Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tại trước khi Dương gia đệ tử chưa trở lại Trung Đô, Trung Đô có ba người trẻ tuổi danh tiếng nổi bật nhất.

Thứ nhất là Liễu Khinh Diêu, thứ hai là Thu Ức Mộng, thứ ba là Hoắc Tinh Thần.

Chỉ có điều hai người trước là mỹ danh truyền Trung Đô, mà người cuối cùng nhưng lại là truyền ác danh. Trung Đô ai cũng biết, Hoắc gia dòng độc đinh tên quần là áo lượt kiêu xa này, hành vi phóng đãng, đại cô nương tiểu cô nương xinh đẹp lúc nhìn thấy hắn từ xa xa, đều vội vàng tránh né, để tránh bị hắn bắt đi.

Trung Đô phàm là gia đình nào có cô nương trẻ tuổi, đều có một bức họa đầu người Hoắc Tinh Thần, chính là để nhớ kỹ bộ dáng của người này.

Từ loại trình độ nào mà nói, danh tiếng Hoắc Tinh Thần so với người hàng đầu Liễu Khinh Diêu cùng Thu Ức Mộng còn muốn vang dội hơn, người ta đặt cho tên hiệu Trung Đô Lang!

Trung Đô Lang Hoắc Tinh Thần đi qua nơi nào, phải nói phong vân biến sắc, đại địa run rẩy, trẻ con ở Trung Đô ban đêm nghe thấy ác danh Trung Đô Lang liền nín khóc!

Giờ phút này, vị Trung Đô Lang Hoắc công tử này vẻ mặt tùy ý thoải mái mà ngồi ngay ngắn ở trên lưng Đạp Vân Câu, hai tay vẫn ôm trước ngực, nhìn thấy nhiều trưởng bối như vậy, cũng không có ý tứ muốn xuống hành lễ, làm gia chủ các gia tộc khác nhìn thấy âm thầm lắc đầu.

- Tối hôm qua đi đâu?

Hoắc Chính trừng mắt, lạnh lùng quát hỏi.

- Bế quan tu luyện.

Hoắc Tinh Thần ba hoa nói.

Hoắc Chính lão gia lập tức tức giận đến sôi máu, dậm chân quát:

- Khốn khiếp! Vậy vết son môi trên mặt ngươi là chuyện gì xảy ra?

Bên ngoài Chính Nam Môn, chợt vang lên một trận cười to.

Hoắc tinh thần không có chút xấu hổ nào, chỉ hắc hắc cười lạnh nhìn quét một vòng, tiếng cười vang đột nhiên ngừng lại.

Vị Trung Đô Lang này hành vi phóng đãng thanh danh không được tốt lắm, nhưng đó cũng là công tử của bát đại gia! Cũng không phải là những người này có thể cười nhạo.

Huống chi hắn là dòng độc đinh của Hoắc gia, càng thêm không thể chọc vào, nếu như tiếp tục cười nữa, nói không chừng bị hắn nhớ kỹ dung mạo, đến chết như thế nào cũng không biết.

Hoắc Chính lắc đầu không ngừng, trên mặt đầy tràn ý tứ chỉ hận rèn sắt không thành thép, khẽ quát một tiếng:

- Ngươi không ở trong lầu xuân phong đắc ý lêu lổng. Chạy đến nơi đây làm cái gì?

Hoắc Tinh Thần nghe vậy cười một tiếng, nói:

- Cha không phải nói Dương gia đoạt đích chi chiến là cơ hội khó được sao? Hài nhi trái lo phải nghĩ, cảm thấy chuyện lớn như vậy Hoắc gia ta đương nhiên cũng phải lẫn vào lẫn vào mới được. Bằng không chẳng phải là làm người khác coi thường Hoắc gia ta không có người?

Nghe hắn nói như vậy, Hoắc Chính không khỏi lộ rõ vui mừng trên nét mặt, không hài lòng cùng tức giận trước kia sớm đã ném lên chín từng mây. Vội vàng nói:

- Ngươi nói là. . . Ngươi muốn tham dự đoạt đích chi chiến?

- Hài nhi chính là có ý đó, như thế mới không phụ kỳ vọng của phụ thân!

Hoắc Tinh Thần nghiêm mặt trả lời.

Hoắc Chính lập tức mừng rỡ, vỗ đùi nói:

- Tốt tốt tốt, ngươi cuối cùng suy nghĩ cẩn thận rồi, hiện tại suy nghĩ cẩn thận cũng không tính là quá muộn! Mau xuống đây, mau xuống đây!

