Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Phụ nhân tiếp nhận chiếc giỏ, liền phóng lên tận trời, rất nhanh biến mất, Bao Trạch Thông đưa tay ra hiệu nói: "Dương đặc sứ mời vào bên trong!"    

             Dương Khai gật đầu nói: "Quấy rầy."    

             Theo Bao Trạch Thông vào đại điện, chủ khách ngồi xuống, lập tức có thị nữ dâng lên trà thơm tốt nhất cùng mâm đựng trái cây trân quý, hương tra ̀tỏa bốn phía, hoa quả tươi lưu hương, không nói đến trà thơm kia, trái cây trong mâm Dương Khai lại chưa từng thấy, hiển nhiên đều là đặc sản thế giới này, tiện tay cầm mấy quả lên nếm thử hương vị, hương vị cũng không tệ lắm, mà lại đối với võ giả tu vi hơi thấp, hẳn là đều có công hiệu tăng trưởng tu vi, còn đối với người như hắn cùng Bao Trạch Thông thì không có tác dụng gì,    

             nhiều lắm chính là ngon miệng.    

             Một bên uống trà ăn quả, một bên thuận miệng hàn huyên vài câu với Bao Trạch Thông, bầu không khí dần dần thân thiện lên.    

             Một lát sau, Bao Trạch Thông nói: "Phu nhân gần nhất ổn chứ?"    

             Dương Khai nghĩ hắn hỏi hẳn là bà chủ Lan phu nhân, liền gật đầu nói: "Phu nhân rất tốt." Đơn giản tinh thần ghê gớm, có lục phẩm Khai Thiên nào còn cần cung ứng một ngày ba bữa?    

             Bao Trạch Thông cười nói: "Vậy là tốt rồi." Ung dung thở dài nói: "Phu nhân cũng là người cơ khổ."    

             Dương Khai ngẩng đầu lên nói: "Chỉ giáo cho?"    

             Mặc dù tiếp xúc ba ̀chủ không hề ít, nhưng nghiêm chỉnh đối với con người thực sự của nàng lại không hiểu, chỉ biết nữ nhân này là lục phẩm Khai Thiên, sau lưng có bối cảnh rất lớn, nên khi nghe Bao Trạch Thông nói nàng số khổ, không khỏi hào hứng, mấy ngày nay bị bà chủ giày vò không ít, nhẫn nhịn đầy bụng tức giận, đánh thì đánh không lại, ước gì nghe được chút gì không tốt của nàng để mà cân bằng hạ tâm tình.    

             Bao Trạch Thông khoát tay một cái nói: "Bao mỗ thất ngôn, Dương đặc sứ chớ để trong lòng."    

             Dương Khai lập tức một mặt chán ngấy, người ta không nói, hắn  

             cũng không tốt truy vấn gì thêm, chỉ có thể mở miệng nói: "Đúng rồi Bao chưởng môn, lần này ta phụng mệnh tới đây, lại không biết cụ thể muốn làm gì, Bao chưởng môn có thể chỉ giáo chút?"    

             Bao Trạch Thông không trả lời mà hỏi lại: "Dương đặc sứ đi theo phu nhân bao lâu rồi?"    

             "Mới mấy ngày. . ." Dương Khai có chút ngượng ngùng cười cười, nghiêm chỉnh mà nói, là bị buộc, nếu không, hắn sao phải theo nữ nhân điên kia chạy khắp nơi.    

             Bao Trạch Thông ồ một tiếng: "Vậy khó trách, kỳ thật cũng không phải chuyện gì vội vàng, Thiên Sơn ta có một loại linh quả, gọi là Tuyết Thiên Nhất Tuyến, hương vị tương đối đặc biệt, là nơi khác không có, phu nhân đối với Tuyết Thiên Nhất Tuyến này tình hữu độc chung, mỗi lần đi ngang qua Cửu U đều sẽ cho người đến ngắt lấy một chút mang đi."    

