Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Một đường đi về phía trước càng xác nhận suy đoán trong lòng Dương Khai. Thương Long Thương tràn ngập long uy, quả thực có hiệu quả uy hiếp đối với những dị thú này, dọc đường hắn đi qua, không có con dị thú nào dám ngăn cản, đôi khi có mấy con dị thú hình thể to lớn khí tức cường hoành nhìn về phía này, nhưng cặp mắt của chúng đều lộ ra vẻ kiêng dè, không hề có ý định bước ra ngăn cản bọn họ.    

             Đến tận nửa tiếng sau, một đám mấy chục người ở bên này mới trùng sát ra khỏi phạm vi bao phủ của thú triều. Khi bọn hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đàn thú bên kia vẫn đang chạy vội, đôi lúc sẽ có quang hoa của bí bảo bí thuật nở rộ, gần như mỗi giây mỗi phút đều sẽ có võ giả vẫn lạc, máu phụt lên trời cao.    

             Sống sót sau tai nạn, nhưng trái tim của tất cả mọi người ở đây vẫn còn đang đập nhanh, đồng thời còn cảm thấy không thể tin được rằng bọn hắn có thê ̉bảo toàn tính mạng sau một hồi kiếp nạn này.    

             Khi mọi người ở đây vẫn còn đang thất thần, một cỗ khí kình lăng lệ bạo phát ra, nổ oanh một tiếng, dọa cho tất cả mọi người đây đều hoảng sợ kêu to.    

             Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai ở bên kia một tay cầm thương, tóc đen bay lên, liếc xéo lão già họ Khang kia, khuôn mặt tràn đầy vẻ sát cơ.    

             Sắc mặt của lão giả họ Khang hơi trắng bệch đi. Thực lực của hắn không yếu, trước đó cũng tìm được cơ hội men theo đám người Dương Khai để giết ra ngoài. Hắn thật sự không ngờ khi vừa mới thoát khốn xong, còn chưa an ổn xuống thì Dương Khai đã ra tay với hắn.    

             "Tiểu bối, ngươi muốn làm gì ?" Lão giả họ Khang hơi nổi nóng, nhìn chằm chằm Dương Khai, hỏi.    

             "Còn làm gì nữa, đương nhiên là giết ngươi!" Dương Khai nhếch miệng nhe răng cười: "Bằng không ngươi cho rằng vì sao ta lại mang ngươi ra ?"    

             "Ngươi muốn giết ta ?" Lão giả họ Khang nhíu mày, cảm thấy tên  

             Dương Khai này đúng là không biết nói lý lẽ. Bọn họ xét cho cùng cũng không có thâm cừu đại hận gì quá lớn, cần gì phải bức bách nhau đến chết như vậy? Hắn đơn giản chỉ là từ bỏ đám người tại thời khắc nguy cấp vừa rồi, bất quá nếu đổi lại là bất kỳ một người nào khác gặp phải loại chuyện đó thì cũng đều sẽ lựa chọn làm như vậy mà thôi.    

             Người không vì mình trời tru đất diệt, đó là tuyên cổ chí lý, tên thanh niên này không tiếc làm to chuyện vì loại sự tình này, không lẽ đầu óc của hắn có vấn đề ư?    

             Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lão già họ Khang vẫn phải nói: "Các hạ muốn giết người, dù sao cũng phải có một lý do a?"    

             "Nhìn ngươi khó chịu! Lý do này đủ chưa?" Dương Khai kiệt ngạo nói.    

             "Tiểu bối càn rỡ!" Lão giả họ Khang giận dữ đến cực điểm: "Lão phu được ngươi mang ra, nên lão phu kính ngươi ba phần, thật sự xem lão phu sợ ngươi ư?"    

             Mặc dù trước đó hắn tận mắt nhìn thấy Dương Khai chém chết đầu Lôi Hống kia như giết gà giết chó, nhưng Lôi Hống dù sao cũng chỉ là Yêu thú, linh trí không được đầy đủ, có thể phát huy ra được bao nhiêu phần thực lực cơ chứ.  

             Hắn là Khai Thiên tam phẩm, tuy bị Thái Khư mê vụ phong trấn Tiểu Càn Khôn trong cơ thể, nhưng nội tình vẫn ở đó, nếu hắn thật sự đánh nhau với Dương Khai thì ai sống ai chết còn chưa biết được.    

