Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nửa ngày sau, năm vị Khai Thiên Trung phẩm đang truy kích bỗng nhướng mày, lộ ra vẻ kinh hỉ vẻ ngoài ý muốn. 

Nguyên Tiểu Man nói: “Hình như hắn dừng lại rồi đúng không?” 

Hồng lão tinh thần đại chấn: “Chắc chắn là chạy không nổi nữa rồi!” Đối phương dù sao cũng chỉ là một tên Đế Tôn cảnh vừa mới ngưng tụ đạo ấn, có thể chạy thoát khỏi sự truy kích của mấy vị Khai Thiên 

Trung phẩm trong một khoảng thời gian dài như vậy cũng đã là rất giỏi rồi. Nhưng việc chạy trốn như vậy mang tới áp lực cực lớn, hắn làm sao có thể một mực chạy trốn như vậy được? 

Mọi người đều hai mắt tỏa sáng, tốc độ đột nhiên tăng lên không ít, Lan phu nhân một mình một ngựa đi đầu, bỏ xa những người ở phía sau, khiến cho đám người Nguyên Tiểu Man cảm thấy ức chế không 

nhẹ. 

Xa xa trong hư không, Dương Khai đứng yên, nhìn về phía năm đạo thân ảnh vọt về phía mình, nhẹ nhàng hít thở, đồng thời đưa tay lấy ra mấy miếng Linh Đan nhét vào trong miệng, luyện hóa điều tức. 

“Xú tiểu tử!” Giọng nói của Lan phu nhân chợt vang lên: “Sau việc này, gia nhập Đệ Nhất Khách Điếm của ta, ngươi thấy thế nào?” 

Dương Khai chạy giỏi như vậy, lại còn tinh thông Không Gian pháp tắc, làm cho nàng cũng dâng lên lòng yêu tài. Ngoài ra, lát nữa nàng còn phải đoạt đi thi thể Kim Ô của người ta, Đệ Nhất Khách Điếm xưa nay hòa khí sinh tài, lúc này mặc dù lấy danh nghĩa của nàng để ra tay cướp đoạt, nhưng xét cho cùng vẫn là đoạt của người ta, để cho hắn gia nhập Đệ Nhất Khách Điếm cũng coi như là một loại đền bù tổn thất! Hơn nữa điểm tối trọng yếu nhất nằm ở chỗ, Dương Khai lần này trêu chọc đám người mạnh mẽ như vậy, nếu như không có người che chở, vậy thì e rằng hắn sẽ không có cách nào đứng vững chân ở bên ngoài Càn Khôn, nói không chừng ngày mai sẽ phải phơi thây ngoài hư không cũng nên. 

Đoạt của đồ vật của người ta, bảo toàn tính mạng cho người ta, cũng là chuyện nên làm đấy. 

Dương Khai ha ha cười nói: “Gia nhập Đệ Nhất Khách Điếm? Ta gia nhập Đệ Nhất Khách Điếm thì có thể làm gì? Ta cũng không biết

nấu cơm nấu đồ ăn a.” 

Lan phu nhân cười khẽ: “Giỏi chạy như vậy, có thể làm một tên tiểu nhị chạy bàn cũng được a.” 

Dương Khai nghe xong thì vui vẻ nói: “Bà chủ ưu ái, tiểu tử tâm lĩnh, nhưng mà chí của tiểu tử không ở chỗ này, sợ là phải làm cho bà chủ thất vọng rồi.” 

Lan phu nhân cau mày nói: “Ngươi có biết lần này ngươi đã chọc trúng mấy cái sọt rất lớn rồi hay không, bây giờ nếu như không có người nào che chở cho ngươi, vậy thì ngươi làm sao toàn mạng được?” 

“Ta đương nhiên biết những chuyện đó!” Dương Khai nhẹ gật đầu nói: “Nhưng ta lại không có thói quen giao phó vận mệnh của mình cho người ngoài. Bà chủ, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại!” 

Nói xong, hắn liền vẫy vẫy tay mấy cái với Lan phu nhân. 

Lan phu nhân theo bản năng cảm giác được có điều gì đó không đúng, vội vàng hô to: “Chờ một chút!” 

