Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Thân hình đang bay về phía trước của Dương Khai bỗng nhiên dừng lại, hắn biết rõ đây có khả năng là một cái bẫy, thế nhưng hắn lại không thể cất bước rời đi được. Dương Khai cắn răng một cái, đứng yên tại chỗ, quay đầu yên lặng chờ đợi.    

             Nữ nhân Nguyệt Hà này là một vị Khai Thiên ngũ phẩm, trừ phi hắn vận dụng Không Linh Châu để rời đi giống như lần trước ở Kim Ô Thần Cung, nếu không thì hắn căn bản là không có cách nào triệt để thoát khỏi nàng ta. Hơn nữa cho dù hắn vận dụng Không Linh Châu thì cũng không nhất định có cơ hội chạy thoát. Lần trước hắn có thể thoát khỏi sự truy tung của đám người ba ̀chủ, thứ nhất là nhờ vào vận khí, thứ hai là vì đám người bà chủ bận tâm về thi thể của đầu Kim Ô kia, bị hắn nhiễu loạn ánh mắt, nên mới cấp cho hắn một cơ    

             hội chạy trốn, Dương Khai cũng không có lòng tin bản thân sẽ làm được chuyện đó một lần nữa.    

             Sớm muộn cũng sẽ bị đuổi kịp, cho nên Dương Khai dứt khoát không chạy nữa.    

             Hắn cũng không cảm nhận được sát cơ phát ra từ trên người Nguyệt Hà, nếu không hắn cũng không dám khinh thường như vậy.    

             Thân ảnh của Nguyệt Hà rất nhanh liền xuất hiện trong tầm mắt của Dương Khai, một lát sau, nữ nhân này chỉ còn cách hắn mười mấy dặm.    

             Dương Khai đưa tay lên, nói: "Đừng có tiến lại đây, nếu không đừng trách ta xuất thủ vô tình!" Trong lúc nói chuyện, hắn bấm ra một loạt pháp quyết, bộ dạng ngưng trọng chờ đợi đối phương tới.    

             Nguyệt Hà dừng lại, lẳng lặng đánh giá hắn.    

             Đến lúc này Dương Khai mới phát hiện, nữ nhân này hình như thụ thương không nhẹ, trong lòng bỗng cảm thấy thống khoái một trận. Hắn biết đây là kiệt tác của ba ̀chủ, chỉ không rõ trận chiến kia rốt cuộc kết thúc như thế nào, điều này làm cho tâm tình của hắn không khỏi bất an.    

             Ánh mắt của Nguyệt Hà lóe lên vẻ khác lạ, mỉm cười với hắn: "Muốn biết Lan U Nhược còn sống hay đã chết hay không?"  

             "Muốn!" Dương Khai quả quyết nói.    

             Nguyệt Hà thở dài nói: "Yên tâm, nàng vẫn chưa có chết."    

             Dương Khai hừ lạnh: "Chỉ bằng vào mấy kẻ cặn bã như các ngươi mà muốn lấy tính mạng của bà chủ, đúng là người si nói mộng!"    

             Nguyệt Hà nói: "Nếu như ngươi có lòng tin đối với nàng ta như vậy, vậy vì sao ngươi lại dừng lại? Xét cho cùng, còn không phải là do lo lắng hay sao?"    

             "Thì sao, ta bất quá chỉ là muốn chứng thực một chút thôi." Dương Khai liếc mắt nhìn nàng: "Hiện tại đến phiên các ngươi phải lo lắng rồi đấy. Bà chủ không chết, ta thấy những ngày an nhàn của các ngươi sắp chấm dứt rồi."    

             "Đu ́ng vậy a!" Nguyệt Hà không ngừng gật đầu, trong lúc nói chuyện, nàng ta bỗng ho nhẹ một tiếng: "Ngày tốt lành quả thực đã chấm dứt, cho nên ta đây không phải đến tìm ngươi hay sao?"    

             Dương Khai cười nhạo nói: "Tìm ta thì có ích lợi gì? Ngươi cảm thấy ta sẽ giúp ngươi hoà giải sao?"    

             Nguyệt Hà nói: "Chỉ cần có ngươi trong tay, ta tin tưởng Lan tỷ tỷ là sẽ không làm khó ta quá mức, ít nhất cũng có thể ôn hoà nhã nhặn ngồi xuống hảo hảo nói chuyện với ta."    

             "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là một tên tiểu nhị trong Đệ Nhất  

             Khách Điếm. Các ngươi bày mưu hãm hại bà chu ̉không thành công, ngày sau khi nàng ta thở ra hơi, chắc chắn sẽ tới thanh toán với từng nhà các ngươi!"    