             "Tuyết Thiên Nhất Tuyến?" Dương Khai nhướng mày, danh tự này nghe có chút tình thơ ý hoạ, cũng không biết đến cùng là linh quả gì, lại để bà chủ lục phẩm Khai Thiên nhớ mãi không quên, mỗi lần đi ngang qua nơi này đều ngắt lấy, lát nữa cần phải hảo hảo mở mang kiến thức một chút.    

             Giờ mới hiểu được tại sao Bạch Thất lại giao cho mình một cái giỏ  

             trúc, nguyên lai là tới đây ngắt lấy linh quả.    

             "Tuyết Thiên Nhất Tuyến. . ." Bao Trạch Thông nói, trong mắt lóe lên vẻ hồi ức, bỗng lại mất hết cả hứng nói: "Không nói, Dương đặc sứ nếu là người của phu nhân, ngày sau kiểu gì cũng sẽ minh bạch."    

             Lão gia hỏa này, mỗi lần nói toàn nói một nửa! Dương Khai hận không thể tế ra Thương Long Thương cạy miệng hắn.    

             Bao Trạch Thông hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, nói tiếp cũng cố ý chuyển chủ đề, nói chuyện phương diện tu luyện, cùng Dương Khai trò chuyện với nhau thật vui.    

             Khi Dương Khai hỏi đến hắn đã thành Đại Đế, vì sao không ra khỏi càn khôn này, đi trời cao biển rộng kia, Bao Trạch Thông cười cười nói: "Bao mỗ tuổi tác đã cao, mất lòng tiến thủ, ra khỏi càn khôn thì thế nào?"    

             Dương Khai cau mày nói: "Vậy Bao chưởng môn chuẩn bị cả một đời ở Cửu U đại lục?"    

             Bao Trạch Thông rộng rãi nói: "Cửu U sinh ta nuôi ta, lão phu cu ̃ng nguyện ý dùng quãng đời còn lại thủ hộ giới này."    

             Dương Khai gật gật đầu, không khỏi nhớ tới Tinh Giới, nếu Tinh Giới không bị Mạc Thắng giày vò, hắn liệu sẽ tới ngoài càn khôn này hay không? Phải chăng cũng sẽ nguyện ý khô già chung thân?  

             Đáp án của vấn đề này chính Dương Khai cũng nghĩ không ra được. . .    

             Nửa canh giờ sau, phụ nhân lấy giỏ trước đó từ bên ngoài tiến vào trong đại điện, cung cung kính kính đặt giỏ trên mặt bàn bên người Dương Khai, vén áo thi lễ nói: "Đặc sứ đại nhân, Tuyết Thiên Nhất Tuyến đã ngắt lấy tốt."    

             "Đa tạ!" Dương Khai gật gật đầu, đánh giá linh quả trong giỏ trúc, phát hiện Tuyết Thiên Nhất Tuyến là một thứ quả to bằng nắm đấm trẻ con, linh quả toàn màu đỏ đen, kích cỡ thể lượng từng quả đều không khác nhau mấy, hiển nhiên đều là được tuyển chọn tỉ mỉ ra, dù sao cũng là đồ cho bà chủ, Thiên Sơn cũng không dám có chút qua loa.    

             Nghe có một mùi thơm nhàn nhạt, không biết ăn vào sẽ là mùi vị gì.    

             Dương Khai đứng dậy ôm quyền nói: "Bao chưởng môn, chuyện chỗ này, ta cáo từ trước."    

             Bao Trạch Thông nói: "Dương đặc sứ đi thong thả, gặp lại phu nhân, làm phiền thay lão phu gửi lời thăm hỏi, cảm tạ phu nhân những năm này che chở đối với Cửu U."    

             "Nhất định chuyển lời!" Dương Khai gật gật đầu, nắm giỏ trúc bước ra ngoài, Bao Trạch Thông tất nhiên là khách khí cung tiễn.  

             Rời khỏi Cửu U nhẹ nhõm rất nhiều, không giống lúc tới, không cần lại phải phá vỡ hàng rào thế giới, hẳn là Bao Trạch Thông câu thông thiên địa vĩ lực Cửu U, chủ động cho đi.    

