Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai sắc mặt thản nhiên, ánh mắt trong suốt đến cực điểm, hiển nhiên là mưu tính lấy lui làm tiến

Sắc mặt Dương Ứng Hào ngạc nhiên nói:
-Nói như vậy, mục đích lớn nhất của ngươi khi tham dự đoạt đích chi chiến là điều này sao?

- Không sai!
Dương Khai gật đầu:
- Chỉ có người đứng đầu Dương gia mới có năng lực chính danh cho Lăng Tiêu Các

-Ngươi không muốn làm kẻ đứng đầu Dương gia, hiệu lệnh thiên hạ, lật tay thành mây, đảo tay thành mưa?
Dương Ứng Hào hỏi

Dương Khai bĩu môi, trên mặt hiện ra một chút châm biếm, thản nhiên nói:
- Đứng đầu Dương gia có gì hay? Mọi việc quấn thân, chỉ ngồi tới vị trí kia, thời gian tu luyện cũng không có, đại bá người không phải là ví dụ hay sao? Tuy nói người cũng là Thần Du Chi Thượng nhưng hẳn là thực lực người tương đối kém đúng không?

- Láo xược!
Dương Trấn giận quát một tiếng, mí mắt giật giật, cho tới bây giờ y chưa thấy có ai dám bình thản nói chuyện trước mặt Dương Ứng Hào

Dương Ứng Hào khoát tay áo, trách cứ ngăn Dương Trấn lại, nhếch miệng lên, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta thật sự không giỏi lắm trong Thần Du Chi Thượng, thuộc loại ở dưới cùng, đây là bi ai của người đứng đầu Dương gia, ngươi có thể nhìn thấu điểm này, thật ngoài dự liệu của ta.

Dừng một chút, lại thâm ý sâu sắc mà nói: - Nhưng ngươi có biết vì sao mỗi người đứng đầu Dương gia đều là Thần Du Chi Thượng không?

- Vì sao?
Nghe lão nói như vậy, Dương Khai bỗng nhiên nghi ngờ.

Đúng vậy, theo điển tịch ghi lại, các đời gia chủ của Dương gia, quả thật tất cả đều là Thần Du Chi Thượng, không ai ngoại lệ. Thần Du Chi Thượng là đỉnh cao thế giới, hiếm người có thể đạt được cấp bậc này, quan sát chúng sinh

Không thể nào có chuyện mỗi người đứng đầu Dương gia đều có tư chất thiên phú này chứ?

Hơn nữa, Dương Ứng Hào tính ra, tuổi không phải quá lớn, nhiều lắm cũng chỉ khoảng năm mươi tuổi. Trẻ như vậy đã đến Thần Du Chi Thượng có thể thấy tư chất của y như thế nào?

Người có tư chất như vậy thế sao lại là lớp dưới trong Thần Du Chi Thượng?

- Bởi vì Dương gia có nội tình
Dương Ứng Hào nhìn thẳng Dương Khai nói, lời nói làm người khác ngạc nhiên.

Dương Khai sắc mặt thay đổi. Bỗng nhiên ý thức được, chính mình dường như ở trong lúc vô tình nghe được bí mật bậc nhất của Dương gia

- Ngươi có thể hiểu được ý ta không?
Dương Ứng Hào hỏi

Dương Khai lắc đầu, mặc dù có đoán nhưng không dám khẳng định

- Ha ha,
Dương Ứng Hào cười
- Ngươi cho rằng đứng đầu Dương gia, chỉ là phí sức lao khổ, vì gia tộc dốc hết tâm huyết? Đứng đầu Dương gia cũng có chỗ tốt đấy. Không sợ ngươi chê cười, tư chất đại bá ta so với cha ngươi có chút chênh lệch, nhưng thân phụ ngươi có bệnh, thực lực trì trệ không tiến, trong khoảng thời gian này không biết vì sao, tu vi đột nhiên tăng mạnh lên

Khi nói chuyện, vô tình cố ý nhìn Dương Khai liếc mắt một cái, dường như có chút suy đoán. Dương Khai thần sắc lãnh đạm, không biểu lộ mảy may.

- Không nói y vội, chỉ nói đại bá ta. Nếu để tự mình tu luyện, bây giờ ta, đại khái là Thần Du Cảnh đỉnh phong. Tư chất của mình, tự mình rõ ràng, Thần Du Cảnh đỉnh phong là cực hạn của ta, cho ta thêm năm mươi năm, ta cũng không tới được Thần Du Chi Thượng. Rất nhiều người luyện võ đều là cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong, nhưng đến Thần Du Chi Thượng lại thưa thớt vô cùng.

- Nhưng ta trở thành đứng đầu Dương gia, từ năm năm trước, cũng đã tấn thăng đến Thần Du Chi Thượng

Dương Khai thần sắc vừa động, kinh nghi nói:
- Là vị trí gia chủ khiến người có tu vi như hôm nay?