             Nguyệt Hà sắc mặt biến hóa, giống như có thể tưởng tượng ra tràng cảnh đó, nàng ta gượng cười nói: "Đừng quá xem nhẹ mình, thực lực của ngươi mặc dù không cao, nhưng hẳn là có chút phân lượng trong lòng Lan tỷ tỷ."    

             Dương Khai khẽ nhíu mày, trước đó lão Bạch đã từng nói rằng bà chủ rất coi trọng hắn, bây giờ Nguyệt Hà cũng nói lời tương tự, làm cho hắn có hơi mù mù mịt mịt.    

             Mình và ba ̀chủ cũng mới quen biết nhau không bao lâu, mối liên kết duy nhất giữa bọn họ chính là việc Đệ Nhất Khách Điếm bị hủy. Bất quá khi suy nghĩ kỹ lại một chút, đoạn thời gian này, ba ̀chủ quả thực quan tâm tới mình khá nhiều, đưa cho mình Thất Diện, cầm Vô Ảnh Sa của mình đi tinh luyện, còn đưa cho mình Vực Toa. Lần trước nảy sinh xung đột với Hải công tử, ba ̀chủ còn xông ra ngoài Tinh Thị giết chết tên kia. . .    

             Tính ra, ba ̀chủ đối xử với mình đúng là không thể chê vào đâu được.    

             "Lan tỷ tỷ bị trọng thương, bây giờ đang chữa thương trong Càn Khôn điện, không có một năm nửa năm, sợ là không có cách nào  

             khôi phục." Nguyệt Hà đổi đề tại: "Trước khi Lan tỷ tỷ bình phục lại, ta hi vọng ngươi có thể đi theo ta."    

             "Ngươi nói đi theo ngươi thì ta liền đi theo ngươi sao?"    

             Nguyệt Hà che miệng cười khẽ: "Mặc dù ta thụ thương, nhưng muốn bắt giữ ngươi thì hẳn không phải là vấn đề."    

             Dương Khai biến đổi pháp quyết, quát lớn: "Ngươi thử động thủ xem, ngươi dám động thủ, kết cục của tên họ Dư hôm qua chính là kết cục của ngươi hôm nay!"    

             Sắc mặt của Nguyệt Hà bỗng trở nên ngưng trong, tràng cảnh Dư lão bị Diệt Mông nhất kích diệt sát vẫn còn rõ mồn một trước mắt nàng. Tứ phẩm Khai Thiên đứng trước mặt Diệt Mông căn bản là không hề có lực hoàn thủ, ngay cả thần hồn linh thể cũng bị mổ ra, nuốt vào bụng, nàng tuy là ngũ phẩm, nhưng lại có thương tích trong người, hiện tại đúng là không mạnh hơn Dư lão trong lúc đó bao nhiêu.    

             Bốn mắt đối mặt, đôi mắt đẹp của Nguyệt Hà nhìn chằm chằm người đối diện, còn Dương Khai thì tỏ vẻ khiêu khích.    

             Thật lâu sau đó, Nguyệt Hà mới khẽ kêu lên một tiếng: "Ngươi hù ta?"    

             Sau đó nàng liền đưa tay ra chụp lấy Dương Khai.  

             Miệng lưỡi của Dương Khai liền trở nên khô khốc, thậm chí không có cả tâm tư phản kháng. Hắn bị nàng ta sinh sinh bắt lấy cổ áo, loại sự tình cáo mượn oai hùm này một khi bị xuyên thủng thì liền không có chút ý nghĩa nào, Diệt Mông Kim Linh đã hết, đối mặt với cường giả như Nguyệt Hà, bất kỳ sự phản kháng nào cũng đều là tự mình chuốc lấy cực khổ, khoảng cách giữa hai bên gần như thế, dù hắn muốn thuấn di bỏ chạy thì cũng không có cơ hội.    

             "Quả nhiên là đang gạt người!" Nguyệt Hà hừ nhẹ, đưa tay gõ lên đầu của Dương Khai một cái, không nhẹ cũng không nặng.    

             Dương Khai bưng bít cái đầu, tỏ vẻ tức giận nhìn qua nàng.    

             Hắn đã lớn như vậy rồi nhưng chưa từng bị nữ nhân gõ đầu như thế, quả là vô cùng nhục nhã, thế nhưng thực lực không bằng người ta, dù có bị đánh gãy răng thì cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.    

             "Còn dám trừng ta!" Nguyệt Hà lại đưa tay lên, muốn gõ hắn một cái.    

             Dương Khai lui về sau hai bước, phẫn nộ quát: "Ta cảnh cáo ngươi a, ngươi còn động tay động chân như thế, vậy thì đừng trách vì sao ta lại không khách khí với ngươi!"    

