ mắt rồi.
Thuỷ Linh hé miệng cười, có chút đoán được tâm tư của đám người Độc Ngạo Minh kia.

Phía trên đầm lầy, đám người Độc Ngạo Minh sắc mặt khó coi, lẳng lặng chờ đợi.

Người đàn ông râu quai nón kia bỗng nhiên lại mắng một câu nói:
- Gần một canh giờ rồi, hai người kia còn chưa lên, nhất định là chạy rồi.

- Đừng để ta nhìn thấy bọn chúng nữa, nếu nhìn thấy bọn chúng ta nhất định phải băm vằm chúng ra.

Nữ tử quát dịu dàng một tiếng:
- Chớ nói lung tung, cô nương kia hẳn đúng là đệ tử Thuỷ Thần Điện, hơn nữa thân phận cũng không thấp.

- Tiểu thư người làm sao biết?

- Nàng ta tu vi Thần Du Cảnh đỉnh phong, ở tuổi đó đã có tu vi như vậy, ở Thuỷ Thần Điện chẳng lẽ không có chút thân phận hay sao? Người có thân phận như vậy hẳn là sẽ không gạt chúng ta đâu.
Khi nói chuyện, thanh âm nữ tử cũng trầm xuống như tự an ủi mình, muốn làm cho mình thanh thản, muốn cố tin Thuỷ Linh.

- Cho dù có thân phận thì sao, Xích Huyết Chân Lan và Băng Diệm Tinh Sa mỗi thứ đều không phải bảo bối bình thường, khó đảm bảo bọn họ sẽ không động lòng.

- Nếu thật là như vậy chuúng ta cũng chỉ có thể nhận thua.
Nữ tử sâu kín thở dài một tiếng:
- Chỉ trách chúng ta không có bản lĩnh đem hai thứ này làm của riêng.

- Ài.
Tiếng thở dài vang lên.

Ở cái thế giới này người có sức mạnh được thứ tốt, người không có sức mạnh chỉ có nhìn mà thèm. Chuyện này nhìn mãi cũng quen mắt, thường xuyên có chút bảo vật bị người ta phát hiện, sau đó bị cường nhân đoạt được, kẻ yếu này chỉ có thể nghẹn miệng ghen tức.

- A, có động tĩnh.
Người đàn ông râu quai nón kinh hô một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn phía dưới đầm lầy.

Theo phía dưới kia truyền đến hơi thở, như đang nhanh chóng bay lên.

Mọi người Độc Ngạo Minh lúc này tinh thần chấn động, nữ tử không tự chủ được thả tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng.

Một lát sau, một bọt nước bao vây lấy Dương Khai và Thuỷ Linh hiện ra.

Lắc mình rơi xuống đất, Thuỷ Linh nói với nữ tử:
- Các ngươi hẳn là có mang theo vật dụng chuyên dụng để đựng Thiên địa linh vật chứ?

- Có mang theo.
Nữ tử vội vàng gật đầu mở ra một túi nhỏ bên hông, từ bên trong lấy ra một thứ do bạch ngọc tạo thành, trên chậu ngọc có khắc rất nhiều trận pháp hoa văn.

Dương Khai âm thầm quan sát phát hiện nữ tử chính là dùng một cái túi càn khôn.

Thuỷ Linh khẽ gật đầu:
- Chuẩn bị đầy đủ thật.

Vừa nói vừa đưa Xích Huyết Chân Lan tới.

Nữ tử thần sắc cổ quái chần chừ nhưng vẫn khoái trá đưa tay tiếp nhận, mở miệng nói:
- Cảm ơn.

Thái độ thành khẩn cũng không có ý giả dối.

Đem Xích Huyết Chân Lan đặt trong chậu ngọc, nữ tử điểm vài ấn huyệt, trận pháp trên chậu ngọc nhanh chóng phát huy tác dụng, giam cầm gốc cây này trong đó.

- Băng Diệm Tinh Sa thì sao?
Người đàn ông râu quai nóng xem chừng, không khỏi kìm được hỏi một câu.

- Quý Hoằng.
Nữ tử sắc mặt lạnh lũng khẽ quát một tiếng.

- Ha ha, ta chỉ hỏi chút.
Quý Hoằng vô cùng xấu hổ gãi đầu, lại cười nói với Dương Khai:
- Huynh đệ đừng để ý, ta là người rất hiếu kỳ, ngươi không nói cũng không sao, dù sao ta biết chắc là các ngươi đã đoạt được rồi.

Dương Khai khẽ mỉm cười phát hiện người đàn ông này cũng khá thú vị, ngoài miệng nói chỉ thuận miệng hỏi, kỳ thật chỉ là thay đổi biện pháp tìm hiểu tung tích Băng Diệm Tinh Sa.

- Đúng vậy, chúng ta đã đoạt được.
Dương Khai gật đầu.

- Huynh đệ thật may mắn, ta hâm mộ chết đi được.
Quý Hoằng chậc chậc miệng không e dè tâm tình của mình.

