Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Trên đường phố đan xen lẫn nhau, Dương Khai đi bộ cũng giống như đi xe, dạo quanh cưỡi ngựa xem hoa, lãnh hội phong tình nhân thổ nơi đây, cũng học hỏi được khá nhiều thứ.    

             Nửa ngày sau, hắn đi vào một tòa trà lâu, điểm một bình trà, yên lặng chờ đợi.    

             Đợi đến khi tên tiểu nhị dâng trà lên, Dương Khai bỗng giữ hắn lại: "Tiểu nhị ca, hỏi ngươi vài câu."    

             Tiểu nhị khách khí nói: "Khách quan cứ hỏi."    

             Dương Khai nói: "Ta mới đến đây, không quá quen thuộc chỗ này, người có quen người nào có thê ̉dắt ta đi tham quan Tinh Thị được không?"    

             Tiểu nhị nói: "Khách quan muốn ta giúp ngài tìm người dẫn đường?"    

             "Đúng vậy!"    

             "Vậy ngài hỏi đúng người rồi đó, tiểu nhân cũng có một vài đề cử, cũng không biết có phù hợp với yêu cầu của ngài hay không!"    

             "Mang người đến cho ta xem một chút." Dương Khai khẽ nói. "Được rồi, ngài chờ một lát." Tiểu nhị đáp.    

             Dương Khai ngó ra ngoài cửa sổ, vừa phẩm trà vừa chờ đợi. Mặc dù trong ngọc giản mà bà chủ giao cho hắn có đủ loại tin tức của mười chín cửa hàng kia, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất là mơ hồ, dù cầm ngọc giản thì cũng không biết nên đi nơi nào để điều tra. Cho nên hắn mới đến quán trà này để tìm người dẫn đường, hiện tại xem ra lựa chọn này đúng là không tồi. Dù là ở nơi này thì những địa phương như quán trà tửu lâu này vẫn luôn là nơi đám người tam giáo cửu lưu tụ hội, muốn tìm một tên dẫn đường đúng là một chuyện quá đơn giản.    

             Có người dẫn đường bản địa dắt hắn đi, vậy thì việc tìm kiếm những cửa hàng kia liền trở nên đơn giản rồi, bởi vì người xưa có câu, mài đao mặc dù tốn thời gian, nhưng không làm trễ nãi thời gian chặt củi.    

             (1): câu này là thành ngữ TQ, hơi dài tý nên mình đành dịch cắt nghĩa, ý ẩn dụ của câu này là chuẩn bị tốt thì có thể đẩy nhanh tiến  

             độ công việc.    

             Không bao lâu sau, tên tiểu nhị kia liền dẫn một người tới. Dương Khai giương mắt nhìn, phát hiện người kia là một người phụ nữ ngoài ba mươi, tư thái nở nang, phong vận vẫn còn, nhất là bầu ngực sung mãn, cực kỳ hùng vĩ, bất quá trên khuôn mặt lại hiện lên một vẻ mỉm cười thận trọng, thần sắc cũng khá là câu nệ, đi theo sau lưng tên tiểu nhị kia, có vẻ hơi thấp thỏm nhìn qua Dương Khai.    

             Tu vi của nàng ta không tệ, khoảng chừng Đế Tôn cảnh đỉnh phong, có điều Dương Khai cũng không cảm nhận được khí tức của “Đạo” trên người nàng ta. Nói một cách khác, người phụ nữ này hẳn là còn chưa ngưng tụ ra đạo ấn của bản thân. Cái này cũng khó trách, Đế Tôn cảnh trên cơ bản là có chín thành không có cách nào ngưng tụ ra đạo ấn của bản thân, phí phạm thời gian cả một đời của mình.    

             Tiểu nhị đi tới thì thầm bên tai Dương Khai: "Khách quan, người phụ nữ này là người bản địa, rất tinh tường các nơi trong Tinh Thị, ngài nhìn xem có hài lòng hay không. Nếu như không hài lòng, tiểu nhân đổi cho ngài một người khác."    

             Dương Khai giương mắt nhìn lên, người phụ nữ kia lập tức uyển chuyển thi lễ với Dương Khai một cái, thấp giọng nói: "Bái kiến đại nhân!"    

             Thanh âm rất dễ nghe, xốp xốp mềm mềm, nếu không nhìn tướng  

             mạo của nàng, e rằng hắn còn tưởng rằng nàng là thiếu nữ hai tám tuổi đầu đấy.    