Vừa nói xong, Hoắc Chính một bên liền xông lên phía trước, như một gã hầu, ân cần đem con mình từ trên lưng Đạp Vân Câu tiếp xuống dưới.

Cách làm cưng chiều như vậy, hắn chẳng những không cảm thấy có cái gì không ổn. Ngược lại còn mang bộ dáng tươi cười đầy mặt.

Hoắc Chính đương nhiên vui vẻ, trước kia vô luận hắn nói như thế nào với Hoắc Tinh Thần, nhi tử đều không muốn đi tham dự đoạt đích chi chiến gì, so với đoạt đích chi chiến, hắn ngược lại càng muốn đi uống rượu mua vui.

Làm cho Hoắc Chính cho rằng đoạt đích chi chiến này sợ là không có chuyện gì với Hoắc gia hắn, một mực rầu rĩ không vui.

Lại không nghĩ tới, tại ngày bắt đầu đoạt đích chi chiến đó, nhi tử cư nhiên tự mình chạy tới, hơn nữa chủ động yêu cầu tham dự trong đó, chuyện này tự nhiên làm cho hắn mừng rỡ?

- Nhìn đi!

Hoắc Chính sắc mặt mỉm cười. Vung tay lên, chỉ vào cách đó không xa nói:

- Đây chính là tám vị công tử Dương gia! Nhi tử ngươi hảo hảo chọn một, chọn xong rồi, phụ thân ta đem Tinh Môn giao cho ngươi quản lý!

- Thật hay giả?

Hoắc Tinh Thần lông mày nhíu lại, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi.

- Tự nhiên là thật, đang tại trước mặt các trưởng bối khác của ngươi, lão phu sẽ cùng ngươi nói giỡn hay sao?

Hoắc Chính nghiêm túc nói.

- Vậy được, ta thích!

Hoắc Tinh Thần hắc hắc cười dâm đãng.

Thanh âm hai người phụ tử này nói chuyện truyền lọt vào trong tai, không ít Dương gia đệ tử hô hấp cũng có chút một gấp rút.

Tinh Môn! Một chi lực lượng rất đặc biệt của Hoắc gia.

Tất cả đều là do nữ tử tạo thành, nữ tử bên trong chẳng những mỗi người xinh đẹp như hoa, hơn nữa thực lực cũng tương đối khá. Càng chủ yếu chính là, bởi vì các nàng là nữ tử, tập luyện vốn là công pháp cùng vũ kỹ nhẹ nhàng, cho nên một mực phụ trách những việc như ám sát.

Một chi lực lượng như vậy nếu như nắm vào tay mình, đem trở thành một trợ lực lớn, nếu như là địch nhân thì, vậy khẳng định là sẽ cho người sứt đầu mẻ trán.

Cho nên vừa nghe Hoắc Chính nói tới Tinh Môn, vô luận là Hoắc Tinh Thần hay là Dương gia đệ tử, đều hứng thú tràn đầy.

Hoắc Tinh Thần biểu lộ tùy ý, ánh mắt theo thứ tự đảo qua tại trên người Dương gia đệ tử, ngoại trừ Dương Uy bên ngoài vẫn y nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, những người khác tất cả đều mỉm cười ôm quyền.

Hiển nhiên là muốn tranh thủ hảo cảm của hắn, để hắn có thể đi đến đội ngũ của mình.

Hoắc Chính cũng mỉm cười chờ đợi, hắn muốn biết đứa nhi tử này của mình rốt cuộc chọn ai.

Hảo một lát, Hoắc Tinh Thần ánh mắt mới quăng đến trên người Dương Khai, vẻ mặt nghiền ngẫm, khóe miệng chứa vẻ tươi cười lạnh lẽo, gật đầu nói:

- Là ngươi!

Dương Khai nhướng mày, liếc nhìn Hoắc Tinh Thần, sắc mặt quái dị.

Hắn không nghĩ tới Hoắc Tinh Thần chọn chính mình. Đó căn bản là việc không hợp với lẽ thường, mình và hắn từng có quan hệ, chỉ cần là người bình thường, hắn đều chọn người khác, đến chèn ép chính mình, đạt được mục đích trả thù, nhưng bây giờ lựa chọn của hắn lại làm cho Dương Khai có chút xem không hiểu.

- Ai?

Hoắc Chính thần sắc cũng kinh ngạc một chút.