Dương Khai sao lại chờ nàng đến bắt hắn? Thân hình của hắn chợt lóe lên, bỗng nhiên biến mất không thấy đâu nữa. 

“Đáng giận!” Lan phu nhân cắn răng kêu khẽ một tiếng. Chỉ còn

thiếu một chút nữa thôi là nàng đã có thể ra tay phong tỏa vùng thiên địa bên cạnh Dương Khai, khiến cho hắn không thể nào thi triển thuật thuấn di trong không gian được nữa. Nhưng chính vì một chút khoảng cách như vậy đã làm cho nàng thất bại trong gang tấc. Trong một chớp mắt này, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo giãn, muốn đuổi kịp thì phải phí thêm một phen công phu. 

Nàng có lòng tốt mà lại bị người ta xem là lòng lang dạ thú! Lan phu nhân khẽ cắn môi, thần niệm tràn ra như thủy triều, muốn điều tra vị trí của Dương Khai, nhưng một chớp mắt sau, sắc mặt nàng liền biến hóa, bởi vì trong phạm vi cảm giác của thần niệm của nàng, căn bản là không có khí tức của Dương Khai. Tiểu tử kia giống như đã tiêu thất trong hư không rồi vậy! 

Lan phu nhân không khỏi nhếch lên cặp môi đỏ mọng của mình, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn đầy vẻ kinh ngạc. Trước đó Dương Khai cũng không phải là chưa từng thi triển thuấn di trước mắt nàng, thế nhưng lần nào cũng đều có hạn chế về khoảng cách, dù hắn có thi triển thì vẫn không thoát ra khỏi phạm vi cảm giác của nàng được, cho nên nàng mới có thể tìm được tung tích của Dương Khai một cách vô cũng nhanh chóng để tiếp tục truy kích như vậy, nhưng lần này... Hắn đã biến đi đâu mất tiêu rồi. 

Sao hắn có thể làm được việc này? Chẳng lẽ tiểu tử kia có thể thuấn

di đi xa như vậy? Nếu như hắn có bổn sự này, vậy thì trước đó đã có thể dễ dàng thoát đi, vì sao lại phải chờ tới bây giờ! 

Ngay tại thời điểm mà nàng vẫn đang nghĩ mãi không ra, đám người Hồng lão đã đuổi kịp nàng, quay đầu nhìn quanh, mở miệng nói: “Người đâu?” 

Lan phu nhân lắc đầu, tỏ vẻ không biết. 

Đám người Hồng lão tất nhiên là không tin, lập tức thả ra thần niệm để điều tra, nhưng bọn họ đều không phát hiện ra được khí tức của Dương Khai. Mấy người bọn hắn chỉ là Khai Thiên Tứ phẩm, ngay cả 

Lan phu nhân là Lục phẩm mà còn phát giác không được, bọn hắn làm sao có thể phát hiện ra được cơ chứ? 

“Lan tỷ tỷ, tiểu tử kia có phải đã bị ngươi bắt rồi hay không?” Nguyên Tiểu Man dò xét Lan phu nhân từ trên xuống dưới, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc hoài nghi. 

Lan phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay gõ cái đầu của nàng một cái: “Nếu hắn thật sự bị ta bắt, vậy thì đúng là chuyện tốt, đáng tiếc tiểu tử kia không nằm trong tay ta.” 

Nguyên Tiểu Man đưa tay bụm đầu: “Không có thì liền không có, đánh ta làm gì vậy.” 

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hồng lão bỗng nhiên bấm

niệm pháp quyết, một loại khí tức huyền diệu chợt lan ra. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đầu ngón tay của hắn có một sợi chỉ đỏ nửa hư nửa thực đang quấn quít lấy. 

Nguyên Tiểu Man hai mắt tỏa sáng: “Khiên Hồn Ti, Hồng lão ngươi gieo xuống từ lúc nào vậy?” 

Hồng lão khẽ nói: “Đây bất quá là dùng để phòng ngừa vạn nhất, thật không ngờ vậy mà phải dùng tới rồi.” Trước đó hắn có ra tay với Dương Khai một lần, mặc dù bởi vì nguyên nhân khoảng cách nên hắn không tạo thành tổn thương quá lớn cho Dương Khai, nhưng trong chính lần ra tay đó, hắn đã lặng yên không một tiếng động câu lấy một đạo khí tức của Dương Khai, rồi hòa lẫn vào trong đạo Khiên Hồn Ti này. 

Khiên Hồn Ti không có tác dụng gì quá lớn, nhưng dùng nó để truy tung thì lại là một phương pháp cực kỳ cao minh, chỉ cần khoảng cách không xa đến mức không hợp thói thường, vậy thì Khiên Hồn Ti sẽ có thể chỉ ra phương hướng chính xác. 

Trong lúc nói chuyện, Hồng lão cũng không quên hành động, chỉ thấy sợi chỉ đỏ kia bay phiêu phiêu ra ngoài, sau đó từ từ chỉ ra một phương hướng. 

Tất cả mọi người đều trừng mắt, quay đầu nhìn lại...

Bởi vì phương hướng mà Khiên Hồn Ti chỉ dẫn, lại là phương hướng mà bọn hắn bay tới. Nói một cách khác, Dương Khai đã thần không biết quỷ không hay lủi ra sau lưng bọn họ. 

“Hồng lão ngươi có phải thi triển sai chỗ nào rồi hay không? Phương hướng này không đúng a.” Nguyên Tiểu Man nháy mắt với Hồng lão. 

“Không có khả năng!” Hồng lão cũng tỏ ra hơi xấu hổ: “Khiên Hồn Ti không có khả năng phạm sai lầm, nó đã chỉ về phía bên kia, vậy thì tiểu tử kia quả thực là đang ở hướng đó.” 

“Nhưng ... Chúng ta từ bên kia tới, nếu như hắn chạy đến bên kia, vậy sao chúng ta không hề phát giác?” 

Chuyện này quả thực là đoán không ra, lấy thực lực của bọn hắn, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể cảm nhận được một ít dấu vết. 

Lan phu nhân giống như có điều suy nghĩ, nói: “Tiểu tử kia tinh thông không gian thần thông, trước đó hắn chỉ dùng thuấn di, chắc chắn là hắn còn ẩn dấu thủ đoạn gì đó mà chúng ta không biết. Ta cũng có nghe qua đại danh Khiên Hồn Ti của Hồng lão, hiện tại Khiên Hồn Ti đã chỉ về phía đó, chắc có lẽ là sẽ không phạm sai lầm.” 

“Nguy rồi!” Trương Khải bỗng nhiên biến sắc. 

“Sao vậy?” Nguyên Tiểu Man kinh ngạc nhìn lại. 

Trương Khải không nhìn nàng, mà nhìn về phía Lan phu nhân, nói:

“Ở phía bên kia có cái gì, phu nhân tinh tường hơn ta.” 

Lan phu nhân hơi sửng sốt một chút, sau đó liền kịp phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên: “Đệ Nhất Khách Điếm! Thì ra tiểu tử kia bày ra cái mưu ma chước quỷ này!” 

Nguyên Tiểu Man giật mình nói: “Hắn từ khi vừa mới bắt đầu đã muốn trốn vào trong Đệ Nhất Khách Điếm rồi sao?” 

Trương Khải cười khổ nói: “Xem bộ dạng này thì có lẽ là không sai, chẳng trách mấy ngày nay hắn không hề sợ hãi, cũng không lo lắng sẽ chạy không thoát, thì ra là đã sớm có mưu đồ.” 

“Tiểu tử có ý tứ!” Lan phu nhân nở nụ cười khen ngợi. 

Nếu là trong hư không, vậy thì Lan phu nhân còn có thể ra tay với Dương Khai, nhưng nếu Dương Khai trốn vào trong Đệ Nhất Khách Điếm, vậy thì để giữ bảng hiệu cho Đệ Nhất Khách Điếm, bọn họ bất kể làm thế nào thì cũng phải bảo đảm sự an toàn cho người thân của hắn, cũng không có ai dám ra tay với hắn trong Đệ Nhất Khách Điếm. Ngay cả Lan phu nhân cũng không được, thậm chí ngược lại, nàng còn phải bảo vệ hắn 24/24, bảo đảm hắn không bị người ở bên ngoài giết chết. 