             Dương Khai đưa qua ngọc giản mà ba ̀chu ̉đưa cho hắn, nói: "Biết rõ đường đi đến những địa phương này không?"    

             Người phụ nữ tiếp nhận, thần niệm quét qua, rất nhanh vuốt cằm nói: "Biết!"    

             "Lấy vị trí hiện tại của chúng ta làm điểm xuất phát, quy hoạch ra một đường lộ tuyến ngắn nhất có thể đi qua tất cả những địa phương này, khắc vào trong ngọc giản cho ta xem một chút."    

             "Vâng!" Người phụ nữ cúi đầu bận rộn làm việc, khoảng hai phút sau, nàng hai tay dâng lên ngọc giản, cung kính đưa tới: "Đại nhân, đã xong."    

             Dương Khai cầm về ngọc giản, dò xét một chút, phát hiện bên trong nhiều hơn một chút tin tức, mười chín cửa hàng được sắp xếp lại một chút theo thứ tự trước sau.    

             "Ngươi là người bản địa?" Dương Khai nhìn qua nàng, hỏi.    

             Người phụ nữ hé miệng nói: "Thiếp thân sinh ra ở Tinh Thị, chưa bao giờ rời đi."    

             Dương Khai gật gật đầu, nhìn qua tiểu nhị nói: "Nàng đi." Nói xong, hắn bấm tay bắn qua hai viên Khai Thiên Đan.  

             Tên tiểu nhị đưa tay tiếp được, tươi cười rạng rỡ nói: "Tạ khách quan ban thưởng, tiểu nhân xin cáo lui trước." Khi quay lại, hắn nháy mắt ra dấu với người phụ nữ kia, hẳn là ra hiệu nàng làm rất tốt!    

             Chờ đến khi tên tiểu nhị đã rời đi, Dương Khai mới nhìn qua người phụ nữ kia, nói: "Ngồi xuống nói chuyện đi."    

             Người phụ nữ kia chần chờ một chút, đoán chừng cũng cảm thấy mình đứng trước mặt Dương Khai quá khó coi, nên nói tiếng cám ơn, sau đó nghiêng người ngồi xuống.    

             Dương Khai rót cho nàng một chén trà, thuận miệng nói: "Xưng hô như thế nào?"    

             Người phụ nữ vội vàng nói: "Thiếp thân tên là La Hải Y."    

             Dương Khai gật gật đầu, tự giới thiệu: "Ta gọi Dương Khai, kêu ngươi tới là muốn ngươi dẫn ta đi một vài chỗ, chuyện này không thể làm thỏa đáng trong ngày một ngày hai, cho nên ngươi phải chuẩn bị tinh thần, trong lúc ta thuê ngươi, người phải tùy thời chờ lệnh."    

             La Hải Y vội nói: "Không thành vấn đề, thiếp thân ở trong này lẻ loi một mình, không có ràng buộc, không có sự tình khác phải bận rộn."    

             Dương Khai ngạc nhiên nói: "Ngươi không phải sinh ra ở nơi này hay sao?" Đã sinh ra ở nơi này, vậy sao lại không có ràng buộc?    

             La Hải Y có hơi xấu hổ: "Thiếp thân mặc dù sinh ở nơi đây, nhưng lại  

             không biết phụ mẫu là ai. Ta được một người khác nuôi lớn, có điều dưỡng mẫu đã sớm qua đời từ bảy trăm năm trước."    

             Dương Khai không khỏi thổn thức: "Cũng là một người đáng thương."    

             La Hải Y ngượng ngùng cười cười.    

             "Thù lao tính như thế nào?" Dương Khai đổi chủ đề.    

             La Hải Y nói: "Một ngày hai viên Khai Thiên Đan!" Nàng vừa nói, vừa cẩn thận dò xét Dương Khai, thấy hắn hơi nhíu mày, nàng liền vội vàng nói bổ sung: "Hai ngày ba viên cũng được!"    

             Dương Khai nghe thấy vậy, biết nàng đã hiểu lầm ý tứ của mình. Hắn nhíu mày cũng không phải vì chê đắt, mà cảm thấy hình như có hơi quá rẻ. Hắn vừa rồi còn khen thưởng cho tên tiểu nhị kia hai viên Khai Thiên Đan lận đấy.    