             "Ồ?" Nguyệt Hà hơi nheo mắt lại, "Ngươi không khách khí như thế nào? Nói nghe thử xem."    

             Dương Khai căm tức nhìn nàng, tỏ vẻ bi phẫn đến tột đỉnh.  

             Bỗng nhiên, Nguyệt Hà chợt cười khẽ: "Được rồi được rồi, thương lượng với ngươi một chút, trạng thái bây giờ của ta cũng không tốt, không thể lãng phí sức lực giam cầm ngươi. Ngươi ngoan ngoãn đừng chạy, vậy thì cả hai chúng ta đều có thể tiết kiệm được sức lực a."    

             "Coi như ngươi thức thời!" Dương Khai hài lòng gật đầu. Nữ nhân này dự định bắt sống mình làm thẻ đánh bạc để sau này đàm phán với bà chu ̉, nên nàng ta hẳn là cũng sẽ không làm gì mình. Không bị uy hiếp đến tính mạng, tâm tình của Dương Khai cũng thư thái hẳn đi.    

             Nguyệt Hà chậm rãi lắc đầu, không hào hứng đấu võ mồm với hắn, nàng ta lựa chọn một phương hướng rồi nói: "Vậy chúng ta quyết định như thế nhé, giờ thì đi theo ta."    

             Trong lúc nói chuyện, nàng ta vậy mà thật sự dẫn đường ở phía trước.    

             Dương Khai chần chờ một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ dự định chạy trốn, mặc dù Nguyệt Hà đưa lưng về phía hắn, nhưng Dương Khai tin tưởng, chỉ cần mình có chút dị động nào, vậy thì nàng ta sẽ lập tức xuất thủ.    

             Đứng trước mặt một vị Khai Thiên ngũ phẩm, Dương Khai bây giờ vẫn không chắc chắn bản thân có thể đào tẩu được. Hắn âm thầm quyết tâm, đợi đến khi bà chủ đến đón mình, xem hắn báo thù nàng  

             thế nào đây! Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bà chủ hẳn là sẽ đến đón mình đúng không?    

             Một đường không nói chuyện với nhau, Nguyệt Hà hiển nhiên là muốn chữa thương, Dương Khai cũng lười nhiều chuyện với nàng, hai người cứ như vậy xuyên thẳng qua hư không, vượt qua từng đạo vực môn.    

             Hình thức chung đụng này của hai người có hơi kỳ quái. Dương Khai trên danh nghĩa là người bị bắt cóc, nhưng trên thực tế, Nguyệt Hà cũng không làm khó hắn quá nhiều, hơn nữa trong lúc phi hành, nàng còn cố ý giảm tốc độ để cho hắn có thể dễ dàng đuổi theo.    

             Cứ như vậy đến sáu bảy ngày sau, thương thế của Nguyệt Hà đã gần như hoàn toàn khôi phục. Thật ra vào ba ngày trước, nữ nhân này đã có thể ngồi dậy, hỏi thăm Dương Khai không ít chuyện.    

             Dương Khai tâm tình tốt thì nói chuyện phiếm với nàng vài câu, tâm tình không tốt thì không thèm để ý tới nàng, nhưng lại không thấy Nguyệt Hà nổi giận, mà trái lại, nàng còn cười híp mắt cả ngày, làm cho Dương Khai vô cùng hoài nghi có phải tâm sinh lý của nữ nhân này có hơi vặn vẹo hay không.    

             Nhất là ánh mắt khi nàng thường xuyên nhìn mình, có hơi kỳ quái. "Xuyên qua vực môn phía trước, còn phải vượt qua hai đại vực nữa là  

             đến nơi." Nguyệt Hà vừa bay lên, vừa chỉ tay vào vực môn trước mặt, nói.    

             "Nhà ngươi rất xa a." Dương Khai thản nhiên đi theo sau lưng nàng ta ở nơi cách đó không xa, mấy ngày ở chung, địch ý của Dương Khai đối với nàng cũng không còn nồng nặc như trước nữa.    

             "Cũng không xa lắm, lát nữa đi qua Tinh Thị bên kia một chuyến, ta muốn mua ít đồ."    

             Dương Khai từ chối cho ý kiến, dù sao    

             bây giờ mình cũng không nắm quyền chủ động, Nguyệt Hà nói đi đến đâu thì hắn liền đi đến đó, bất quá nữ nhân này lại dám mang mình đi đến Tinh Thị, chẳng lẽ nàng không sợ mình thừa cơ chạy trốn sao?    

             Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng của hắn, Nguyệt Hà quay đầu cười khẽ: "Tinh Thị kia là một nơi vô chủ, người người đánh nhau, ngươi muốn chạy trốn thì có thể thử một chút."    