- Có thể nói như vậy!
Dương Ứng Hào nhẹ nhàng vuốt cằm,
- Còn về huyền cơ gì trong đó, ta không tiện nói cho ngươi biết, ngươi chỉ cần biết điều này là được.

- Gia chủ nói với đệ tử điều này làm gì? Dương Khai nghi hoặc, tuy rằng nghe y nói vậy mình cũng có hứng thú với vị trí gia chủ nhưng chỉ vậy thôi.

- Tùy tiện nói thôi, ngươi không cần để ở trong lòng.
Dương Ứng Hào khẽ mỉm cười.

Dương Khai nhíu mày suy nghĩ , âm thầm lắc đầu, trầm giọng nói:
-Yêu cầu vừa rồi của đệ tử?

Dương Ứng Hào nói:
- Ta quả thật có năng lực chính danh cho Lăng Tiêu Các, nhưng nếu hiện tại ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, chỉ sợ thế gian hiểu nhầm ta lấy điều kiện này để ngươi rời khỏi đoạt đích chi chiến, cho nên... Ta không đáp ứng!

Dương Khai sắc mặt trầm xuống.

- Muốn chính danh sư môn phải dựa vào năng lực của mình, hay là ngươi thấy thiếu huyết thị liền không thể thắng được hả?

Dương Khai thần sắc thản nhiên, lắc đầu nói:
- Gia chủ, phép khích tướng đối với đệ tử vô dụng thôi

- Vậy dùng thực lực của chính mình để chứng minh!
Dương Ứng Hào khẽ mỉm cười:
- Huyết thị nhất định phải triệu hồi đấy, tổn thất của ngươi, gia tộc cũng sẽ bồi thường. Đề xuất yêu cầu của ngươi đi, ta hôm nay tới đây là để xử lý chuyện này

Dương Khai hít sâu một hơi, biết nói đến nước này, chỉ sợ là vô lực xoay chuyển trời đất rồi

Gia tộc đã sớm quyết nghị, mình có gây rối thế nào cũng vô ích thôi

Nhíu mày trầm ngâm sau một lúc lâu, mới bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc mà nói:
- Đệ tử muốn những người đi theo bây giờ, gồm có huyết thị sau này đi theo đệ tử, toàn bộ về đệ tử!

Dương Ứng Hào đứng thẳng, ngạc nhiên nhìn Dương Khai, Dương Trấn và đám trưởng lão đầu bạc há to miệng, dường như tất cả đều không nghĩ tới Dương Khai tham lam như vậy

- Yêu cầu này... Rất vô lý rồi.
Dương Trấn hừ lạnh một tiếng.

Cao thủ Huyết Thị Đường đều là trung thành với gia tộc, sẽ không trung thành với cá nhân người nào. Nhưng Dương Khai đề xuất yêu cầu như vậy, nếu đáp ứng, có ít nhất bảy vị huyết thị dưới tên hắn

- Đệ tử chỉ có yêu cầu này, có đáp ứng hay không, gia chủ người xem rồi xử lý đi.
Dương Khai nhắc lại nói, mặt rất nghiêm túc

Dù Dương Ứng Hào thân là gia chủ Dương gia, cũng cảm thấy có chút đau đầu

Chưa ai từng đề xuất với y như vậy, quả thực có thể nói là vô lễ đến cực điểm rồi.

Nhưng vừa rồi y mới cự tuyệt một yêu cầu của Dương Khai, hiện tại lại từ chối….

Huống chi gia tộc muốn bồi thường tổn thất cho hắn

Cười khổ:
-Phân nửa huyết thị không thể tham dự đoạt đích chi chiến, ngươi muốn bọn họ hiệu trung với ngươi làm gì?

-Đệ tử tự nhiên hữu dụng.
Dương Khai thản nhiên trả lời.

Dương Ứng Hào thở nhẹ ra một hơi, trên mặt có chút vẻ bất đắc dĩ, trầm ngâm một lúc nói:
- Được, ta đồng ý

Dương Khai không khỏi có chút bất ngờ, không nghĩ y đáp ứng sảng khoái như thế

Dương Trấn lại vội vàng ngăn cản:
- Gia chủ, không thể...

- Vô phương!
Dương Ứng Hào khoát tay,
- Dương Khai cũng là người của Dương gia, huyết thị quy về tên của hắn vẫn là của Dương gia đấy.

- Tuy nhưng nói như vậy, nhưng...

- Được rồi, vốn dĩ là lỗi của gia tộc,
Dương Ứng Hào hiển nhiên không muốn nghĩ nhiều nữa, nhìn Dương Khai nói:
- Ta đáp ứng ngươi yêu cầu này, hy vọng ngươi về sau có thể sẽ tận dụng tốt những huyết thị này, gia tộc bồi dưỡng bọn họ không dễ dàng!