             Chỉ là một đường gặp rủi ro đến tận đây, hắn cu ̃ng không muốn nảy sinh thêm xung đột, dù sao trước đó hắn cũng mới gây gổ với tên Đinh Ất kia a.    

             "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, lên đi!" Vừa dứt lời, Dương Khai liền thúc giục lực lượng, thương ra như rồng!    

             Khuôn mặt của lão giả họ Khang hiện lên một tia dữ tợn, thân hình cấp tốc lui lại, tránh đi công kích của Dương Khai, xoay người bỏ chạy nhanh như thiểm điện về phương xa.    

             Ở nơi xa xa, thanh âm của hắn chợt vang lên: "Tiểu bối, hiện tại lão phu có thương tích trong người, không chấp nhất với ngươi, lần sau gặp lại nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi!"    

             Lúc trước hắn bị Lôi Hống gây thương tích, nửa người bị điện giật khét lẹt, về sau trong lúc giết ra ngoài cu ̃ng bị vài vết thương nhẹ. Lúc này hắn nào có tâm tư tranh đấu vô vị với Dương Khai nữa, tranh thủ thời gian tìm địa phương chữa thương quan trọng hơn. Dương Khai hùng hổ dọa người, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời tránh đi mũi nhọn.  

             "Còn muốn chạy ?" Dương Khai cười nhạo một tiếng: "Lưu lại cho ta."    

             Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay ra nắm về phía trước, dưới sự thôi động của Không Gian Pháp Tắc, hư không bỗng nhiên ngưng kết lại.    

             Lão giả họ Khang đang cấp tốc bỏ chạy bỗng nhiên trì trệ đi, chỉ cảm thấy không gian bốn phía bỗng trở nên vô cùng sền sệt giống như một bãi đầm lầy, điều này làm hắn kinh hãi la thất thanh: "Lực lượng không gian!"    

             Mặc dù hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy Dương Khai thi triển không gian thần thông, biết hắn có tạo nghệ rất cao về Không Gian Chi Đạo, nhưng dù sao cũng chưa được cảm thụ trực quan, nên cho tới giờ khắc này, hắn mới biết được sự khủng bố của tên thanh niên kia.    

             Sắc mặt biến hóa một trận, lão già họ Khang cuồng hống một tiếng: "Mở!"    

             Thân thể gầy yếu của hắn bỗng nhiên bành trướng lên một vòng, lực lượng cuồng bạo quét ngang, phá vỡ lực lượng giam cầm hư không, trả lại sự tự do cho bản thân hắn!    

             Thế nhưng không chờ cho hắn tiếp tục bỏ chạy về phía trước, một cỗ khí kình lăng lệ đã đánh tới từ phía sau. Lão già họ Khang chợt cảm thấy rùng mình, không chút nghĩ ngợi tế ra một thanh trường kiếm, trở tay chém ra một kiếm, kiếm mang to lớn bổ ra hư không,  

             chém về phía Dương Khai đang tập kích tới.    

             Dương Khai thấy thế, không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười to nói: " Trường thương của ta trống vắng thật lâu, đói khát đã lâu!"    

             Một đường tu luyện đề thăng cảnh giới, những trận chiến to to nhỏ nhỏ đếm mãi không hết làm cho Dương Khai cũng cảm thấy có hơi chán ghét. Đôi lúc hắn để tay lên ngực tự hỏi, con đường Võ Đạo chẳng lẽ phải đánh đánh giết giết cả đời hay sao? Nhưng từ khi đi đến thế giới bên ngoài càn khôn này, hắn lại không có mấy khi có cơ hội động thủ với người khác, người nào người nấy đều là Khai Thiên cảnh, bất kể là tu vi hay là cảnh giới thì cũng đều nghiền ép hắn, hắn ngay cả tư cách động thủ với người ta cũng không có.    

             Lâu ngày không chiến, Dương Khai mới đột nhiên phát hiện ra, bản năng chiến đấu đã hằn sâu vào trong mỗi một tấc máu thịt của mình, cảm giác kịch chiến cùng người khác đúng là không gì sánh bằng được.    

             Hắn chỉ có một lần chiến đấu đúng nghĩa, đó là lần phụng mệnh đuổi giết tên Phương Thái kia ở Thất Xảo Địa. Nhưng trong lần đó, hắn cu ̃ng có hai vị Khai Thiên cảnh hộ pháp ở một bên, dưới sự phân tâm, Phương Thái căn bản là không có cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực được.  

             Mặc dù được bà chủ bảo vệ kỹ lưỡng trong Đệ Nhất Khách Điếm, mặc dù sinh hoạt bây giờ của hắn là thứ mà chín thành chín Đế Tôn cảnh đều khát vọng, thế nhưng Dương Khai vẫn cảm thấy vô cùng cô tịch. Thân thể của hắn giống như muốn rỉ sét, đạo tâm kiên quyết tiến thủ, thẳng tiến không lùi của hắn giống như sắp sửa trầm luân.    

             Rốt cuộc đợi đến thời khắc này!    

             Rốt cuộc có thể vui vẻ lâm ly đại chiến một trận!    

             Rốt cuộc có thể không mượn nhờ ngoại vật, bằng vào bản lãnh của mình, chiến đấu sinh tử cùng cường địch.    

             Dương Khai hoành thương, trong lòng cảm thấy thật cao hứng! Phóng mắt nhìn tới, diện mục của lão già họ Khang không những không đáng ghét, mà còn làm hắn vô cùng vui vẻ.    

             Một thương ra, phong vân biến sắc, thứ biến sắc theo còn có thần sắc của lão già họ Khang.    

             Kiếm mang vỡ nát, trường thương thẳng tiến không lùi, bao phủ tầm mắt của lão già họ Khang, giống như có một đầu Cự Long lắc đầu vẫy đuôi mà đến, muốn một ngụm nuốt hắn vào trong bụng.    

             Lão già họ Khang hoảng sợ quát to một tiếng, rồi vội vàng bấm pháp quyết. Trường kiếm trên tay run run, chỉ trong thoáng chốc liền hóa thành kiếm ảnh đầy trời, những đạo kiếm ảnh kia nửa thật nửa giả,  

             không phân biệt được hư thực, mỗi một chuôi trường kiếm đều đang rung động nhè nhẹ, kiếm ý trùng thiên, chỉ về phía Dương Khai đang ở xa xa.    

             "Đi!" Lão giả họ Khang khẽ quát một tiếng.    

             Sưu sưu sưu, một tràng tiếng xé gió vang lên, kiếm ảnh đầy trời hóa thành mưa kiếm, ầm ầm rơi xuống chỗ Dương Khai, chỉ trong chớp mắt liền bao trùm lấy một khoảng không thật lớn, khiến cho người ta không thể nhìn rõ thế cục bên trong đang diễn ra như thế nào.    

             Cảm thận uy lực của một thức này, mọi người đang ở đó đều biến sắc, Nguyệt Hà không tự chủ được mà siết chặt nắm đấm, đôi mắt đẹp nhìn không chớp mắt về phía đó. Nàng để tay lên ngực tự hỏi, đối mặt với một kích khủng bố như vậy, với lực lượng mà nàng vào    

             giờ phút này có thể phát huy ra được, ngoại trừ tránh né ra, căn bản là không có cách hóa giải nào.    

             Dương Khai bị vô số kiếm ảnh kia chém trúng thì sẽ có kết cục gì?    

             Khuôn mặt của Mạnh Hoành không còn chút huyết sắc nào, lập tức trắng bệch như tờ giấy.    

             "Ai, vị tiểu huynh đệ kia khinh thường a, Khang lão dù sao cũng có nội tình Khai Thiên tam phẩm, sao lại không có một vài con át chủ bài cơ chứ?" Có người ở một bên thở dài một tiếng.  

             "Vừa rồi thấy hắn thi triển thần uy, còn tưởng rằng có thiên tài xuất thế, bây giờ xem ra, trời cao đố kỵ anh tài a."    

             Còn có người cười lạnh nói: "Thiên tài? Có thể trưởng thành mới thật sự là thiên tài, Tam Thiên thế giới này, thiên tài vẫn lạc trong thời kỳ trưởng thành còn ít sao. Năm đó vị Lan Đình Vũ kia kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, là người có cơ hội trực tiếp thành tựu Khai Thiên thượng phẩm, Tam Thiên thế giới có ai không biết, có ai không hiểu? Cuối cùng không phải đã chết rồi hay sao."    

             "Vị bằng hữu này nói có lý. . ." Có người phụ họa nói.    

             Một cỗ sát cơ bỗng nhiên lan tràn ra, Nguyệt Hà một mực chú ý Dương Khai ở bên kia lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía mấy người đang nói chuyện kia: "Không muốn chết thì liền câm miệng cho ta!"    

