Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Ta nói rồi, đợi ngày ta tăng lên cảnh Thần Du, thì trả lại tự do cho ngươi!
Nhìn vẻ hồ nghi của Lãnh San, Dương Khai cười nhẹ, thần sắc dịu dàng:
- Bây giờ, là lúc thực hiện lời hứa rồi.

Hai mắt Lãnh San lóe sáng, trong mắt lập tức ngập tràn vẻ mong đợi.

Mấy năm trước, trong khi khổ luyện ở nơi đất khách, nàng và Tử Mạch của Thiên Lang Quốc đều bị Dương Khai gieo vào dấu ấn thần hồn, bị nó điều khiển. Lúc mới bắt đầu, Lãnh San và Tử Mạch tìm trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi sự khống chế của Dương Khai, nhưng sau một lần cùng nhau trải qua hoạn nạn, Lãnh San mới dần dần thay đổi thái độ và cách nhìn với Dương Khai.

Sau này, trong Hung Sát Tà động, Dương Khai ngăn cơn sóng giữ, với sức của mình cứu bảy tám đệ tử của Dược Vương Cốc, Lãnh San đã cảm động đến rơi nước mắt.

Trong Đoạt đích chi chiến, đệ tử của Quỷ Vương Cốc hết sức hỗ trợ, Lãnh San cũng chỉ là muốn có qua có lại mới toại lòng nhau, đáp tạ ân tình của Dương Khai ngày trước đã đối với đệ tử của Dược Vương Cốc.

Nàng đã không còn để ý đến dấu vết thần hồn Dương Khai để lại trong người mình nữa, giải hay không giải cũng không sao, nói cho cùng Dương Khai cũng không thể làm gì bất lợi cho nàng, thật sự lợi dụng dấu vết đó ra lệnh cho nàng làm những chuyện mà mình không thích.

Mặc dù không để ý, nhưng cứ nghe thấy Dương Khai nói đến chuyện này, Lãnh San lại có chút không vui.

Nam nhân này, thực sự rất tuân thủ lời hứa.

Gật nhẹ đầu với Dương Khai, Lãnh San đến trước mặt hắn khoanh chân ngồi xuống.

- Thả lỏng chút.
Dương Khai khẽ cười một tiếng, nhìn ra nàng có chút căng thẳng.

Ngay sau đó, một lượng thần thức khổng lồ tinh thuần ngưng tụ thành một cỗ, trực tiếp tiến vào trong đầu Lãnh San.

Bây giờ Lãnh San đã đến cảnh Chân Nguyên tầng chín, tuy rằng chưa đến cảnh Thần Du, cũng không mở được thức hải, nhưng là một sinh linh, thần hồn của nàng bẩm sinh đã có.

Thần thức đảo qua trong đầu Lãnh San một lượt, Dương Khai lập tức tìm thấy căn nguyên của sức mạnh khí tức giống y hệt mình.

Đó chính là dấu vết thần hồn trong cơ thể của Lãnh San đã mấy năm nay!

Cẩn thận thăm dò, Dương Khai cẩn thận dẫn dắt những dấu vết đó, dùng khí tức chân nguyên của mình thu hút nó, để nó trở về.

Đó cũng không phải chuyện gì phiền toái, đối với Dương Khai đã ở cảnh Thần Du mà nói, là dễ như chơi.

Chỉ khoảng thời gian nửa chén trà, Dương Khai đã thu hồi thần thức, mỉm cười nói:
- Tốt rồi.

Lãnh San từ từ mở mắt, nhìn Dương Khai kinh ngạc, tâm trạng vô cùng ý nhị.

Trở về với thân thể tự do, đáng lẽ là việc nên vui mừng, nhưng Lãnh San lại cảm thấy như mất đi thứ gì đó, điều này khiến nàng có chút không thích ứng kịp.

- Cám ơn ngươi.
Lãnh San đứng lên, nhẹ nhàng nói lời cảm tạ.

Từ nay về sau, nàng và Dương Khai sẽ không còn chút liên hệ. Sau khi cuộc Đoạt đích chi chiến kết thúc, nàng có lẽ sẽ đưa người của tôn môn trở lại Quỷ Vương Cốc, sẽ không đặt chân lại Trung Đô và Chiến Thành nữa.

- Nên làm thôi.
Dương Khai thản nhiên gật đầu.

Lãnh San im lặng cười, xoay người đi ra ngoài.

Ngoài phòng, Địa Ma cười ha hả:
- Lãnh cô nương, chúc mừng.

Lại không ngờ, Lãnh San lại trừng mắt nhìn hắn, khiến Địa Ma lập tức mịt mờ, cũng không biết mình đã làm gì đắc tội với nàng.

- Địa Ma, ngươi vào đây.
Tiếng Dương Khai từ trong phòng gọi ra.

Địa Ma nhanh chóng đi đến, khom người hỏi:
- Thiếu chủ có gì căn dặn.

- Ngươi ngồi đi.

- A…
Địa Ma cả kinh, lập tức ý thức được Dương Khai muốn làm gì, không khỏi kích động đến đỏ cả mặt, lẩm bẩm nói:
- Thiếu chủ…

- Cho ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi, phí lời nhiều vậy.