-Đệ tử biết, đa tạ đại bá

- Tuy nhiên ngươi phải xác định, hai vị huyết thị nào tham dự đoạt đích chi chiến. Một khi đã quyết định thì các huyết thị khác không được xuất hiện trong đoạt đích chi chiến

-Xác định bây giờ?
Dương Khai nhíu nhíu mày.

- Bây giờ!

Dương Khai lập tức cảm thấy có chút làm khó.

Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu ban đầu đi theo hắn, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên biết hắn trước, cũng là bọn họ nghênh đón mình trở lại Trung Đô. Tiêu Thuận, La Hải, Nghiêm Lệnh Hành, giao tình với Dương Khai không sâu, tạm thời bỏ qua, bốn vị huyết thị còn lại thật khó cân nhắc.

Khó xử trong nháy mắt, thần sắc Dương Khai kiên định nói:
- Vậy Ảnh Cửu và Vũ Tiên đi.

- Đủ quyết đoán, đây mới là người của Dương gia!
Dương Ứng Hào tán thưởng một tiếng,
- Vậy nói tới đây, ngươi cũng mau về Chiến Thành đi

- Đệ tử cáo lui!
Dương Khai thi lễ một cái, thong dong rời khỏi Trưởng Lão Điện.

Ngoài cửa, Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên hai người trên trán đầy tràn mồ hôi, lo lắng cùng đợi.

Trong Trưởng Lão Điện truyền đến tiếng cãi vã, tự nhiên không thể giấu bọn họ, đều toát mồ hôi vì Dương Khai

Và lúc Dương Khai đi ra, hai người lộ vẻ cảm kích gật đầu với hắn. Dương Khai tuyển bọn họ làm trợ lực trong đoạt đích chi chiến, tự nhiên làm cho bọn họ cảm thấy vinh hạnh kiêu ngạo.

Từ sau khi đi ra khỏi Trưởng Lão Điện, Dương Khai không nói gì, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy tâm tình hắn có chút không tốt

Trở lại quý phủ tứ gia, Dương Khai lại cho tứ gia một chút Vạn Dược Linh Dịch, lúc này mới cùng Ảnh Cửu và Vũ Tiên chạy như bay đến Chiến Thành

Dọc đường đi, Dương Khai trầm mặc khiến Ảnh Cửu và Vũ Tiên đều lo lắng đề phòng. Có tâm giảm bớt buồn bực trong lòng Dương Khai. Nhưng cũng không biết mở miệng an ủi thế nào

Lúc đang lo lắng, đang trên Đạp Vân Câu, Dương Khai bỗng nhiên cất tiếng cười to vô cùng vui sướng

Hai vị huyết thị hồ nghi liếc nhau, khoái mã vượt qua, liếc mắt nhìn, chỉ thấy Dương Khai trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, sự nặng nề và không hài lòng lúc trước bay lên chín tầng mây

- Tiểu công tử...
Đường Vũ Tiên mấp máy môi đỏ mọng, không biết tâm tình của hắn sao lại thay đổi lớn như vậy

Dương Khai cười lớn tiếng

Đường Vũ Tiên lập tức tỉnh ngộ:
- Hoá ra bộ dạng của tiểu công tử vừa rồi là để người ta xem

- Chiếm nhiều lợi thế như vậy đương nhiên phải để người ta thấy chút tâm lý thăng bằng. Vẻ mặt hưng phấn của ta chỉ khiến mấy vị trưởng lão ngờ vực vô căn cứ.
Dương Khai khẽ vuốt cằm.

Chuyện lần này, có thể nói là kiếm lợi lớn

Tuy đúng là mệnh lệnh gia tộc có ngăn chặn Dương Khai ở đoạt đích chi chiến nhưng về lâu dài không nghi ngờ gì Dương Khai nhất định là người thắng

Nhiều huyết thị như vậy dưới tên hắn, mặc hắn điều khiển không có tiền lệ ở Dương gia

Phúc họa tương y, quả nhiên không tệ.

Huống chi, chỉ có hai vị huyết thị có thể tham dự đoạt đích chi chiến, chẳng lẽ không thể thắng? Dương Khai vô cùng tin tưởng với tương lai của mình

Tinh thần vô cùng sảng khoái

Trăm dặm lộ trình, nửa canh giờ liền đã đến.

Bước từ trên Đạp Vân Cầu xuống, kinh động đến Thu Ức Mộng đang ở trong phủ đệ lo lắng chờ đợi. Thu tiểu thư vội vàng nghênh tiếp, một đôi mắt đẹp đoán ý qua lời nói và sắc mặt, âm thầm đoán Dương gia lần này gọi Dương Khai về Trung Đô là vì sao

Nhìn đến sắc mặt của Dương Khai, trái tim run lên, âm thầm cảm thấy có chút không ổn.
Advertisement
';
Advertisement