             Người đang nói cảm nhận được cỗ sát khí lạnh như băng kia, lập tức câm như hến.    

             "Khụ khụ. . ." Lão già họ Khang đứng cách đó không xa ho nhẹ một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi. Một kích vừa rồi hiển nhiên hao phí không ít tinh lực của hắn, nhìn qua địa phương bị kiếm ý tàn phá bừa bãi, trong mắt hắn lóe lên một tia tiếc hận: "Ngươi mặc dù không tầm thường, nhưng vẫn còn thiếu một phần kính sợ đối với cường giả, cho dù ngươi hiện tại không chết thì cũng sẽ không sống  

             được lâu đâu, kiếp sau hảo hảo nhớ kỹ đạo lý này đấy!"    

             "Thật sao?" Một bóng người từ trong Kiếm Vực trùng sát ra ngoài, trong chớp mắt liền đi tới trước mặt Khang lão, lạnh lùng nói với hắn: "Bản lãnh của ngươi đều ở trên công phu miệng lưỡi đúng không? Dù gì cũng là một tên Khai Thiên tam phẩm, nhưng ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi."    

             Khang lão quá sợ hãi, thân hình không ức chế nổi, lập tức nhanh chóng lui về sau. Khi hắn đưa mắt nhìn lại, người đang xông tới trước mặt hắn không phải Dương Khai thì là ai? Khiến hắn cảm thấy rung động khó hiểu chính là, toàn thân trên dưới của Dương Khai vào giờ phút này ngoại trừ một số vết thương vụn vặt ra, vậy mà lại không có một vết thương trí mạng nào.    

             Chuyện này làm sao có thể xảy ra? Một kích vừa rồi là một kích mạnh nhất mà hắn có thể thi triển ra, hắn biết Dương Khai thực lực không tệ, cho nên sao hắn dám lưu thủ một chút nào được? Vốn hắn cho rằng dưới một kích như thế, Dương Khai không chết thì cũng sẽ trọng thương, ai ngờ hắn chỉ có thể tạo ra một chút vết thương trên người đối phương.    

             Tâm thần tràn ngập sự kinh hãi, hắn theo bản năng đưa tay đâm ra một kiếm.  

             Keng một tiếng, trường thương quét tới, hai kiện bí bảo đụng vào nhau, Khang lão chợt cảm thấy một cỗ đại lực khủng bố không gì chống đỡ nổi từ phía trước đánh tới, lan theo thân kiếm truyền lên trên người hắn.    

             Cặp mắt của hắn liền trợn tròn trong nháy mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được.    

             Lực lượng của tên gia hỏa này thật kinh khủng, chẳng trách có thể đấu sức với Lôi Hống.    

             Suy nghĩ này vừa mới lướt qua trong đầu, thân thể hắn liền không thể khống chế mà ngã văng ra ngoài.    

             Khang lão tuy kinh bất loạn, thừa cơ kéo dài khoảng cách, hai tay chập chờn kết ấn, trường kiếm trên tay tranh minh một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang chém về phía Dương Khai.    

             Dương Khai như ảnh tùy hình, run run trường thương, đầy trời thương ảnh bao phủ lấy Khang lão.    

             Những tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, hai bóng người tung bay khắp nơi, thỉnh thoảng lại va chạm một cái, khiến cho thiên địa biến sắc.    

             Tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt vào chiến cuộc trên bầu trời, trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy thực sự khó mà tin được. Khang  

             lão mặc dù bị phong trấn Tiểu Càn Khôn trong cơ thể, nhưng cũng không đến mức không phải là đối thủ của một tên Đế Tôn cảnh a, nhưng trên thực tế mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Trước mắt bao người, Khang lão thật sự bị áp chế đến mức chỉ có thể dốc toàn lực chống đỡ, không có lực hoàn thủ.    

             Tên thanh niên đang chiến đấu với Khang lão kia, thật sự chỉ là Đế Tôn cảnh thôi sao?    

             Ba mươi giây trôi qua, hai bóng người vừa va chạm giữa không trung thì liền tách nhau ra, đứng cách xa nhau hơn trăm trượng.    

             Dương Khai khí thế như hồng, chiến ý trùng thiên, trường thương chỉ về phía trước, Khang lão khí tức suy bại, giống như lập tức già đi mấy trăm tuổi, bí bảo trường kiếm trên tay hắn vào giờ phút này cũng ảm đạm vô quang.
 

Advertisement
';
Advertisement