Địa Ma cơ trí, lập tức đến ngồi trước mặt Dương Khai, vẻ mặt vừa nghiêm túc, căng thẳng lại chờ mong.

- Thả phòng ngự của hải thức đi.
Dương Khai nói.

Địa Ma vội vàng nghe theo.

Ngay sau đó, Dương Khai nhanh chóng tiến vào, trong hải thức đó, tìm kiếm sợi tơ thần hồn vốn thuộc về mình.

Lát sau, Dương Khai và Địa Ma đồng thời mở mắt, người trước thần sắc quái dị, người vẻ mặt tao dung.

- Ha ha…
Dương Khai vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không nhìn Địa Ma
- Ta hình như đã thấy thứ ghê ghớm à.

Vừa rồi hắn xâm nhập vào hải thức của Địa Ma, đập vào mắt là màu đỏ của máu.

Thức hải của Địa Ma, toàn bộ là do máu tươi tạo thành, tràn ngập tà ma sát khí không gì sánh bằng, mạnh như thần thức của Dương Khai bây giờ, vào trong cũng có chút cảm giác hoảng sợ bất an.

Lúc qua lại trong hải thức như biển máu kia, Dương Khai ngầm xem xét chút tạp niệm của Địa Ma, trong đó bao gồm cả ý định chống đối của hắn đối với mình ngày trước.

Nhưng mà cả hai suy cho cùng đều là nam nhân, Dương Khai cũng không tò mò nhiều, nếu không thì ác quá, sau khi tìm được sợi dây thần hồn thuộc về mình, liền lập tức rút về.

Địa Ma xấu hổ chết mất:
- Thiếu chủ bớt giận, đó là suy nghĩ của lão nô rất lâu về trước rồi, lão nô bây giờ, trung thành tận tâm đối với thiếu chủ, trời đất chứng giám, nhật nguyện đại diện.

- Được rồi.
Dương Khai đứng lên,
- Không cần tỏ lòng trung thành với ta, nếu ta không muốn buông tha cho ngươi, thì sẽ không để ngươi tự do.

- Thiếu chủ minh giám!
Địa Ma cảm động.
- Từ nay về sau, lão nô sẽ luôn ở bên thiếu chủ như bây giờ, quyết không hai lòng.

Dương Khai gật nhẹ đầu, không nói thêm gì.

Địa Ma cũng không có ý muốn lập tức rời đi, xoa xoa bàn tay to, nhìn bộ dạng như có lời muốn nói.

Dương Khai nhìn hắn, chậm rãi chờ hắn buông lời.

- Thiếu chủ, lão nô đã nghĩ không đúng về người.
Địa Ma cười mỉa một tiếng.

- Nếu vẫn là suy nghĩ ngày trước của ngươi, thì không cần nói nữa.

- Không phải.
Địa Ma nghiêm túc lắc đầu
- Là liên quan đến cách người khống chế người khác.

- Đó là cách của ngươi.

- Đúng đúng, là cách của lão nô.
Địa Ma liên tục gật đầu, bất luận là bản thân hắn, hay là Lãnh San, Tử Mạch, đều là lúc trước Địa Ma động tay động chân nên Dương Khai mới có thể khống chế được ba người.

Trong quá trình này, Dương Khai chỉ phụ trách cung cấp sợi thần hồn của mình, là đã ngồi mát ăn bát vàng, toàn bộ là sức lực bỏ ra ở chỗ Địa Ma.

Dương Khai ngày đó thực lực còn khá thấp, căn bản không thể dùng sức mạnh thần thức để gieo dấu ấn vào đầu óc của người khác.

- Cách này của lão nô nói thế nào nhỉ… là có lợi cũng có hại đây.
Địa Ma lén lút liếc nhìn Dương Khai, thấy mặt hắn trầm xuống, không kìm được trong lòng chợt động, nói tiếp:
- Mặt lợi là thuận tiện, thiếu chủ chắc là cũng đã cảm thấy, có lão nô giúp đỡ, chỉ cần một tia thần hồn của người, cũng có thê dễ dàng khống chế người khác.

- Còn bất lợi?
Dương Khai thấy đây mới là trọng điểm, hắn trước kia chưa từng nghe Địa Ma nói qua.

Địa Ma lung túng cúi đầu, lâu sau mới nói:
- Bất lợi chính là nhất tổn câu tổn…

- Nói rõ chút.
Dương Khai nhíu mày.

- Nếu thần thức của người bị khống chế đó bị hủy diệt, thì thiếu chủ cũng có thể bị thương…
Địa Ma cắn răng nói thẳng ra.

Dương Khai giật mình, cũng đã nghĩ ra:
- Vì sợi tơ thần hồn của ta, còn ở trong não của người khác đúng không?

- Đúng vậy, nhưng may là bất luận là lão nô hay Lãnh San cô nương, thời gian này đều bình an vô sự.
Địa Ma lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói:
- Nhưng mà… dường như…vẫn còn một nha đầu tên Tử Mạch…

Dương Khai cười dữ tợn, biết Địa Ma muốn nói cái gì rồi.

