Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

Trần Thiên Phì càng trợn mắt, hãi hùng nhìn nơi chân tường, lòng đắng chát như ăn hoàng liên.    

 

  u Dương huynh đệ cũng cùng nhau dừng tay, Cầm phu nhân cũng dừng tiếng đàn xuống, Bối Ngọc Sơn quay đầu trông lại.    

 

Trước mắt bao người, một thân ảnh cao gầy treo trên đầu thương.    

 

Thương Long Thương đâm từ bụng ra sau lưng Cam Hoành, Dương Khai cầm thương cao cao nhấc lên, thân hình anh vĩ như Thiên Thần hạ phàm đến, để mấy vị gia chủ còn lại đều hai mắt run rẩy, không dám tin.    

 

"Khục. . ." Cam Hoành ho nhẹ, miệng tràn ngập ra máu, gian khổ nói: "Ngươi giết ta. . . Đại đương gia sẽ không bỏ qua ngươi."    

 

Dương Khai nghiêng đầu nhìn hắn, nhếch miệng cười một tiếng: "Đây chính là di ngôn của ngươi?"    

 

Cam Hoành trừng mắt, quát ầm lên: "Ngươi dám!"    

 

Dương Khai run tay lên, lực lượng cuồng bạo thuận Thương Long Thương rót vào thể nội Cam Hoành, điên cuồng tàn phá.  

 

Cam Hoành thê thảm kêu to, cũng chỉ kiên trì được ba hơi, cả người ầm vang sụp đổ ra, hóa thành đầy trời mưa máu.    

 

Dương Khai thanh âm giống như u linh: "Ngươi nhìn xem, ta dám, hay là không dám!"    

 

Lắc trường thương một cái, thương không dính một giọt máu, Dương Khai quay người nhìn mấy người còn lại, mỉm cười: "Đứa thứ hai!"    

 

Cầm phu nhân run tay lên, không cẩn thận gảy vào dây đàn, gảy ra tiếng đàn mờ mịt,  u Dương huynh đệ mặt trầm như nước, Bối Ngọc Sơn nhíu chặt mày, Trần Thiên Phì trên đầu không ngừng chảy xuống mồ hôi.    

 

Dương Khai cười nhìn hắn: "Trần đương gia, ngươi bây giờ anh tuấn hơn nhiều."    

 

Trạng thái bình thường này của Trần Thiên Phì cũng là dáng vẻ đường đường, chỉ là do tu luyện công pháp đặc thù, không thể không quanh năm bảo trì dáng người to mọng kia, bây giờ thịt mỡ đều biến mất, khôi phục được không ít phong thái.    

 

Đối mặt Dương Khai chế nhạo, Trần Thiên Phì cũng không biết nên cười hay nên khóc, biểu lộ xoắn xuýt vô cùng.    

 

Dương Khai nhìn quanh, trường thương đặt trên bờ vai nói: "Trần  

 

đương gia mới vừa nói, Xích Tinh bảy vị gia chủ, không có nhiều ghế cho ta ngồi, giờ có rồi, ta muốn ngồi một vị trí trong đó, chư vị có ý kiến gì hong?"    

 

Không ai trả lời, cũng không ai dám tùy ý mở miệng, tâm thần căng cứng, sợ Dương Khai lại đột nhiên nhào tới.    

 

Trải qua trận này, mấy vị gia chủ Xích Tinh xem như rõ rồi, tên này chính là tên điên, lấy lực lượng Đế Tôn dám khiêu chiến Khai Thiên, nhưng vậy mà một đám Khai Thiên cảnh lại bị hắn đánh cho tan tác, việc này nếu lan truyền ra ngoài, về sau tất cả mọi người không cần ra khỏi cửa gặp người.    

 

Thực sự không có mặt mũi kia!    

 

"Nơi này là địa bàn của các ngươi, vậy theo quy củ của các ngươi, trước đó Trần đương gia cũng đã nói, ta muốn làm gia chủ Xích Tinh, cần bốn người trở lên đồng ý! Chư vị, làm phiền các ngươi tỏ thái độ đi, là đồng ý, hay là không đồng ý!" :V    

 

Bọn người Trần Thiên Phì nghe vậy, một bụng oán thầm, ngươi cái tên này còn biết đây là địa bàn của chúng ta?    

 

Nhưng dù có oán giận, giờ lại không thể không nghiêm túc suy nghĩ.    

 

Độc Nương Tử cùng Cam Hoành chết cũng đã chết rồi, mặc dù bọn hắn cùng hai người này cũng hơi có giao tình, nhưng cũng không tới  

 

mức vì bọn hắn báo thù, vì hai người chết mà đi đắc tội một tôn Sát Thần như này, tự nhiên là không đáng.    

 

Mà Dương Khai bày ra chiến lực cũng làm cho người ta hoảng sợ, nếu quả như thật có thể thu hắn làm gia chủ Xích Tinh, đối với Xích Tinh cũng có ích lợi không nhỏ.    

 

Nên chỉ hơi trầm ngâm, Trần Thiên Phì thứ nhất nhấc tay nói: "Ta đồng ý!"    

 

Tiếp đó là Cầm phu nhân mỉm cười nói: "Ta cũng đồng ý!"  u Dương huynh đệ hai mặt nhìn nhau, cũng hơi gật đầu.    

 

Bối Ngọc Sơn đứng ở đó gãi đầu, nhìn thi thể Độc Nương Tử, : "Vậy ta cũng đồng ý."    

 

Trần Thiên Phì lúc này chắp tay nói: "Dương tiểu đệ, hoan nghênh ngươi gia nhập Xích Tinh, ngày sau mọi người chính là người một nhà, về sau còn có rất nhiều chỗ dựa vào ngươi, đến lúc đó còn xin đừng chối từ!"    

 

Dương Khai cười nhạt một tiếng: "Dễ nói dễ nói." :V Nguyệt Hà ở một bên nói: "Ta cũng muốn làm gia chủ Xích Tinh!"    


Thấy mọi người trông lại, Nguyệt Hà một bộ đương nhiên: "Các ngươi thiếu đi hai đương gia, ta đến vừa đủ số lượng, không được sao?" 

Advertisement
';
Advertisement