Mấy người của Xích Tinh trợn mắt há hốc mồm, không ai thấy được Dương Khai rốt cuộc đã biến mất như thế nào, hơn nữa trong phạm vi thần niệm cảm giác của bọn họ hiện tại, đâu còn khí tức của Dương Khai nữa.
"Không gian thần thông!" Quách Tử Ngôn tỏ vẻ hâm mộ, có thần thông này trên người, Thái Khư này mặc dù lớn, nhưng không chỗ nào không thể đi.
Người thanh niên trước đó nói chuyện bu lại, bộ dạng lén la lén lút, hạ giọng nói: "Đại thống lĩnh, chúng ta trước đó nghe được một số tin tức không thể tưởng tượng được, cũng không biết là thật hay là giả."
"Các ngươi nghe được gì rồi?" Quách Tử Ngôn liếc mắt nhìn lại.
Thanh niên kia cười hắc hắc nói: "Có người nói vị Lục đương gia này của chúng ta một thương điểm bạo một tên Khai Thiên cảnh? Nghe nói tên Khai Thiên cảnh kia là thủ lĩnh của Huyền Vân xã, tên là Liêu Dật Bạch gì đó, lời đồn vô cùng chân thực a."
Có người cau mày nói: "Đại thống lĩnh, đây chẳng lẽ là do có người muốn thổi phồng Lục đương gia của chúng ta đến chết chăng? Ta cũng nghe nói vị Lục đương gia này của chúng ta rất mạnh, trước đó dùng lực lượng Đế Tôn giết chết hai vị đương gia là Độc Nương Tử cùng Cam Hoành, cường thế nhập chủ Xích Tinh, có điều một chiêu đánh chết Khai Thiên cảnh, vẫn có hơi không thực tế a."
Quách Tử Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cảm thấy không thực tế, đó là bởi vì ngươi chưa nhìn thấy."
Lời này vừa ra, mấy chục người mới tới kia đều chấn động thần sắc, tên thanh niên kinh ngạc nói: "Đại đương gia, tin tức kia chẳng lẽ là thật sao?"
Quách Tử Ngôn nói: "Lục đương gia thần uy cái thế, bản thống lĩnh tận mắt nhìn thấy, há có thể là giả!"
Một trận âm thanh hít vào một ngụm khí lạnh vang lên, mấy chục người kia đều không dám tin tưởng, thế nhưng Quách Tử Ngôn lại nói chắc như đinh đóng cột, đâu giống như là đang nói giỡn a?
Quách Tử Ngôn bỗng cảm thấy buồn buồn vô cớ: "Bản thống lĩnh tuy là Khai Thiên nhị phẩm, nhưng ở Thái Khư cảnh này, Lục đương gia chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết ta."
Thanh niên co giật khóe miệng: "Đại thống lĩnh quá khiêm nhường."
Quách Tử Ngôn chậm rãi lắc đầu: "Các ngươi chỉ nghe nói sự tình Lục đương gia một thương điểm bạo tên Liêu Dật Bạch kia, lại không biết trước đó vị Lục đương gia kia của chúng ta đã giết cho mấy trăm người của Lôi Quang gà bay chó chạy, ngay cả Biệt Kiếm cũng chết ở dưới tay hắn."
Tất cả mọi người nghe xong thì đều cảm thấy choáng váng, nghiêm túc nhìn qua Quách Tử Ngôn, giống như muốn nhìn ra vẻ đùa giỡn trên khuôn mặt của hắn.
Ngược lại, mười mấy người sau lưng Quách Tử Ngôn bởi vì đã tận mắt chứng kiến trận tranh đấu kia, đến lúc này hồi tưởng lại vẫn cảm thấy may mắn không thôi. Tuy nói lúc ấy Dương Khai có Xích Giao tương trợ, nhưng sau đó mặc dù không có Xích Giao, Lục đương gia cu ̃ng hùng uy không chịu nổi!
Thanh niên kia lắp bắp nói: "Nói như thế, sự tình Lục đương gia cản đường ăn cướp dưới lòng đất, làm cho mấy ngàn người gập lưng cúi đầu cũng là thật ư?"
Đánh với Lôi Quang một trận, bởi vì người nhìn thấy không nhiều, cho nên tin tức truyền đi cũng ít, còn sự tình Dương Khai một thương đánh chết Liêu Dật Bạch, cản đường ăn cướp ở cửa thông đạo dưới lòng đất, đều là những việc hơn nghìn người tận mắt nhìn thấy.
"Vị Lục đương gia của chúng ta này đúng là một nhân vật ghê gớm, có thể đi theo hắn chính là vận khí của chúng ta."
Quách Tử Ngôn nói xong, một tên võ giả ở sau lưng phấn chấn nói: "Hơn nữa hắn còn rất hào phóng, Lục đương gia nói, thu hoạch lần này chỉ cần huynh đệ chúng ta có thể sử dụng, mặc kệ là tứ phẩm ngũ phẩm hay là lục phẩm, cứ mở miệng hỏi hắn, về sau cũng là như thế."
"Ngũ phẩm lục phẩm? Thật hay giả!" Có người không thể tin được, ngũ phẩm trị giá 150 vạn, lục phẩm trị giá 15 triệu, vật như vậy có thể tùy tiện tặng người ư? Vị Lục đương gia này rốt cuộc hào phóng tới mức nào đây.
Quách Tử Ngôn cười khẽ: "Là thật hay là giả , khi quay về thì các ngươi sẽ biết, bất quá ta thấy Lục đương gia hẳn sẽ không nuốt lời."
Hắn vỗ tay một cái, thần sắc hắn nghiêm lại, nói: "Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tranh thủ thời gian làm việc đi, nói không chừng chúng
ta còn có thể tìm được một chút Nguyên Từ Thần Thạch phẩm chất cao."
Sau khi nói xong, Quách Tử Ngôn trực tiếp bước về phía Địa Long, sự tình đào hang, Địa Long là hảo thủ, cho nên bọn hắn nhân số tuy ít, nhưng nếu dùng tốt Địa Long, thu hoạch chưa chắc sẽ kém hơn người ngoài.
. . .
Tinh Thị, trong phủ đệ của Dương Khai, Dương Khai cùng Nguyệt Hà chợt hiện thân trong sương phòng của hắn.
Nguyệt Hà ngơ ngẩn, quay đầu nhìn trái phải một cái, chần chờ nói: "Đây là Tinh Thị?"
Nàng vẫn có chút ấn tượng với gian phòng của Dương Khai. "Đúng vậy." Dương Khai đẩy cửa đi ra ngoài.
Nguyệt Hà theo sát phía sau, thất thanh nói: "Ngươi co ́thê ̉thuấn di đi mấy vạn dặm?"
Nguyên Từ Sơn kia cách nơi này tới mấy vạn dặm, Dương Khai thế mà lại có thể mang nàng từ Nguyên Từ Sơn trở về đây trong vòng chưa tới một khắc. Tuy rằng Nguyệt Hà kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không nhịn được mà có hơi chấn kinh.
Không gian thần thông lợi hại như vậy sao? Nếu thật như vậy, vậy trên đời này có ai có thể giết được Dương Khai? Trừ phi phong cấm thiên địa, bằng không hắn thuấn di một cái là mấy vạn dặm, ai cũng đừng hòng đuổi kịp hắn.
"Năng lực của bản tọa đâu phải thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được!" Dương Khai cười nhạo một câu, cu ̃ng không nói cho nàng ta biết rằng mình lợi dụng tiện ích của Không Linh Châu. Tại thời điểm rời đi, Dương Khai đã để lại một viên Không Linh Châu trong phòng ngủ của mình, tất nhiên là sẽ có thể tới lui tự nhiên.
Nguyệt Hà đau khổ nói: "Vậy vì sao ngươi trước đó không thuấn di đến Nguyên Từ Sơn?"
Lúc bọn họ đi qua đó đã tiêu tốn không ít thời gian.
"Ta chưa từng đi đến Nguyên Từ Sơn, làm sao có thể định vị được." Dương Khai thuận miệng ứng phó nói.
Nguyệt Hà thầm nghĩ cũng phải, địa phương chưa từng qua quả thực không nên tùy ý thuấn di, vạn nhất xảy ra sai lầm gì đó thì đúng là không phải chuyện đùa.
Hai người trong lúc nói chuyện đã đi đến chỗ mật thất, hai tên đệ tử của Đại Nguyệt châu đang đứng trước của mật thất, vẻ mặt lo lắng chờ đợi, sau khi thấy Dương Khai thì lập tức tiến lên đón: "Dương sư
huynh!"
"Tình huống thế nào rồi?" Dương Khai hỏi.