Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Phủ Dương Khai, ban đêm

Xung quanh những ngọn đuốc chiếu sáng trưng, trăng sao thưa thớt trên bầu trời, Chiến Thành ban đêm vô cùng yên tĩnh.

-Đã đến rồi sao?
Dương Khai đang ngồi tĩnh tọa bỗng mở mắt, rạng rỡ trong bóng đêm, khóe môi khẽ nhếch lên cười

Địa Ma thủ hộ một bên cũng cười khặc-xxx quái dị, khiến ban đêm tĩnh lặng biến hóa âm trầm kì lạ

- Nếu đã đến sao không hiện thân đi?
Dương Khai quát lên

Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, ánh mắt Dương Khai ngưng lại, chỉ thấy dưới ánh trăng có một bóng dáng gần như trong suốt, giống như ban ngày, như nước chảy qua, người này bước vào nhà cách Dương Khai khoảng mười trượng thì đứng lại

Địa Ma âm thần thúc giục sức mạnh, Ảnh Cửu nấp trong bóng tối cũng tập trung vào cao thủ thần bí này, không dám có chút lơi lỏng sơ suất.

- Nhát như chuột!
Bóng người trong suốt kia truyền đến âm thanh khinh miệt, vẫn là giọng nói trong trẻo dễ nghe, non nớt hiển nhiên là xem thường Dương Khai và hai cao thủ thủ hộ

- Lộ điện đi.
Dương Khai thản nhiên lơ đễnh chỉ bảo

- Loại chuột nhắt như các ngươi, không đủ tư cách gặp bổn tiểu thư.
Người trước mặt hừ nhẹ một tiếng:
- Trừ phi ngươi để hai thủ hộ kia lui ra

Dương Khai cười nghiền ngẫm, một tay vuốt nhẹ tiểu nhân chế tác từ sợi tóc màu lam nhạt, trầm mặc không nói.

Có thể cảm thấy rõ ràng ánh mắt nàng kia đang nhìn đăm đăm vào tiểu nhân đó, đôi mắt đẹp toát lên ý căm hận, hận không thể cướp tiểu nhân đem hủy đi

Hồi lâu Dương Khai mới phất tay

-Thiếu chủ!
Địa Ma sắc mặt khẽ biến, trầm giọng quát khẽ.

- Không sao đâu.
Dương Khai lắc đầu

Địa Ma nhíu mày, lúc này mới gật đầu:
- Vậy lão nô cùng Ảnh Cửu lui ra ngoài cửa, người cần gì chỉ cần hô một tiếng

Nói xong, cất bước đi ra ngoài, lúc đi qua nữ tử thần bí kia đột nhiên cười quái dị:
- Chớ động vào thiếu chủ nhà ta, bằng không về sau ngươi không dễ sống đâu

Nữ tử thần bí cười cười một tiếng.

Đợi cho Địa Ma và Ảnh Cửu ra ngoài, nữ tử thần bí mới thả lỏng hơn, trong phòng có hai cao thủ trấn thủ nàng có chút căng thẳng

Dương Khai để ý sự chuyển biến của nàng, khẽ cười nói:
- Dường như ngươi cũng không phải rất lợi hại.

Phải kiêng kị Ảnh Cửu và Địa Ma hai người, hiển nhiên không phải cao thủ cao cấp nhất

- Lợi hại hơn ngươi là được rồi.
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, không chút nào yếu thế.

Dương Khai không khỏi cau mày, nữ nhân này lại cãi nhau với mình, tâm tính rõ ràng là không thành thục, nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Dương Khai rất tò mò

- Hiện tại như ngươi mong muốn rồi, hai cao thủ đã đi ra ngoài rồi, lộ diện mạo thật ra đi

- Khanh khách….
Nữ tử cười duyên, thân hình trong suốt, lúc ẩn lúc hiện, phong tư trác tuyệt, kiềm chế tiếng cười. Nũng nịu mà nói:
- Ngươi muốn nhìn thấy ta sao?