             Cùng lúc đó, trên lâu thuyền Đệ Nhất Khách Điếm, trong sương phòng tầng cao nhất, Bạch Thất đứng trước mặt bà chủ, nghiêm nghị cúi đầu, sụp mi thuận mắt, bà chủ hoàn toàn như trước đây, nằm nghiêng trên giường thơm kia, nhắm mắt nghỉ.    

             Hồi lâu sau, bà chủ mới bỗng mở miệng: "Còn chưa trở lại?" Bạch Thất lắc đầu: "Không có, sợ là chạy rồi."    

             Bà chủ từ chối cho ý kiến.    

             Bạch Thất nói: "Hắn vốn cũng không vui lòng gia nhập Đệ Nhất Khách Điếm, bây giờ có cơ hội, tự nhiên là muốn cao chạy xa bay, đâu còn sẽ trở lại?"    

             "Chạy thì chạy đi." Bà chủ thản nhiên nói, "Nếu thật sự chạy, sống hay chết liền không quan hệ Đệ Nhất Khách Điếm ta."    

             Bạch Thất ngạc nhiên nói: "Bà chủ, ngươi đã sớm biết như vậy, vậy sao còn muốn hắn đi Cửu U đại lục, còn để hắn lẻ loi một mình đến." Sau khi hỏi xong giật mình nói: "Ta hiểu rồi, ngươi chính là muốn nhìn xem hắn có thừa cơ chạy trốn hay không?"    

             Bà chủ lo lắng nói: "Thật cũng không phải nhiều như vậy, chỉ là nhìn  

             hắn không thuận mắt mà thôi."    

             Bạch Thất nghe im lặng, đang chuẩn bị mở miệng nói thêm gì nữa, đã thấy bà chủ bỗng mở to mắt, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia sáng.    

             "Chuyện gì vậy?" Bạch Thất hỏi.    

             "Trở về." Bà chủ lại nhắm mắt lại.    

             Bạch Thất ban đầu còn không hiểu, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, quay người ra ngoài sương phòng, đứng trên boong thuyền quan sát Cửu U, một lát sau, bên kia quả nhiên chạy tới một bóng người, tốc độ cực nhanh, không phải Dương Khai thì là ai.    

             "Thế mà không chạy!" Bạch Thất có chút không dám tin, hắn vốn cho rằng Dương Khai khẳng định phải thừa cơ hội khó có này thoát khỏi Đệ Nhất Khách Điếm, ai ngờ thế mà trở về.    

             Gia hỏa này có vẻ không phải kẻ ngu a? Nếu đổi lại là mình, Bạch Thất đoán chừng mình khẳng định sẽ chạy.    

             Lát sau, Dương Khai rơi vào boong thuyền, ngẩng đầu một cái liền thấy Bạch Thất kinh ngạc nhìn nhìn mình chằm chằm.    

             Dương Khai nhìn trái phải một chút, cau mày nói: "Làm gì dùng ánh mắt này nhìn ta?"  

             Bạch Thất ôm cánh tay, một tay sờ lên cằm, trên dưới dò xét Dương Khai, ngạc nhiên nói: "Chợt phát hiện, ngươi thật giống một người! Trước kia sao lại không chú ý tới nhỉ. . ."    

             "Ai?" Dương Khai hỏi.    

             Bạch Thất lắc đầu, cũng không nhiều lời, mà đưa tay chỉ sương phòng tầng cao nhất lâu thuyền, ra hiệu bà chu ̉đang chờ hắn.    

             Dương Khai hừ một tiếng, nhảy tới cửa gian phòng, đưa tay gõ cửa: "Ba ̀chủ, ta về òi!"    

             "Vào đi!" Trong phòng truyền đến thanh âm lười biếng của bà chủ, Dương Khai đẩy cửa vào.    

