Cả Đại Càn Khôn này chỉ có một mình nàng biết Dương Khai ngưng tụ là lực lượng thất phẩm Khai Thiên, cho nên có hơi nghi hoặc không hiểu.
"Muốn thì muốn thui." Dương Khai thuận miệng ứng phó một tiếng. Ngũ phẩm vật liệu với hắn là không có tác dụng gì, nhưng một đống
lớn thân bằng hảo hữu ở Tinh Giới luôn có một ngày tới ngoài càn khôn, đến lúc đó bọn hắn nhất định sẽ cần, Dương Khai điểm xuất phát rất cao, tự nhiên cũng chướng mắt những vật liệu cấp quá thấp kia, ngũ phẩm miễn cưỡng xem như tạm được, có thể vào được pháp nhãn của hắn.
Sớm tính toán vì tương lai là rất tốt, huống chi, dù không dùng, giá trị tài liệu ngũ phẩm cũng đâu ít.
Quay đầu nhìn đỉnh núi một bên, không có một ai, Dương Khai lách mình bay đến đóa, khoát tay tung Địa Long ra ngoài.
Cùng nó trao đổi một trận, Địa Long quay người lại, một đầu đâm vào mặt đất, rất nhanh đào ra một động lớn.
Địa Long vốn là dị thú sinh hoạt dưới đất, chuyện đào hang đối với nó là quá đơn giản, trong động truyền đến tiếng ầm ầm, rất nhanh đi xa, nham thạch kiên cố cu ̃ng không ngăn nổi nọc độc Địa Long ăn mòn.
Một Địa Long bằng được hiệu suất cả trăm người.
Dương Khai cũng không nhàn rỗi, phân phó Nguyệt Hà lưu tại nguyên địa tọa trấn, mình thì theo sát Địa Long, tiến vào dưới mặt đất, thần niệm phóng ra tìm kiếm.
Không lâu sau đã có thu hoạch, một khối tam phẩm Nguyên Từ
Thần Thạch bỏ vào trong túi.
Có Địa Long mở đường, Dương Khai cực kỳ dễ dàng xâm nhập xuống đất, Thái Khư cảnh mấy ngàn năm qua không người đặt chân, nơi này dựng dục ra rất nhiều bảo vật trân quý, số lượng Nguyên Từ Thần Thạch trong Nguyên Từ Sơn này rất nhiều, mà càng hướng xuống, thần thạch phân bố càng dày đặc.
Ngắn ngủi nửa canh giờ, Dương Khai đã tìm được năm sáu khối Nguyên Từ Thần Thạch, chỉ tiếc phẩm chất đều không quá cao, cao nhất cũng mới tam phẩm mà thôi, thậm chí còn có nhất phẩm lưỡng phẩm.
Cũng mặc kệ, ném hết vào trong không gian giới, những Nguyên Từ Thần Thạch này tuy không có nhiều tác dụng lắm, nhưng đi bán cũng có thể đổi lấy chút Khai Thiên Đan.
Bây giờ Khai Thiên Đan trên tay hắn sớm đã khô kiệt, trước đó mua dược liệu còn là Nguyệt Hà ra tiền, để Dương Khai khá là băn khoăn.
Đang theo Địa Long không ngừng thăm dò, bên tai bỗng truyền đến Nguyệt Hà truyền âm: "Mau ra đây, xảy ra chuyện!"
Dương Khai nghe vậy nhướng mày, thoắt một cái, thôi động Không Gian Pháp Tắc, lập tức biến mất.
Hiện thân, người đã xuất hiện lại trên ngọn núi trước đó.
Cúi đầu nhìn lại, Dương Khai nhíu mày, phía dưới kia, lấy Nguyệt Hà cùng Quách Tử Ngôn cầm đầu, còn nhân thủ dưới trướng, chỉ là lúc này cũng đã bị một đám người khác vây quanh chật như nêm cối.
Nhóm người kia số lượng thực không ít, chừng ba bốn trăm, nhân số gấp 10 lần phe mình, mấy người cầm đầu còn đang vẻ ức giận, hơi thở hùng hồn.
Hai nhóm ngời giằng co nhau, tràng diện giương cung bạt kiếm, không khí ngưng trọng.
Thoắt một cái, đi tới bên người Nguyệt Hà, nhàn nhạt nhìn thoáng qua nhân mã đối phương, hỏi: "Thế nào?"
Nguyệt Hà cười khổ một tiếng, lật tay, trên lòng bàn tay xuất hiện một khối Nguyên Từ Thần Thạch to nắm tay, Nguyên Từ Thần Thạch vẫn là màu sắc đen kịt, nhưng mặt ngoài lại là có một ít sắc thái lưu động biến ảo, một lực lượng quỷ dị quanh quẩn khối này.
Dương Khai nhíu mày: "Mấy phẩm?"
Hắn liếc mắt đã nhìn ra khối Nguyên Từ Thần Thạch này không giống bình thường, so với tam phẩm thần thạch hắn tìm được trước đó là hoàn toàn không cùng một cấp bậc, khối thần thạch này mặc dù kích cỡ nhỏ hơn rất nhiều, nhưng chất lượng lại cực cao.
"Ngũ phẩm!" Nguyệt Hà trả lời, "Bọn thủ hạ tìm được thứ này, nhất
thời kích động hô lên, mới dẫn bo ̣n hắn đến đây." Nàng nói, quay đầu liếc mắt nhìn một hán tử nhỏ gầy bên người.
Ngũ phẩm thần thạch này hiển nhiên là hán tử kia tìm được, giờ phút này hán tử một mặt áy náy, âm thầm tự trách quá không cẩn thận, lúc ấy thật sự là quá khích động, khó trách mình, dù sao hắn chưa bao giờ thấy qua vật liệu ngũ phẩm, đây là lần đầu.
Nguyên lai là thấy hơi tiền nổi máu tham!
Dương Khai hiểu rõ, đưa tay cầm tới ngũ phẩm thần thạch kia, nhét vào không gian giới, thuận tay vỗ vỗ vai hắn, khen: "Làm không tệ, nhớ ngươi một công!"
Người kia nghe vậy khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn Dương Khai, trên mặt đầy vẻ kích động, vốn cho rằng đương gia sẽ trách mình lỗ mãng, ai ngờ chẳng những không bị trách cứ, ngược lại còn được tán thưởng.
Vị Lục đương gia này giống như có hơi không giống bình thường a. . .
Ngay vào lúc này, một người bên đối phương bước ra, nổ đom đóm mắt: "Là ngươi, tiểu tử hỗn trướng này!"
Vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, dường như giữa hắn với Dương Khai có đái thiên cừu hận gì không thể hóa giải vậy.
Dương Khai giương mắt nhìn, liền nhếch miệng cười nói: "Sơn thủy
có gặp lại, chúng ta lại gặp mặt."