- Không sai?
Dương Khai chậm dãi đứng dậy đi tới phía nàng

Hơi thở nữ tử thần bí kia đột nhiên bị kiềm hãm, dường như không ngờ Dương Khai to gan lớn mật như thế, không có tùy tùng bên cạnh mà dám đến gần mình

Thậm chí có thể thấy không hề có cảm giác sợ hãi nàng khiến nàng có cảm giác có chút nguy hiểm

Nữ tử chậm rãi lắc đầu, sự bất an trong lòng bị xua tan, hơi thở trở nên băng giá nói:
- Cho ngươi thêm cơ hội, giao thứ trên tay ngươi cho ta.

- Nếu ta nói không thì sao?

- Người chọc giận bổn tiểu thư đều không có kết cục tốt đẹp gì đâu!
Nàng quát lên, thân thể mềm mại như nước bỗng nhiên nổ tung, hơi nước trong nháy mắt bỗng nhiên tràn ngập khắp căn phòng, năng lượng quỷ dị phóng ra bao vây lấy Dương Khai

Cảm nhận được động tĩnh trong phòng, Ảnh Cửu vừa động liền bị Địa Ma kéo lại

Địa Ma chậm rãi lắc đầu, thong dong nói:
- Thiếu chủ không sao đâu

- Nếu có chuyện gì thì ngươi chết!
Ảnh Cửu lạnh lùng nói

Địa Ma cười quái dị nói:
- Luận lòng trung thành, lão phu cũng không kém ngươi, yên tâm đi, nàng kia xui xẻo, chọc giận thiếu chủ khẳng định không có kết cục tốt đẹp gì đâu

Vừa dứt lời một tiếng kêu tê lương thảm thiết truyền ra, là tiếng của nàng kia, dường như phải chịu sự tra tấn khủng khiếp

Trong đó còn kèm theo tiếng cười độc ác của Dương Khai

Thần sắc Ảnh Cửu không khỏi trở nên cổ quái, trong đầu hiện lên hình ảnh ác bá đang lăng nhục thiếu nữ không sức phản kháng

Máu nóng trào lên

Trong phòng, Dương Khai đứng nguyên tại chỗ bấm tay gảy nhẹ tiểu nhân trên tay, nàng lại kêu lên thảm thiết

Lát sau, thân ảnh xuất hiện trước mắt hắn, hơi nước quá nồng căn bản không thấy rõ bộ dạng, nhưng có thể thấy rõ thiếu nữ đang vô cùng đau đớn, quằn quại khiến người ta thương hại

Dương Khai thờ ơ, dùng Chân Dương nguyên khí cực nóng trong nháy mắt hút sạch hơi nước trong phòng, ung dung đi đến trước mặt nàng kia nhìn xuống

Mái tóc lam nhạt trong veo khiến Dương Khai cảm thấy có chút kì lạ

Hắn lần đầu nhìn thấy mái tóc xinh đẹp, phóng khoáng như vậy, bất kì ai lần đầu nhìn cũng sẽ thích nó

Thân hình nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc dài che quá nửa mông, hai chân gập lại, hai cánh tay vắt qua trán, miệng thở gấp rút

Xuyên qua khe hở của sợi tóc, Dương Khai thấy đôi mắt sáng ngời đầy căm hận nhìn hắn. Nữ tử này nhìn thê thảm khiến người khác thương hại nhưng lại là thái độ phản kích vô cùng

Chỉ cần Dương Khai bước thêm bước nữa nàng có thể giáng ra một đòn sấm sét

Dương Khai khẽ mỉm cười dừng bước

Ánh mắt đẹp bỗng nhiên thất vọng

- Đứng lên
Dương Khai ngang đầu thản nhiên nhìn nàng

Nữ tử chậm rãi lắc đầu, thái độ kiên định.

- Không cần bày ra thái độ hung dữ, ta không hứng thú với lão nữ nhân.
Dương Khai hừ nhẹ một tiếng

- Ai là lão nữ nhân?
Dường như là mèo bị dẫm phải đuôi, nàng kia nhảy dựng lên, căm tức nhìn Dương Khai, hai hàm răng cắn chặt, ngực phập phồng, mái tóc lại lay động mượt mà

Nói hết lời thấy Dương Khai cười đắc ý, biết mình trúng kế liền câng hàm lên.