             Dương Khai không khỏi nhếch miệng. Liền nói vì sao nữ nhân này lại to gan như vậy, hơn nữa còn không đi vào các Tinh Thị khác trên đường đi, chỉ một mực muốn đi vào Tinh Thị này, thì ra là vì còn có tầng nguyên nhân này.    

             Xuyên qua vực môn, Nguyệt Hà quả nhiên dẫn Dương Khai đến một  

             Tinh Thị, Tinh Thị này cho Dương Khai một loại cảm giác hoàn toàn khác với Tinh Thị mà hắn ở trước đó. Khi hắn tiến vào trong Tinh Thị thì liền nhìn thấy có người tranh đấu trên đường, vô cùng hỗn loạn.    

             Hơn nữa ánh mắt dò xét của đám người ở bốn phía cũng không có bao nhiêu hảo ý, nhất là khi nhìn qua thân ảnh yểu điệu kia của Nguyệt Hà, thỉnh thoảng lại có vẻ dâm tà hiện lên trong mắt bọn hắn.    

             Có điều bởi vì kiêng kị khí tức hùng hồn kia trên người Nguyệt Hà, cho nên không có ai dám đến tìm phiền phức.    

             Nơi này không giống như Tinh Thị, Dương Khai cảm thấy gọi là chợ đen thì càng thỏa đáng hơn một chút, nơi này hình như là chỗ hội tụ của những người sinh hoạt trong bóng tối a.    

             Tinh Thị này rất lớn, lớn hơn Tinh Thị do Đại Chiến Thiên quản lý gấp mấy lần có thừa, người tụ tập ở chỗ này cũng không ít, Dương Khai sơ lược ước chừng, ít nhất cũng phải có mấy chục vạn người.    

             Đi theo Nguyệt Hà tiến vào trong mấy cửa hàng, nhìn nàng xài tiền như nước, Dương Khai âm thầm líu lưỡi, nội tình của Khai Thiên ngũ phẩm đúng là không giống như người bình thường.    

             Nguyệt Hà mua đồ rất lộn xộn, có đồ vật dùng để tu luyện, cũng có  

             thứ dùng để chữa thương. Có thể nhìn ra, Nguyệt Hà hẳn là thường xuyên đến Tinh Thị này, nên nàng cũng có quen biết cùng một chút với các chưởng quỹ của các cửa hàng ở đây.    

             Liên tiếp đi dạo hơn nửa ngày, rốt cuộc mới mua đủ đồ, hai người không ngừng lại, lập tức muốn rời đi.    

             Đúng vào lúc này, trên đường cái bỗng nhiên rối loạn một trận, rất nhiều người cùng nhau ngẩng đầu chỉ tay lên bầu trời.    

             Động tĩnh lớn như vậy, Dương Khai cùng Nguyệt Hà tất nhiên là không thể nào không biết, bọn họ không khỏi dừng lại bộ pháp, thuận mắt nhìn về nơi mọi người đang nhìn.    

             Thứ lọt vào trong tầm mắt làm cho Dương Khai lập tức nhíu mày. Chỉ thấy giữa bầu trời kia có một đoàn sương mù phô thiên cái địa màu hồng phấn đang cuốn tới. Phạm vi bao phủ của đoàn sương mù kia rộng lớn đến mức không thể diễn tả hết, giống như có thể bao phủ hết cả tầm mắt, hơn nữa còn tiến đến đây với một vận tốc cực nhanh.    

             Khi Dương Khai vừa nhìn thấy nó, đoàn sương mù màu hồng phấn kia vẫn còn đang ở xa xa, nhưng chỉ trong nháy mắt liền bao phủ bầu trời của Tinh Thị, hơn nữa còn đang hạ xuống với một tốc độ cực nhanh.  

             "Đây là cái gì?" Dương Khai ngạc nhiên, từ bản năng cảm giác được chuyện không lành.    

             "Thái Khư mê vụ!" Nguyệt Hà còn chưa trả lời thì trên đường cái đã vang lên một tiếng kêu hoảng sợ, hình như có người nhận ra lai lịch của đoàn sương mù màu hồng phấn này.    

             Nguyệt Hà sắc mặt đại biến, bắt lấy cánh tay của Dương Khai, quát khẽ nói: "Đi mau!"    

             Dương Khai chỉ cảm thấy thân thể mình chợt nhẹ bẫng đi, ngay sau đó, cảnh sắc ở bốn phía cấp tốc lùi lại, rõ ràng là Nguyệt Hà đang dốc hết toàn lực bỏ chạy, giống như muốn thoát ly khỏi phạm vi bao phủ của đoàn sương mù này.
 

Advertisement
';
Advertisement