- Nếu thiếu chủ lo lắng, lão nô ngay bây giờ sẽ đi Thiên Lang Quốc, đưa nàng ta về đây.
Địa Ma vội vàng lên tiếng.

- Ngươi có bản lĩnh này sao?
Dương Khai trừng mắt nhìn hắn.

Thiên Lang Quốc tuy không to như Đại Hán, nhưng cũng là nơi tập trung của người luyện võ, Lâm Sa Điện của Tử Mạch, là thế lực siêu cấp cua Thiên Lang Quốc, nơi đó do người trên cảnh Thần Du trấn giữ.

Địa Ma cho dù mạnh, cũng không thể đoạt được người từ Lâm Sa Điện.

Trước đây lão không nói cho mình biết điều này, e là cũng muốn lợi dụng điểm này để phản lại mình, Dương Khai trong lòng rõ ràng, cũng không định truy cứu chuyện này, bây giờ lão nói với mình, đã cho thấy sự thành khẩn và lòng trung thành của lão rồi.

Hơn nữa, với Dương Khai mà nói, đây cũng không phải chuyện gì to tát.

Chỉ cần Tử Mạch không chết, thì mình cũng sẽ không bị thương.

- Sau này có thời gian thì đi.
Dương Khai thở dài.

- Vâng.
Địa Ma áy náy, chỉ có thể gật đầu.

Sợi tơ thần thức của mình ở trong đầu người khác, không chỉ là chuyện này. Dương Khai chỉ có thể đợi sau khi kết thúc Đoạt đích chi chiến, có thời gian sẽ đi tìm Tử Mạch.

Nhớ tới nữ nhân to gan này, Dương Khai không kìm được thần sắc quái dị.

Ở nơi đất khách ấy, suýt nữa đã nuốt chửng nàng ta rồi…

Tuổi trẻ bốc đồng, Dương Khai lắc đầu liên tục.



Hai ngày sau, sáng sớm, phủ Dương Khai có khách không mời mà đến.

Thị vệ bên ngoài phủ vội vàng bẩm báo, đợi đến khi Dương Khai tới Thiên Điện, bỗng nhiên phát hiện, vị trưởng lão Dương Trấn kia của điện trưởng lão Dương gia, lại đích thân đến đây, đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

Cùng đến với hắn, còn có vài người Dương Khai chưa từng gặp qua, thực lực của ai ai cũng không tầm thường, tối thiểu cũng đã cảnh Thần Du tầng tám.

Có khoảng bốn năm người.

Nhướn mày, Dương Khai đi về phía trước hành lễ:
- Bái kiến trưởng lão.

Dương Trấn khẽ vuốt cằm, thần sắc nghiêm chỉnh.

- Trưởng lão, mấy vị đây là…
Dương Khai nhìn qua mấy người kia.

- Đều là trưởng lão của Dương gia.
Dương Trấn đáp.

Thành viên trong điện trưởng lão Dương gia, không chỉ là mấy người Dương Khai đã từng gặp qua, những người này công lao đối với Dương gia càng cao, tuổi tác càng lớn, được xếp cho một cái ghế trưởng lão, trấn thủ ở điện trưởng lão, ngoài xử lí vài chuyện linh tinh ra, thì là hưởng thụ quãng đời còn lại.

Thực sự quản lí những việc lớn nhỏ của Dương gia, còn có một nhóm trưởng lão khác, những người này, mới là những nhân vật nắm giữ đại quyền của Dương gia.

Chính như mấy người trước mặt kia.

Dương Khãi khẽ gật đầu, lần lượt bái lễ.

Những người kia đều một vẻ cao cao tại thượng, không buồn đáp lại.

Dương Khai cũng làm lơ, bề trên của Dương gia, toàn là như vậy. Không chỉ Dương gia, toàn bộ bát đại gia tộc cũng như thế.

- Xin hỏi lần này trưởng lão tới quí phủ là có điều gì chỉ dạy?
Dương Khai trầm giọng hỏi, trong lòng thấy có một tia bất an.

Lần trước do vấn đề tùy tùng, Dương Khai từng bị gia tộc triệu về một lần, lần này mấy vị trưởng lão đích thân đến, rõ ràng vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả lần trước, nếu không sẽ không như vậy.

- Biết rồi còn hỏi!
Dương Trấn hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm quát:
- Người trước mấy vạn người ở Chiến Thành, sát hại người thừa kế của Nam gia và Hướng gia, đúng là vô pháp vô thiên, ngươi thật coi mình là nhân vật lớn rồi?

- Là vì chuyện này?
Dương Khai ngạc nhiên nhìn Dương Trấn, khẽ cười:
- Các trưởng lão không cần chuyện bé xé ra to như vậy?

- Chuyện bé xé ra to?
Một nam nhân bên trái mặc áo màu lam bỗng nhiên quát lên:
- Đó là người thừa kế của nhất đẳng thế gia, không phải con chó con mèo để ngươi tùy tiện giết!
Advertisement
';
Advertisement