Ánh mắt Dương Khai cũng trở nên quái dị, nhìn đăm đăm nữ tử đầy hồ nghi

Hắn nhận ra khuôn mặt cũng như giọng nói của nàng rất non nớt

Năm tháng dường như không lưu dấu vết trên mặt nàng

Dù có thuật dưỡng nhan đến thế nào cũng không thể che dấu tuổi tác, trừ khi có thiên tài địa bảo đặc biệt

Giống như Đổng Tố Trúc và Đường Vũ Tiên, hai người tuy rằng nhìn cũng trẻ tuổi, thậm chí nhiều người ngộ nhận Đổng Tố Trúc là con gái Dương tứ gia, nhưng cẩn thận quan sát cũng có thể thấy họ không phải là thiếu nữ

Nhưng nữ tử này không giống như vậy, nếu nàng không có thiên tài địa bảo thì nàng chính là thiếu nữ đôi mươi

Mà tu vi của nàng…Dương Khai dùng thần thức kiểm tra không khỏi biến sắc

Thần Du Cảnh bát tầng!

Đây là lần đầu tiên Dương Khai đoán được tu vi của nàng. Mấy lần đối mặt đều không đoán được, đến Mộng Vô Nhai cũng không có cách nào, dường như trên người nàng có một loại sức mạnh thần kì che đậy

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Bị Dương Khai nhìn, nàng có chút sợ hãi rụt mình lại

- Ta lại muốn hỏi ngươi một chút, ngươi muốn làm gì?
Dương Khai hỏi nàng

- Ta đã làm gì rồi hả? Ngươi muốn tra tấn ta như vậy sao?
Nàng bỗng trở nên tủi thân, trong đôi mắt đẹp như rơm rớm nước

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa phải chịu cực khổ lần nào. Trên tay tên nam nhân như mãnh quỷ này đang bóp nắn một tiểu nhân chế tác từ sợi tóc của mình, dùng tiểu nhân này, hắn dường như có thể nắm sinh tử của mình.

- Ta chỉ tới đây tìm người thôi, cũng không làm chuyên gì xấu, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?
Nàng nói xong, vô cùng kích động

- Tìm người? Ai?
Dương Khai nhướn mày

- Ta không nói cho ngươi!

- Ngươi rốt cuộc bao tuổi?
Dương Khai đau đầu đứng lên, lấy thực lực của nàng suy đoán nàng không thể trẻ tuổi như vậy, nhưng dựa trên thần thái tâm tính của nàng thì nàng thật sự là một thiếu nữ

Trên đời này lại có thiếu nữ thực lực uyên thâm như vậy? Dù là Tô Nhan thì bây giờ cũng chỉ có thể là Thần Du Cảnh nhị tam tầng thôi chứ?

- Cái này cũng không nói cho ngươi, tuổi của nữ nhân là bí mật lớn nhất.
Nàng bĩu môi, chiếc miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm, dường như cảm thấy Dương Khai cũng không độc ác như trong tưởng tượng, trở nên thoải mái đi nhiều

- Địa Ma!
Dương Khai bỗng nhiên hô lên

Địa Ma lên tiếng trả lời:
- Có lão nô

-Giam cầm chân nguyên nữ nhân này, lột sạch quần áo trói bên ngoài phủ!

- Vâng!
Địa Ma nhanh chóng đáp, không chần chờ chút nào.

Nàng kia sắc mặt lúc đó tái nhợt vạn phần, không thể tin nhìn Dương Khai, không ngờ nam nhân này lại vô sỉ ác độc đến vậy

Trong đầu hiện ra cảnh tượng mình bị lột sạch quần áo trói bên ngoài phủ, trong lòng không khỏi run lên.

Mắt thấy Địa Ma nhe răng cười độc ác chộp tới nàng, bóng hình lập tức biến mất, đến hơi thở cũng không thấy tăm hơi đâu

- Chạy trốn được sao?
Dương Khai cười nhạt búng vào tiểu nhân

Theo đó, nàng vừa biến mất lại hiện ra ngay nơi cửa, ngã xuống đất không thể nhúc nhích, thảm thiết vạn phần
Advertisement
';
Advertisement