- Khai công tử!

Hoắc Tinh Thần mỉm cười đáp.

Thất đại gia chủ khẽ nhíu mày, Thu Thủ Thành lại càng nghi hoặc vạn phần.

- Cha, hiện tại liền đem Tinh môn giao cho ta đi.

Hoắc Tinh Thần hưng phấn nói:

- Tinh Môn cùng với tên của ta tương hợp, vốn nên để ta làm quản lý, cha người già rồi, nên buông tay, miễn cho những mỹ nhân kia vườn không nhà trống!

Một tấm mặt mo này của Hoắc Chính tức giận đến đỏ bừng, mở mấy lần miệng, nhìn như là muốn mắng chửi người, nhưng tại đây trước mắt bao người lại mắng không ra, nhẫn nhịn hồi lâu mới cả giận nói:

- Hỗn trướng! Ta không đồng ý!

Hoắc Tinh Thần ngạc nhiên nói:

- Cha người nói chuyện như thế nào mà giống đánh rắm vậy? Mới vừa rồi còn nói muốn đem Tinh Môn giao cho ta, hiện tại lại lật lọng, người còn muốn mặt mũi sao?

Dù là các đại gia chủ hàm dưỡng sâu đậm, giờ phút này cũng nhịn không được nữa có chút muốn phá lên cười, không khỏi cả đám đều giả câm vờ điếc, đem ý cười cố dấu trong lồng ngực, vất vả đến cực điểm.

Hoắc Chính lửa giận ngút trời:

- Lão tử nói ngươi chọn xong rồi, ta mới đem Tinh Môn giao cho ngươi, nhưng ngươi thì sao? Tuyển ai không được, lại cố tình tuyển tên này...

Dương Khai sắc mặt trầm xuống, hắc hắc cười lạnh một tiếng.

Hoắc Chính ho khan, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ là lắc đầu nói:

- Không được là không được. Ngươi chọn lại một người khác!

- Thân là nam nhi, một miếng nước bọt một ngụm đinh, đây là tuyển đồng minh cũng không phải tuyển lão bà. Có thể nào đổi tới đổi lui đây?

Hoắc Tinh Thần một lời nghiêm nghị, khoát tay nói:

- Cha người không cần phải nói nữa, ý ta đã quyết!

- Ngươi... Ngươi tức chết ta rồi!

Hoắc Chính lảo đảo thân hình. Mặt đỏ cổ thô, một thân chân nguyên đều có chút lay động.

- A, cha người lửa giận phóng cả ra ngoài, không phải là muốn đánh nhau với ta chứ?

Hoắc Tinh Thần vẻ mặt không biết sống chết, dường như phải thật muốn làm cha mình tức chết, tiếp tục khiêu khích.

Các gia chủ khác cũng xem diễn đủ rồi, đều đi tới khuyên.

Cao Mặc nói:

- Lão Hoắc, được rồi, tiểu hài tử có ý nghĩ của tiểu hài tử, ngăn trở làm gì.

Mạnh Tây Bình cũng nói:

- Đúng vậy a vui đùa một chút thôi, lại không có gì lớn.

Hoắc Chính hừ lạnh một tiếng:

- Không có gì lớn sao? Đây chính là lực lượng của Hoắc gia ta, như thế nào không có thấy các ngươi không đem lực lượng nhà mình đem làm chuyện quan trọng?

Các gia chủ đều hắc hắc cười khẽ, không cần phải nhiều lời nữa.

- Hoắc Chính!

Dương Ứng Hào không biết lúc nào cũng xuất hiện ở chính nam môn, thu hết một hồi trò khôi hài vừa rồi vào mắt. Giờ phút này cất giọng nói:

- Đoạt đích chi chiến là thịnh hội để Dương gia ta lựa chọn gia chủ kế nhiệm, cũng là vũ đài cho một đời tuổi trẻ, lệnh lang làm như vậy là lựa chọn của hắn, ngươi cũng không cần phải nhúng tay vào.

Dương Ứng Hào lên tiếng, Hoắc Chính không khỏi nhướng mày.

Hoắc Tinh Thần cười chắp tay nói:

- Vẫn là Dương gia chủ anh minh, không giống như cha ta, già rồi nên hồ đồ!

- Ngươi còn dám làm càn, lão tử hôm nay liền đánh chết ngươi!

Hoắc Chính tức giận không thể nuốt trôi.