Nữ tử bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Thuỷ Linh nói:
- Cô nương lần này giúp chúng ta nhiều như vậy, cả Độc Ngạo Minh vô cùng cảm kích. Theo quy tắc trong liên minh nếu lần này đoạt được linh vật, mỗi người chúng tôi được thưởng hai mươi khối linh thạch, với thân phận đội trưởng có được năm mươi khối, tất cả phần thưởng này ta tặng cô nương tám phần làm tạ lễ, cô nương thấy sao?

Tổng cộng tám người, bảy người có hai mươi khối tinh thạch, cô gái được năm mươi khối, tổng số đó là một trăm chín mươi khối, tám phần đó không lầm thì là một trăm hai mươi khối tinh thạch.

Nữ tử hào phóng như vậy ngay lập tức làm cho các đội viên trong đội nàng vẻ mặt buồn rầu.

Tuy nhiên nghĩ kỹ thì nếu không có Thuỷ Linh và Dương Khai bọn họ đến hai phần cũng không được mà thậm chí còn chịu phạt, lập tức tâm tình cũng thấy thăng bằng rất nhiều.

Thuỷ Linh cười cười chỉ vào Dương Khai nói:
- Cho hắn đi, ta cũng không cần đến chỗ tinh thạch này.

Dương Khai thần saắc vừa động cũng không hỏi nhiều, mặc dù hắn không rõ ràng lắm tinh thạch rốt cuộc là cái gì, có bao nhiêu giá trị nhưng nhìn thần sắc những người này, hắn ý thức được tinh thạch hẳn là đồ vật cũng không tệ lắm.

- Cũng tốt.
Nữ tử mỉm cười:
- Ngoài ra, nếu hai vị nguyện ý đem Băng Diệm Tinh Sa ra bán, chúng ta cũng có thể nói chuyện một phen, về giá cả, đảm bảo sẽ khiến hai vị hài lòng.

- Hi hi.
Thuỷ Linh mỉm cười.
- Tài liệu luyện khí Linh cấp thượng phẩm chúng ta không có ý định bán ra, để giữ lại dùng.

- Vậy à.
Nữ tử hơi có chút thất vọng nhưng cũng không miễn cưỡng, chỉ có điều nói:
- Hiện tại không nói những chuyện này, hai vị vẫn là suy nghĩ một chút, bất kỳ lúc nào nghĩ thông suốt có thể nói cho ta biết. Nơi này cách tổng bộ Độc Ngạo Minh chúng ta chỉ có ba ngày đường, hai vị có thể theo chúng ta trở về hay không, cũng để chúng ta có thể chiêu đãi một phen.

Trải qua chuyện lần này, nữ tử không còn địch ý rồi, ngược lại còn có ý muốn giao hảo.

Thuỷ Linh lại nhìn Dương Khai, Dương Khai gật đầu tỏ vẻ có thể.

Thuỷ Linh lúc này mới nói:
- Được thôi, vừa lúc muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.

- Mời.
Nữ tử nói xong cố tình đánh giá Dương Khai, dường như là phải một lần nữa nhìn kỹ bộ dáng của hắn.

Vừa rồi ánh mắt Thuỷ Linh và Dương Khai giao nhau cũng không giấu được tầm quan sát của nữ tử.

Nàng trong lòng có chút nghi hoặc, Thuỷ Linh thoạt nhìn hẳn là một người địa vị rất cao của Thuỷ Thần Điện, nhưng vì cái gì nàng lại có chút ý như thiên lôi phục tùng sai khiến của thiếu niên này. Việc gì cũng phải trưng cầu ý kiến của hắn.

Thiếu niên này có lai lịch gì, không ngờ lại khiến cho đệ tử cao cấp như vậy của Thuỷ Thần Điện để ý.

Nữ tử nghi ngờ không khỏi nảy sinh một chút hứng thú với Dương Khai.

Không khí hoà hợp trên suốt đường đi.

Nữ tử cố ý tìm hiểu thân phận Dương Khai, tự nhiên cũng nói vài chuyện với hắn, nhưng Dương Khai trả lời cẩn thận cũng làm cho nàng không thực hiện được mưu kế gì.

Qua nói chuyện sơ sài, Dương Khai và Thuỷ Linh cũng biết nữ tử này là Vân Huyên, là một tiểu đội trưởng của Độc Ngạo Minh.

Sáu bảy người kia là đội viên của một chi tiểu đội.

Độc Ngạo Minh và thế lực khác có chút không giống nhau, chia đơn vị là một chi đội, chủ yếu đựa vào kinh doanh các loại tài liệu sử dụng tu luyện và thành phẩm, những tiểu đội này hàng năm bôn ba bên ngoài, vì Độc Ngạo Minh tìm kiếm đủ loại vật liệu mấu chốt, mang đến lợi nhuận, Độc Ngạo Minh tạo cho những người này hoàn cảnh tu luyện an toàn thoải mái.
Advertisement
';
Advertisement