             Bất quá khi suy nghĩ lại một chút, bọn tạp dịch trong Thất Xảo Địa làm công một năm, tiền công cũng chỉ có ba viên Khai Thiên Đan. Tuy nói còn có thu nhập ngoài định mức, nhưng về cơ bản, bọn tạp dịch làm việc một năm cũng chỉ có thể kiếm được khoảng chừng hai ba mươi mai Khai Thiên Đan mà thôi.    

             So sánh ra, giá tiền dẫn đường một ngày hai viên Khai Thiên Đan của La Hải Y cũng không phải là quá rẻ.  

             Hắn sở dĩ cảm thấy rẻ, chủ yếu là do gần đây hay ở cùng bà chủ, thiếu ba ̀chủ hơn 1600 vạn. Khi đứng trước con số khổng lồ này, hai ba mai Khai Thiên Đan liền bị hắn tự động bỏ qua.    

             "Một ngày ba viên Khai Thiên Đan, tùy thời gọi đến!"    

             La Hải Y hai mắt tỏa sáng, đứng dậy hành lễ nói: "Tạ đại nhân!" Nhìn thấy trong chén của Dương Khai không có nước, nàng ta liền cầm ấm trà lên rót đầy vào.    

             Dương Khai khẽ vuốt cằm, cảm thấy nữ nhân này rất có nhãn lực, hơn nữa thái độ cũng coi như không tệ, mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng xét theo thần sắc câu nệ của nàng ta thì hẳn là một người thành thật, dùng loại người này cũng yên tâm.    

             Uống xong, hai người liền rời khỏi quán trà.    

             La Hải Y đi trước dẫn đường, xuyên qua mấy con phố, đứng trước một gian cửa hàng. Dương Khai ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy trên biển hiệu của cửa hàng kia viết ba chữ to: "Tụ Đức Nguyên".    

             Nếu hắn nhớ không lầm thì Tụ Đức Nguyên này là sản nghiệp của một nơi gọi là Cửu Tinh phúc địa. Cửu Tinh phúc địa thế nhưng là một trong bảy mươi hai phúc địa hàng thật giá thật. Trong Tam Thiên thế giới này, đó là một thế lực nhất đẳng nổi tiếng, có thượng phẩm Khai Thiên tọa trấn!  

             Dương Khai nhe răng, vừa bắt đầu liền phải tìm người thuộc cấp bậc phúc địa để thu tiền, có hơi khó khăn a. . .    

             Không đến cũng phải đến, dù sao cũng phải thử một lần.    

             Quả không hổ là sản nghiệp của phúc địa, mặt tiền của cửa hàng Tụ Đức Nguyên này lớn hơn gấp bội những cửa hàng mặt tiền lân cận, hơn nữa khách nhân ra vào cũng nhiều, nhìn không ra là làm ăn buôn bán gì. Nhưng nếu người ta đã mở cửa hàng ở chỗ này, sinh ý lại thịnh vượng như thế, vậy khẳng định là kiếm lời không ít tiền.    

             "Đại nhân, có cần thiếp thân cùng đi vào với ngài hay không?" La Hải Y thấp giọng hỏi, âm thanh có hơi run rẩy.    

             Dương Khai quay đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt nàng hơi trắng bệch, một tay còn vô ý thức túm lấy góc áo, nhìn qua có vẻ rất khẩn trương.    

             Mặc dù chỉ mới quen biết, nhưng Dương Khai cũng nhìn ra, La Hải Y này là một nữ nhân rất tự ti, một mực sờ soạng lần mò ở tầng dưới chót nhất của Tinh Thị, đoán chừng cho tới bây giờ cũng chưa từng đi vào loại cửa hàng lớn này, vì vậy thần sắc của nàng ta vào lúc này liền trở nên mất tự nhiên.    

             "Không cần, ngươi chờ ta ở bên ngoài đi." Dương Khai lắc đầu. La Hải Y nhẹ nhàng thở ra một cái, nhếch môi đỏ mọng, nói: "Vậy  

             chúc đại nhân hết thảy thuận lợi!" Nàng cũng không biết Dương Khai tới đây làm gì, nhưng nói lời này chắc chắn không sai.    

             Dương Khai khẽ vuốt cằm, xoay người, chắp tay sau lưng đi vào.    

             Tiến vào cửa hàng, liền có gã sai vặt nhiệt tình tiến lên đón. Dương Khai cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra bái thiếp đã được chế tác tốt trước đó rồi đưa qua: "Ta muốn gặp chưởng quỹ nhà các ngươi."    

             Gã sai vặt sửng sốt một chút, tuy hắn là người làm việc vặt tại trong cửa hàng này, nhưng cũng là người xuất thân từ Cửu Tinh phúc địa, tự có một thân ngạo cốt. Hắn đúng là chưa bao giờ thấy qua người nào phách lối như Dương Khai, vừa tiến vào liền muốn gặp chưởng quỹ.    

             Chưởng quỹ sao có thể dễ diện kiến như vậy, trừ phi là một chút khách hàng lớn, chưởng quỹ mới có thể tự mình tiếp kiến, nhưng nhìn bộ dạng này của Dương Khai cũng không giống như người làm ăn mua bán lớn gì.    

             Hồ nghi tiếp nhận ngọc giản kia, thần niệm quét qua một cái, sau đó gã sai vặt liền nghiêm mặt, biết được lai lịch của người ta cũng không nhỏ, vậy mà lại là Đệ Nhất Khách Điếm đại danh đỉnh đỉnh kia. Đến lúc này hắn mới thu liễm thần sắc, nói: "Ngươi chờ một lát, ta đi vào trong xin phép!"  

             Hắn quay người tiến vào nội viện.    

             Trong lúc chờ đợi, Dương Khai liền tùy ý tản bộ trong cửa hàng này, phát hiện Tụ Đức Nguyên này làm rất nhiều loại sinh ý. Hắn có thể tìm được đủ loại hàng hóa ở trong này, vật liệu, thành phẩm luyện đan luyện khí, cần cái gì có cái đó. Hắn tùy ý cầm lên nhìn xem, sau đó liền có một gã sai vặt chạy tới chào hàng nhiệt tình.    

             Không bao lâu, gã sai vặt kia lại chạy ra, đưa tay ra hiệu nói: "Chưởng quỹ cho mời!"    

             Khiêng ra tên tuổi của Đệ Nhất Khách Điếm, thật đúng là không có nhiều người sẽ cự tuyệt.    

             Dương Khai gật đầu, bình chân như vại theo sát gã sai vặt kia bước vào bên trong.    

             Hắn rất nhanh liền gặp được chưởng quỹ của Tụ Đức Nguyên trong một gian mâ ̣t thất. Đó là một lão già choai choai thân hình gầy gò, tu vi Khai Thiên cảnh, cảm giác hắn mang đến cho Dương Khai không khác Đoàn Hải của Thất Xảo Địa là bao, hẳn là một vị Khai Thiên tứ phẩm, nhất trí với tin tức ghi lại trong ngọc giản mà ba ̀chủ đưa cho hắn.    

              m thầm líu lưỡi, thế lực nhất đẳng đúng là không giống người thường, chưởng quỹ Tinh Thị thế mà lại là một tên Khai Thiên trung  

             phẩm. Tu vi này nếu đặt ở Thất Xảo Địa thì chính là Hộ Địa Tôn Giả!    

             Bất quá khi ngẫm lại thì hắn thấy Đệ Nhất Khách Điếm càng quá phận hơn, bà chủ vậy mà lại là Khai Thiên lục phẩm...    

             Lúc Dương Khai tiến vào, lão già kia cũng không có đứng dậy, dù sao thì chênh lệch tu vi vẫn bày ở chỗ này, nếu như hắn đứng dậy tiếp đón, vậy thì cũng quá làm yếu đi tên tuổi của mình.    

             Gã sai vặt lui ra, đóng lại cửa phòng, trong ngoài ngăn cách, Dương Khai chắp tay nói: "Vãn bối Dương Khai, bái kiến Công Tôn chưởng quỹ!"    

             Chưởng quỹ của Tụ Đức Nguyên tên là Công Tôn Hoằng, điều này được ghi chép kỹ càng trong ngọc giản mà bà chủ đưa cho hắn, bộ dạng tu vi tương xứng, Dương Khai tất nhiên là không đến mức nhận lầm người.    

             Công Tôn Hoằng mỉm cười nói: "Không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện."    

             Dương Khai nói tiếng cám ơn, thản nhiên ngồi xuống, tu vi giữa hai bên mặc dù chênh lệch không nhỏ, nhưng lần này hắn đại diện Đệ Nhất Khách Điếm đến đây, tất nhiên cũng không cần biểu hiện quá yếu thế.

Advertisement
';
Advertisement