- Tốt rồi tốt rồi, một bó to niên kỷ đi ra ngoài mất hết thể diện, có lẽ nên tranh thủ thời gian về nhà dưỡng lão đi thôi, Hoắc gia còn có ta mà.

Hoắc Tinh Thần không kiên nhẫn khoát khoát tay.

- Ngươi to gan!

Hoắc Chính cắn răng,

- Ngươi tuyển chọn như vậy là quyền tự do của ngươi, lão tử ta không ngăn trở ngươi, nhưng là muốn từ trong tay lão tử nắm Tinh Môn đi, ngươi nằm mơ!

Dứt lời, hầm hừ phẩy tay áo bỏ đi.

Hoắc Tinh Thần lại lơ đễnh, hướng Dương Khai cười hắc hắc:

- Khai công tử, xem ra chúng ta về sau đã có thể đồng cam cộng khổ rồi!

Dương Khai không thể không đồng ý.

Ngoài Chính Nam Môn, sự tình rốt cục đã bình ổn.

Tám vị công tử cưỡi Đạp Vân Câu, trước sau đi đến chiến thành!

Đồ Phong cùng Đường Vũ Tiên hai người khó xử liếc nhìn Dương Khai, khẽ gật đầu ra hiệu, lúc này mới đi theo sau lưng Dương Kháng, càng lúc càng xa.

Dương Khai đem đây hết thảy thu vào trong mắt, nhếch miệng cười, nói với Khúc Cao Nghĩa cùng Ảnh Cửu:

- Chúng ta cũng đi thôi.

- Vâng!

Hai người trầm giọng đáp.

Hoắc Tinh Thần từ phía sau khu tọa kỵ đuổi theo Dương Khai, nhìn nhìn hắn, lại quay đầu lại nhìn Khúc Cao Nghĩa cùng Ảnh Cửu, không khỏi cười ha ha:

- Có ý tứ, có ý tứ! Một tên không có bất kỳ lực lượng có thể vận dụng giúp đỡ, hai tên huyết thị bị thương nặng, xem tình hình như thế không lạc quan a.

- Nói nhảm nữa thì cút ngay đi!

Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Hoắc Tinh Thần khẽ giật mình, tựa hồ không nghĩ tới Dương Khai đối với thái độ của mình cư nhiên ác liệt như thế, hiếm thấy không có tức giận, ngược lại có chút hăng hái nói:

- Các huynh đệ của ngươi khác đối đãi với minh hữu của mình đều hòa hòa khí khí, ngươi rõ ràng dám đối với ta như vậy, quả nhiên rất có ý tứ. Bổn thiếu gia ngược lại muốn nhìn, ngươi như thế nào qua được hôm nay!

- Ngươi rất hy vọng ta thua à?

Dương Khai bỗng cười dài nhìn hắn.

Hoắc Tinh Thần chọn mình với tư cách minh hữu, cái này vượt quá dự kiến của Dương Khai rất lớn, không có hiểu rõ cách nghĩ thật của hắn trước kia, Dương Khai cũng không có ý định tính toán hắn làm trợ lực cho mình.

Chỉ có hắn là một kẻ rảnh rỗi!

- Ngươi cho rằng bổn thiếu gia vì sao lại chọn ngươi?

Hoắc Tinh Thần cười hắc hắc,

- Bổn thiếu gia chính là muốn nhìn một chút, ngươi chỉ là lão hổ không có nanh vuốt tại trong đoạt đích chi chiến rốt cuộc sẽ thất bại thảm hại như thế nào!

- Vậy sợ là ngươi phải thất vọng rồi.

Dương Khai khóe miệng chọn nhếch lên, trong đôi mắt tràn đầy tự tin.

Hoắc Tinh Thần cười cười một tiếng:

- Ta không phủ nhận ngươi có thực lực cá nhân rất cường đại, nhưng ngươi không có giúp đỡ thì có thể làm được gì?

Tay chỉ Khúc Cao Nghĩa cùng Ảnh Cửu nói:

- Chỉ bằng hai người bọn họ, có thể thành đại sự gì? Ngươi không giống như cha ta vẫn còn chưa ngủ tỉnh chứ.

Khúc Cao Nghĩa cùng Ảnh Cửu thần sắc đờ đẫn, thanh âm buồn bực nói:

- Hai người thuộc hạ cho dù phải chết, cũng sẽ không để cho người ngoài tới gần thân thể tiểu công tử!​
Advertisement
';
Advertisement