             Boong thuyền, Bạch Thất mặt vẻ cân nhắc, một bên lắc đầu, một bên đi đến trong khoang thuyền, còn không ngừng nói nhỏ: "Trước kia sao lại không phát hiện, kỳ tai quái tai!"    

             Chạy đến phòng thu chi đem việc này nói với hắn, phòng thu chi mắt cá chết nhìn qua hắn: "Ngươi là mù sao? Cả ngày cùng hắn uống rượu đến bây giờ mới phát hiện?"    

             "Ngươi sớm biết?" Bạch Thất kinh ngạc vạn phần.    

             Phòng thu chi nói: "Hắn ngày đầu tiên vào cửa hàng ta đã nhìn ra." Bạch Thất giật mình: "Chẳng trách ba ̀chủ muốn giữ hắn lại, nguyên  

             lai là vậy! Vậy nàng dùng sức gia ̀y vo ̀Dương Khai cũng là nguyên nhân này?" Bỗng nhiên lại vẻ mặt đau khổ nói: "Đây chẳng phải là xong rồi? Bà chủ thật vất vả mới thoát khỏi chuyện cũ kia, bây giờ lại bị nhấc lên chuyện thương tâm, về sau làm sao bây giờ?"    

             Phòng thu chi nói: "Gần đây ta cũng đang suy nghĩ việc này, thật vất vả nghĩ đến một cái biện pháp nhất lao vĩnh dật, có muốn nghe hay không?"    

             "Nói đi!" Bạch Thất gật đầu.    

             Phòng thu chi thấp giọng nói: "Ngươi tìm một cơ hội đem Dương Khai tới đây, sau đó chúng ta cùng làm hắn!" Vừa nói, một bên đưa tay lên cổ dùng sức làm một vòng. . .    

             Bạch Thất khóe mắt run rẩy: "Đây chính là cách ngươi gọi là nhất lao vĩnh dật?"    

             Phòng thu chi đương nhiên nói: "Còn có cách nào khác?"    

             "Không ổn không ổn!" Bạch Thất lắc đầu, "Còn chưa biết bà chủ là thái độ gì, vạn nhất để bà chủ càng thương tâm, vậy chúng ta sẽ thành tội nhân."    

             Phòng thu chi thở dài nói: "Đây cũng là cái vấn đề, mấu chốt là bà chủ nghĩ như thế nào. . . Nếu không ngươi đi hỏi thăm thử xem!"    

             Bạch Thất lập tức lắc đầu như trống: "Mỗi lần đến thời điểm này là  

             như thế nào ngươi cũng không phải không biết, tối thiểu nhất trong vòng ba ngày không thể đi tìm bà chủ, nếu không chính là tự tìm đường chết!"    

             Phòng thu chi nghe    

             vậy, cũng không nhịn được rùng mình một cái, dường như nghĩ tới điều gì đáng sợ, quả quyết nói: "Ta bế quan trước, tránh mấy ngày rồi nói, ngươi cũng đi nhắc những người khác, ba ngày này bất luận kẻ nào cũng đều không được đến gần bà chủ."    

             "Đã nói rồi, đều là lão nhân nơi này, ai còn cần nhắc nhở. Được rồi, ta cũng về trước đi tránh mấy ngày. . ."    

             Trong sương phòng, Dương Khai vào phòng trong, để giỏ trúc lên bàn, mở miệng nói: "Bà chủ, đồ đã mang về, không có phân phó khác ta đi xuống trước."    

             Cũng không biết sao bà chu ̉lại tình hữu độc chung với Tuyết Thiên Nhất Tuyến này, trên đường trở về hắn tò mò vụng trộm ăn một quả, phát hiện thứ này vừa chát vừa khổ, còn đầy vị chua, hoàn toàn không vào được miệng, nhưng nghe Bao Trạch Thông nói mỗi lần đi ngang qua Cửu U ba ̀chủ đều sẽ cho người đi ngắt lấy, chỉ có thể nói là củ cải rau xanh đều có chỗ yêu.
 

Advertisement
';
Advertisement