"Thiếu gia nhà ta đang lúc bế quan, nếu được thì mời chư vị về trước, chờ thiếu gia ta xuất quan rồi tính?" Nguyệt Hà trưng cầu, no ́i.
Tên thanh niên kia nói: "Ngươi cứ kêu hắn ra là được." "Sợ là không tiện lắm." Nguyệt Hà chậm rãi lắc đầu.
Tên thanh niên có hơi nổi nóng, nói: "Có gì mà không tiện, bản thiếu gia tự mình đến gặp hắn đã là vinh hạnh của hắn, hắn còn không nể mặt mũi của ta nữa ư?"
Nguyệt Hà nhẹ nhàng cười lạnh, cũng dần dần mất đi sự kiên nhẫn. Nàng kiêng kỵ Thanh Minh phúc địa chứ không phải tên hoàn khố công tử trước mắt này, vì vậy nàng làm gì để tâm tới lời uy hiếp của hắn. Gia hỏa này lại nhiều lần nói năng lỗ mãng, nếu hắn thật sự làm
nàng phát bực, vậy nàng xuất thủ đánh hắn một trận thì có làm sao?
Tên hộ vệ trước đó đứng ra nói chuyện áp sát tới, thấp giọng nói bên tai tên thanh niên kia một vài câu, tên thanh niên chau mày, sắc mặt u ám một hồi, sau đó mới vẻ mặt không vui mở miệng nói: "Tốt a, bản thiếu gia ở lại trong khách sạn lớn nhất ở chỗ này, chừng nào thiếu gia của ngươi xuất quan thì gọi hắn tới gặp ta."
Nguyệt Hà nhàn nhạt gật đầu: "Được."
Tên thanh niên kia lại liếc qua Nguyệt Hà một cái, chậm rãi lắc đầu, không ngừng thở dài, sau đó mới dắt người rời đi.
Nguyệt Hà quay đầu, nhìn về phía cách đó không xa, vẻ mặt mỉm cười nói: "Trần đương gia tới chơi sao?"
Trần Thiên Phì đứng cách đó không xa, cũng không có che giấu hành tung của mình, Nguyệt Hà đương nhiên là nhìn thấy hắn.
Thịt mỡ chồng chất trên khuôn mặt, hai mắt sắp sửa híp lại thành một khe hở, xê dịch thân thể cồng kềnh đi tới trước phủ đệ, Trần Thiên Phì chắp tay nói: "Thất đương gia." Rồi hắn lại quay đầu nhìn về phía tên thanh niên kia: "Kia là người nào vậy?"
Nguyệt Hà nói: "Nói là người của Thanh Minh phúc địa, ai biết là thật là hay là giả đâu."
Trần Thiên Phì vuốt cằm nói: "Chỉ là Đế Tôn mà có hai vị Khai Thiên
làm hộ vệ, dù không phải người của Thanh Minh phúc địa thì e rằng cũng có lai lịch cũng không nhỏ, bọn hắn tới đây để làm gì?"
Nguyệt Hà che miệng yêu kiều cười: "Nói là nhìn trúng thiếu gia nhà ta, muốn thu nhận hắn, ngươi nói có buồn cười hay không."
Trần Thiên Phì ha ha nói: "Quả thực có hơi không biết tự lượng sức mình." Dương Khai loại quái thai kia, sao có thể chịu ủy khuất làm cấp dưới của người khác. Nhất là ở trong Thái Khư cảnh này, khi thấy tận mắt nhìn thấy uy thế khi hắn xuất thủ, Trần Thiên Phì liền cảm thấy trong Thái Khư cảnh này, e rằng không có người nào là đối thủ của hắn, trừ phi lấy nhiều đánh ít, hoặc là sớm bố trí ra trận pháp gì đó.
Nhanh chóng thay đổi đề tài, Trần Thiên Phì nói: "Lục đương gia đâu rồi?"
"Trần đương gia cũng tới tìm thiếu gia?" Nguyệt Hà tỏ vẻ tiếc hận: "Thật không khéo, thiếu gia còn đang bế quan a."
Trần Thiên Phì ngơ ngác một chút, thầm nghĩ Dương Khai mới từ Nguyên Từ Sơn trở về không lâu, sao lại bế quan rồi, nhưng ngoài mặt hắn vẫn gật đầu nói: "Vậy nói với Thất đương gia thì cũng giống nhau thôi."
Nguyệt Hà nói: "Vào rồi nói." Dù sao nơi này cũng là Xích Tinh, bắt
người ta đứng ở ngoài cũng không tiện, huống hồ, Nguyệt Hà cũng muốn biết Trần Thiên Phì tới đây là có ý đồ gì.
Mời hắn đến phòng khách, Trần Nguyệt dâng lên nước trà, Trần Thiên Phì cũng không vòng vo quanh co, mà đi thẳng vào vấn đề.
Nói đơn giản chính là Dương Khai gây ra tình cảnh như vậy trên Nguyên Từ Sơn tạo áp lực rất lớn cho Xích Tinh, Lôi Quang đã phái người tới khiển trách, muốn Xích Tinh cho bọn họ một công đạo, nếu không thì sẽ thế nào thế nào, sau đó hắn còn trình bày kỹ càng về sự khủng bố của Kiếm Các cho Nguyệt Hà nghe.
Sau một hồi lâu, ý của hắn đại khái là muốn Dương Khai sau này khi rời nhà đi ra ngoài, nên làm việc điệu thấp một chút, không cần phải phong mang tất lộ như vậy. Hắn đã là Lục đương gia của Xích Tinh, vậy thì cũng nên đứng trên lập trường của Xích Tinh để cân nhắc một chút vấn đề a.
Nguyệt Hà tất nhiên là lá mặt lá trái, vẫn nói chờ sau khi Dương Khai xuất quan thì sẽ chuyển cáo nguyên văn.
Không gặp được Dương Khai, Trần Thiên Phì cu ̃ng không có cách nào khác, chỉ có thể cáo từ rời đi.
Sau khi đưa tiễn Trần Thiên Phì rời đi, Nguyệt Hà quay đầu căn dặn Trần Nguyệt, nếu như lại có người đến gõ cửa, vậy thì bất kể là ai,
hết thảy đều không tiếp đãi! Trần Nguyệt cuống quít gật đầu.
Trong mật thất, tinh thần của Dương Khai đắm chìm trong đạo ấn, cảm thụ lực lượng Mộc Hỏa trong đạo ấn.
Lực lượng hành Mộc sức sống tràn trề, lực lượng hành Hỏa cuồng bạo bá đạo, hắn mơ hồ có chỗ lĩnh hội được gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn kém một chút gì đó, tựa như trước mặt có một lớp màng mỏng, ngăn cách ánh mắt dòm ngó thần thông của hắn.
Loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy vô cùng nôn nóng, mặc dù hắn hiểu rẳng chỉ cần xuyên phá lớp màng mỏng kia thì sẽ có thể nhìn thấy một tầng thiên địa khác, nhưng cuối cùng vẫn là bất lực.
Dương Khai cũng biết loại đồ vật như cơ duyên này không thể nào cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, không ngừng khuyên bảo mình phải tĩnh khí ngưng thần, bài trừ hết thảy tạp niệm.