Chỉ là... Tiểu tử này cũng quá ngây thơ rồi! 

“Chúc mừng Lan phu nhân.” Trương Khải ôm quyền, có hơi không

tình nguyện nói. 

Quý Thiên Tinh cũng trùng trùng điệp điệp thở dài, trong lòng biết bàn cờ của tiểu tử kia đi sai một chiêu, không những tự mình chui đầu vào lưới, mà còn hại bọn hắn vô duyên với thi thể của Kim Ô. 

Nguyên Tiểu Man bắt 

lấy cánh tay của Lan phu nhân, tội nghiệp nhìn qua nàng: “Lan tỷ tỷ, dẫn ta đi! Ta cam đoan không đoạt với ngươi, ta chỉ đi nhìn xem thôi.” 

Lan phu nhân cười nhẹ, duỗi ra một ngón tay ngọc thon dài điểm lên trên trán của Nguyên Tiểu Man, nói ra từng chữ: “Ngươi nghĩ hay lắm!” 

Đầu ngón tay của nàng bỗng nhiên bắn ra một cỗ lực lượng nhu hòa, làm cho Nguyên Tiểu Man hơi lui về sau. Nhân cơ hội này, Lan phu nhân nói: “Ta đi trước một bước đây.” 

Một đạo bạch quang hiện ra dưới chân Lan phu nhân, sau đó bao phủ lấy thân thể của nàng, đợi đến khi bạch quang kia tiêu tán thì Lan phu nhân cũng đã biến mất vô tung vô ảnh. 

“Ai, Càn Khôn độn pháp!” Nguyên Tiểu Man xoa xoa cái trán: “Tiểu tử kia thật đúng là ngu xuẩn, không biết cả chuyện Càn Khôn độn pháp này sao? Chỉ cần còn đang ở trong đại vực này, Lan tỷ tỷ sẽ tùy

thời có thể trở về Đệ Nhất Khách Điếm!” 

“Nhìn dáng vẻ của hắn là ta đã biết hắn chỉ mới đến thế giới bên ngoài Càn Khôn này không bao lâu, vậy thì làm sao hắn có thể biết được sự huyền diệu của Càn Khôn độn pháp?” Trương Khải tức giận lên tiếng. 

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Nguyên Tiểu Man quay đầu nhìn qua những người khác. 

Quý Thiên Tinh nhíu nhíu mày, không nói một lời, nhanh chóng bay tới Đệ Nhất Khách Điếm. 

Hồng lão nói: “Đi xem náo nhiệt một chút cũng tốt, hơn nữa, trên tay chúng ta đều có Thái Dương Chân Kim, khởi hành vào lúc này sẽ không quá an toàn, tốt nhất là nên đi đến Đệ Nhất Khách Điếm nghỉ ngơi một thời gian.” 

Nguyên Tiểu Man gật đầu: “Nói cũng đúng...” 

Đơn giản trao đổi vài câu, mấy vị Khai Thiên Trung phẩm cùng bay về phía Đệ Nhất Khách Điếm. Lần này bọn họ không cần hoảng hốt, cũng không cần vội vàng, dù sao tiểu tử Dương Khai kia cũng đã chui đầu vào lưới, với thực lực của Lan phu nhân, chắc có lẽ là sẽ không thất thủ. 

Cũng không biết khi hắn nhìn thấy Lan phu nhân thì sẽ biểu hiện

như thế nào... 

Tại một nơi trong hư không, thân ảnh của Dương Khai đột nhiên xuất hiện, bên cạnh hắn còn một khỏa Không Linh Châu đang trôi nổi. 

Thò tay ra bắt lấy Không Linh Châu, Dương Khai âm thầm thở ra một hơi, trước đó sau khi hắn ném ra mười cái Không Gian giới chỉ để hấp dẫn sự chú ý của đám người Lan phu nhân, hắn đã lén lút để lại một khỏa Không Linh Châu. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement