Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Hạng Dũng cười lạnh: "Chu quản sự không cần quản ta làm sao biết, dù sao ta chính là biết." 

Chu Chính trầm mặt nói: "Chuyện hôm qua là có chút ngoài ý muốn, Đại quản sự đúng như ta mong muốn đi tuần tra vườn của hắn, kết quả cũng phát hiện mất đi linh quả, vốn đã muốn bắt hắn lại, ai ngờ lúc khẩn yếu quan đầu Tư Thần tướng quân đi ra hỏng đại sự." 

"Quá trình thế nào Chu quản sự không cần lắm lời, ta cũng đã biết." 

Chu Chính ngạc nhiên: "Ngươi biết tất cả mọi chuyện, vậy tìm ta làm gì!" 

"Tự nhiên là tới tìm Chu quản sự muốn một lời giải thích!" 

Chu Chính bật cười: "Tìm ta muốn giải thích? Ngươi tìm ta muốn giải thích cc gì?" Sắc mặt lạnh lẽo: "Bản tọa lại không cần giải thích gì với ngươi?" 

Hạng Dũng khẽ nói: "Nếu không có ngươi xui khiến, sao mỗ gia lại có thể làm ra loại chuyện ti tiện kia, bây giờ chuyện đã làm xuống, nhưng không đạt được kết quả vốn có, quản sự đại nhân chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm sao?" 

Chu Chính sắc mặt lạnh như muốn nhỏ ra nước: "Bản tọa bao giờ xui khiến ngươi? Trước đây cũng đã nói với ngươi, việc này liên quan trọng đại, phải suy nghĩ kỹ càng mới có thể động thủ, mà lại tự gánh lấy hậu quả, bây giờ gây ra rủi ro, ngươi lại đến trách trên đầu bản tọa?" 

Hạng Dũng một bộ lưu manh: "Bố mặc kệ, dù sao hiện tại chúng ta đang trên một sợi thừng, chết một đứa, đứa kia cũng đừng hòng chạy." :V 

Chu Chính giận dữ, hận không thể một chưởng phang chết thằng này, âm thầm hối hận mấy ngày trước đây không nên cho hắn ra chủ ý ngu ngốc này, hiện tại tốt, thịt dê không ăn được ngược lại bị chọc một dao. 

"Ngươi muốn như thế nào?" Chu Chính lạnh giọng hỏi, thằng này đầu óc thiếu sạn, địa vị lại thấp, không thể quý giá bằng giá trị bản thân mình, lấy chuyện này đến áp chế hắn, hắn thật đúng là không thể làm gì. 

Hạng Dũng cười hắc hắc nói: "Chỉ cần quản sự đại nhân có thể làm cho mỗ gia hài lòng, vậy mỗ gia tự nhiên cũng có thể để quản sự đại nhân hài lòng." 

Chu Chính híp mắt nói: "Ngươi muốn đổi địa bàn vê ̀?" 

Hạng Dũng nói: "Đổi hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có thể điều đến bên cạnh Tiểu Điệp là được." 

Chu Chính nhẹ gật đầu: "Nếu vẻn vẹn chỉ là như vậy, cũng là không phải là không thể. . . Như vậy đi, ngươi trở về chờ tin tức ta, ta xử lý tốt sẽ cáo tri ngươi." 

Hạng Dũng nghi ngờ nhìn hắn: "Quản sự đại nhân không phải là muốn gạt ta a? Mặc dù mỗ gia nhìn cao lớn thô kệch, nhưng cũng không phải dễ lừa như vậy." 

Chu Chính giận dữ: "Ta lừa ngươi làm gì! Chuyện này cần phải gạt ngươi sao?" 

"Vậy ta lại tin ngươi một lần!" Hạng Dũng gật đầu, chắp tay nói: "Cáo từ trước, chờ tin tức tốt từ quản sự đại nhân." 

"Chờ một chút!" Chu Chính đưa tay gọi hắn lại. 

Hạng Dũng quay đầu: "Quản sự đại nhân còn có phân phó gì?" 

Chu Chính cắn răng nói: "Trái cây kia đâu?" "Hớ?" Hạng Dũng không hiểu. 

"Ngươi nói đi?" 

"A!" Hạng Dũng lộ ra vẻ chợt hiểu, "Ngươi nói trái bị trộm a. . ." Vỗ vỗ bụng nói: "Hương vị cũng không có gì đặc biệt!" :V 

"Ngươi. . ." Đành phiền chán phất tay: "Cút đi cút đi!" 

Đóng cấm chế lại, để Hạng Dũng rời đi, Chu Chính ở trong đại đi qua đi lại hồi lâu, mới trùng điệp thở dài một tiếng. Kế hoạch lần này có thể gọi là hoàn mỹ, nếu không phải thời khắc sống còn có Tư Thần Đại tướng quân, Dương Khai đã hồn phi phách tán, nhưng giờ, Dương Khai chẳng những thật tốt, chính hắn ngược lại là chọc vào phiền phức. 

Hạng Dũng này. . . Sợ là không giữ lại được, đã có một lần tức có lần thứ hai, hắn cũng không muốn ngày sau luôn bị lấy việc này ra áp chế. Có điều dù cho là quản sự vườn cây, muốn xử 

lý một tên tạp dịch cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, vẫn nên chậm rãi chờ cơ hội. 

Quang hoa lóe lên, hai nhân ảnh xuất hiện, chính là Dương Khai cùng Đỗ Như Phong. Dương Khai nhìn mặt mà nói chuyện, thấy Đỗ Như Phong giếng cổ không gợn sóng, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì. 

Không mạo muội mở miệng hỏi, hôm nay chứng kiến hết thảy đã hoàn toàn xác nhận suy đoán trước đó của mình, bằng vào chuyện lần này, Chu Chính cùng Hạng Dũng tuyệt không kết quả gì tốt, đến lúc đó Chu Chính xuống ngựa, mình có thể thượng vị hay không là thứ yếu, chủ yếu là không cần ngày sau cứ luôn phải phòng bị cấp trên gây khó khăn. 

Nói với Đỗ Như Phong mình muốn làm quản sự cũng chỉ là công phu sư tử ngoạm mà thôi, Dương Khai cũng không cảm thấy Đỗ Như Phong thực se ̃đáp ứng mình, thứ nhất mình đến vườn cây bao nhiêu tháng, thứ hai tu vi không đủ, khó mà phục chúng. 

Không được làm quản sự vườn cây, khẳng định Đỗ Như Phong sẽ có chỗ khác bồi thường, đến lúc đó không gian mình có thể hòa giải rất lớn. Nếu không phải chuyện lần này thực sự liên 

quan đến tính mạng mình, Dương Khai cũng không muốn làm tuyệt như thế, nếu chỉ muốn làm khó dễ, hắn cũng vẫn có thể nhìn, nhưng hôm nay tên này ngay cả trộm cắp linh quả thủ đoạn ác độc như vậy đều dám làm, Dương Khai cảm thấy nếu mình nhịn xuống, sau này chết như thế nào cũng không biết. 

Mời Đỗ Như Phong ngồi xuống, châm dâng trà nước, lẳng lặng chờ đợi. Hồi lâu, Đỗ Như Phong mới khẽ mỉm cười nói: "Ngươi cũng thật là cao minh, tới đây chưa tới nửa năm, lại có hai người hùn vốn muốn mạng ngươi, ngươi là thế nào đắc tội với chúng?" 

"Ta cũng rất tò mò!" Dương Khai một mặt buồn bực, "Nói Chu quản sự đi, đại khái là bởi vì lần trước ta được trọng thưởng không đi hiếu kính hắn, để Chu quản sự có chút ghi hận trong lòng, nhưng Hạng Dũng ta càng nghĩ cũng không biết là vì cái gì." 

Đỗ Như Phong nâng trà lên nhấp một miếng: "Mặc kệ là bởi vì cái gì, nếu dám trộm cắp linh quả, có bao nhiêu cái mạng đều không đủ bọn hắn chết." 

Dương Khai nghiêm nghị, lão Phương nói không sai, tính mệnh bọn tạp dịch, quả thật là không quý như linh quả, thậm chí có thể nói, Thất Xảo Địa căn bản không coi bọn tạp dịch là người mà đối đãi. 

"Trước đó ta cũng đã nói, chức vụ quản sự cần Tôn Giả tự bổ nhiệm, ta cũng chỉ có quyền tiến cử, ta sẽ báo ngươi lên, còn có chuyện lần này, 

về phần cuối cùng Tôn Giả có đồng ý hay không, vậy thì phải xem ý lão nhân gia hắn." 

"Vô luận là có thể thành hay không, đều cám ơn Đỗ đại nhân ý tốt." Dương Khai chắp tay nói. 

"Chờ tin tức đi." Đỗ Như Phong vỗ vỗ vai Dương Khai, vút không đi. 

Mấy ngày sau đó gió êm sóng lặng, Dương Khai mỗi ngày chính là trong vườn trái cây đi bộ, thỉnh thoảng chạy đi tìm Điệp U trò chuyện, Hạng Dũng không thấy tăm hơi đâu, mấy ngày nay không chạy qua bên này, đưa tin lão Phương, biết được mấy ngày nay Hạng Dũng rất đàng hoàng, mỗi ngày đều ở trong vườn trái cây đi ngủ. 

Ngày thứ năm, Dương Khai đang ở trong vườn cây Điệp U cùng bắt trùng với nàng, chợt thấy có người đưa tin mình. 

"Phương lão?" Điệp U nhận ra đó là đồ liên lạc với lão Phương. 

"Ừm!" Dương Khai gật gật đầu, thần niệm điều tra, quay đầu nhìn Điệp U: "Hạng Dũng bị bắt!" 

Điệp U ngạc nhiên: "Hạng Dũng? Hắn phạm chuyện gì?" 

Dương Khai lắc đầu, không biết, chủ yếu không biết Đỗ Như Phong an bài thế nào, lúc này cũng không nên để lộ cái gì. 

Điệp U cau mày nói: "Hắn mặc dù có lỗ mãng, nhưng trái phải vẫn có thể phân rõ, lão Phương thấy hắn bị bắt sao?" 

Dương Khai gật đầu nói: "Mấy đệ tử Thất Xảo Địa qua bắt người, lão Phương tận mắt thấy, ngay nửa nén hương trước." Ngẩng đầu nhìn vị trí Thiên Nhận phong, Hạng Dũng đã bị bắt, vậy đã nói rõ Chu Chính cũng đã động thủ. Cũng không biết giờ Chu Chính trông như nào, có rất bất ngờ hay không, nhưng mà hắn dám dùng chủ ý ác độc này hãm hại mình, vậy nên làm tốt tâm lý chuẩn bị bị mình trả thù. 

Chỉ một ngày, một tin tức truyền khắp toàn bộ Hỏa Linh Địa. 

Quản sự vườn trái cây Chu Chính, cùng tạp dịch Hạng Dũng trộm lấy Hỏa Linh Quả, trải qua tra hỏi là thật, hai người này tội ác tày trời, đã giao cho Hình Phạt điện trừng phạt, phạt nặng, răn đe! 

Bọn tạp dịch nghe được tin tức này cũng không dám tin, nhưng tin tức là đệ tử Thất Xảo Địa truyền tới, cũng không cho phép bọn hắn chất vấn gì. Tất cả mọi người biết, Hạng Dũng xong, Chu Chính xong, trộm că ́p Hỏa Linh Quả, đây đã là chuyện thật nhiều năm không phát sinh qua. Chỉ là để cho người ta nghĩ không hiểu là, Chu Chính dù sao cũng là quản sự vườn trái cây, vì sao lại đi trộm cắp Hỏa Linh Quả, thứ này ngoại trừ luyện chế Khai Thiên Đan ra cũng không có tác dụng khác, trộm đi lại có thể làm gì? Tin tức này lưu truyền sôi sùng sục, một tin tức khác cũng nổi lên trong bóng tối. Chu Chính xảy ra chuyện, vị trí quản sự vườn trái cây kia liền trống không, đến lúc đó khẳng định sẽ có người tiếp nhận. Bọn tạp dịch là không cần suy nghĩ, có thể làm tới vị trí quản sự, chỉ có những đệ tử Thất Xảo Địa kia. 

Mà lại đừng thấy vị trí quản sự này phong quang vô hạn, thủ hạ một nhóm người lớn, kì thực là phí sức không có kết quả tốt, cho nên đệ tử Thất Xảo Địa hơi có tiền đồ đều không lọt nổi mắt xanh, cũng chỉ có Chu Chính từ tạp dịch tấn thăng lên, không có tiền đồ mới chạy theo như vịt. 

Lại qua hai ngày, Đỗ Như Phong từ trên trời giáng xuống. 

Đang bận rộn, Dương Khai thấy thế, vội vàng thả tay xuống, nghênh đón chắp tay nói: "Đỗ đại nhân!" 

Đỗ Như Phong đầy mặt tươi cười, khoát tay nói: "Đứng lên đi!" 

Dương Khai coi thần sắc, hơi ngạc nhiên: "Đại nhân đây là gặp được việc vui gì sao? Hồng quang đầy mặt như vậy." 

Đỗ Như Phong cười nói: "Việc vui là có, nhưng lại không phải ta, mà là ngươi!" 

"Ta?", "Sẽ không phải là chuyện kia. . .". 

"Nhìn xem đây là gì." Đỗ Như Phong nói, đưa tay nâng lên, trên tay lập tức xuất hiện một bộ quần áo mới tinh. 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement