Nửa canh giờ sau, A Đại trông mong nhìn qua Dương Khai, vẫn chưa thỏa mãn.
Dương Khai buông tay nói: "Thật không có."
Nhất Giới Châu bị ăn không ít, linh quả trong dược viên cũng mất hơn phân nửa, lại ăn tiếp thật phải phá sản, Dương Khai rất hoài nghi, coi như đem hết đồ trong dược viên ra, có thể hay không để gia hỏa này ăn no bụng.
Nhìn hình thể hắn tựa như núi cao. . . Đoán chừng rất khó.
Tròng mắt lòng vòng, Dương Khai nói: "Muốn theo ta hay không? Dẫn ngươi đi tìm ăn ngon."
A Đại thần trí đơn giản, nhưng một thân tu vi của hắn cũng thật sự là kinh thế hãi tục, nếu là có thể lừa hắn đến Tinh Giới, cái gì Ma Thánh tùy tiện là có thể bóp chết, Dương Khai thậm chí còn nghĩ Đại Ma Thần cũng không phải đối thủ của hắn. Có người này, nguy cơ Tinh Giới lập tức có thể giải trừ, đâu còn cần bỏ ra rất nhiều hi sinh, nhiều năm chinh chiến?
(Đại ma thần k đủ một thổi =))) )
Vốn chỉ là linh quang lóe lên, nhưng càng nghĩ càng là cảm thấy chủ ý này không sai, lúc này ân cần dụ dỗ, lời ngọt ngọt có thể đựng bằng một cái sọt, nói tóm lại một câu: Theo ta đi, ta cho ngươi ăn no bụng.
Nếu thật có thể trở lại Tinh Giới, lấy lực lượng một giới, còn sợ không cho hắn ăn no sao?
Dương Khai nói khô cả họng, A Đại lại chỉ ha ha cười ngây ngô, hoàn toàn không làm đáp lại, để Dương Khai hơi có chút hoài nghi hắn đến cùng phải đang giả ngu hay không.
"Nói nhiều như vậy, ngươi nghĩ thế nào, đến cùng có theo ta hay không." Dương Khai chùi miệng một cái, cố gắng lần cuối.
"Ha ha ha."
"Ngươi ha ha con cac, có theo hay không nói một câu cho biết a." Dương Khai bó tay rồi, đặt mông ngồi xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời đều không nói gì.
Bỗng nhiên, trên mặt A Đại hốt nhiên nhưng đầy vẻ vui mừng, quay đầu hướng một hướng khác.
Dương Khai thuận ánh mắt của hắn, lại cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có mênh mông tinh không.
Một lát sau, A Đại đứng dậy, phấn chấn nói: "A Đại muốn đi tìm ăn."
"Ở đâu?" Dương Khai tay dựng trán, đưa mắt nhìn ra xa.
A Đại đã bước nhanh chân, hướng phía đó, thân thể khổng lồ giống như núi cao, hành động lại nhanh như thiểm điện, Dương Khai ở trên lòng bàn tay hắn chỉ cảm thấy cảnh sắc bốn phía lướt qua nhanh như điện thiểm, nhịn không được kêu lên: "Hêy hêy hêy, ngươi đi đâu?"
A Đại khẽ giật mình, tựa như lúc này mới nhớ tới trên tay còn có người, liền dừng lại, cúi đầu liếc mắt nhìn Dương Khai, ha ha cười nói: "Ngươi mời A Đại ăn, ngươi là người tốt, A Đại thích ngươi." Dáng tươi cười đơn thuần sạch sẽ, giống như đứa bé.
"Thích ta thì theo ta đi a, muốn cái gì cũng có ớ." Dương Khai càng lôi kéo.
A Đại đưa tay, móc móc chỗ nách, sau đó lấy ra một thứ như cây kim may, nhẹ nhàng thả ở trước mặt Dương Khai: "A Đại đưa ngươi cái này."
Dương Khai nắm chặt kim may kia, lập tức cả người chấn động, cảm thấy một cỗ khí tức cổ lão hoang vu nhào tới trước mặt, bao phủ bản thân, để hắn không khỏi sinh ra ảo giác bỗng mình đang ở thời đại Viễn Cổ Hồng Hoang.
Chờ Dương Khai lấy lại tinh thần, trong tầm mắt, A Đại đã xa xa rời đi, chỉ để lại một bóng lưng nhỏ bé, lại một chớp mắt sau, ngay cả bóng lưng này cũng biến mất.
Chạy thật nhanh, trước đó đứng trên lòng bàn tay A Đại còn không cảm nhận được rõ, giờ xa xa nhìn tới Dương Khai mới biết tốc độ cự nhân này khủng bố.
Vội vàng thôi động Không Gian Pháp Tắc đuổi tới, nhưng sao có thể đuổi tới, A Đại sớm đã không biết chạy đến nơi nào đi, trong trời sao rộng lớn vô ngần này, muốn tìm một người làm sao mà gian nan.
Dương Khai không khỏi có chút ảo não, trợ lực cường đại như thế, vậy mà không thể lôi kéo thành công, thật sự là để cho người ta tiếc hận.
Tận đến lúc này, Dương Khai mới có thể quan sát tỉ mỉ kim may trên tay.
Cái đồ chơi này được A Đại từ trong nách móc ra, xác thực giống như kim may, nhưng cũng phải xem là kim may so với ai. Trước mặt thân thể khổng lồ của A Đại, thứ này chính là kim may, còn trên tay Dương Khai, kim may này liền biến thành đũa lớn. Phải biết, từ khi gặp được A Đại, Dương Khai vẫn luôn duy trì Long thân trăm trượng, cho nên đũa trên tay hắn, tối thiểu nhất cũng phải dài một hai trượng.
Cẩn thận nhìn lại, phát hiện đây rõ ràng là một cây trường thương, mũi thương lấp lóe hàn quang lạnh lẽo, trên thân thương, hình rồng quay quanh, còn có rất nhiều đường vân như vảy rồng, đuôi thương mạ vàng văn vân, quả nhiên bất phàm.
Dương Khai thần sắc chấn động, nhắm hai mắt yên lặng cảm giác, lát sau, giật cửa mình.
Trước đó lực chú ý đều đặt trên người A Đại, hắn cũng không có tâm tư phỏng đoán thứ này, bây giờ dò xét qua mới biết, đây rõ ràng là một kiện dị bảo cực kỳ không tầm thường, nhất là trên thân thương truyền ra Hồng Hoang chi khí, so với Sơn Hà Chung còn nồng đậm hơn mấy phần.
Bởi vậy có thể thấy được, niên kỉ trường thương này hẳn là xa xăm hơn Sơn Hà Chung rất nhiều. Càng làm cho Dương Khai kinh ngạc chính là từ trong trường thương này hắn cảm nhận được một khí tức quen thuộc.
Đó là khí tức Cự Long. . .
Càng đắm chìm trong trường thương, một lát sau biến sắc, trong lúc ngưng thần quan sát, thanh trường thương kia như hóa thành một Thương Long vô cùng to lớn, đứng ngạo nghễ giữa thiên địa.
Một tiếng long ngâm cao vút từ trong trường thương truyền ra, thân thương chấn động.
Dương Khai như có phúc chí tâm linh rót long tức bản thân vào trong, trường thương vốn dài không đủ hai trượng bỗng căng phồng lên, dài ra, biến lớn. Trong nháy mắt, trên tay Dương Khai liền cầm một cây cự thương dài đến trăm trượng, so với Long thân còn phải cao hơn một cái đầu.
Trăm trượng thân rồng, vốn là uy phong nghiêm nghị, giờ còn có trường thương này, tăng thêm vô thượng uy thế.
Dương Khai mở mắt, tiện tay run lên mấy thương hoa, cảm thấy trường thương này trên tay mình điều khiển mượt như chính cánh tay, không có chút cảm giác tối nghĩa không quen nào, toàn thân cảm giác cũng sảng khoái vô cùng, lòng tin tăng nhiều, thầm nói dù bản tôn Đại Ma Thần ở đây, cũng có thể đâm cho hắn mấy lỗ trên người.
Nhìn tiếp, chỗ đuôi thương kia, hai chữ to màu vàng chiếu sáng rạng rỡ.
"Thương Long!" Dương Khai đọc lên, nhẹ vuốt ve thân thương, trường thương lúc này mới bình ổn lại, giống được làm yên lòng.
Đổi lại người khác ở đây, cho dù được Thương Long Thương này, chỉ sợ cũng vô pháp tuỳ tiện vận dụng, Dương Khai có thể phát giác ra Thương Long Thương này vốn là lấy thân thể một Cự Long làm tài liệu luyện chế mà ra, thân thương kia chính là cả bộ xương rồng, đường vân lân phiến trên thân thương vốn là vảy rồng, đầu thương là long nha, đuôi thương cũng là đuôi rồng, hắn có Kim Thánh Long bản nguyên chi lực, ám hợp thương ý Thương Long Thương, lấy Long tộc bản nguyên khống chế Thần Thương, lúc này mới có thể không cần luyện hóa đã thôi phát được uy năng của nó.
Từ nơi sâu xa, Dương Khai cảm giác kể cả Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão Long đảo cũng không bằng Cự Long luyện chế trường thương này. A Đại đến cùng là tồn tại dạng gì, tiện tay cầm một vật ra đã trân quý như này. So ra, trước đó mình bỏ ra một chút Nhất Giới Châu cùng linh quả trong dược viên đều không đáng nói tới. Những vật kia mặc dù cũng coi như không tầm thường, nhưng làm sao có thể cùng Thương Long Thương này so sánh.
Không ở trong Tinh Giới cũng có khí vận gia thân như thế ? Dương Khai không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, đây có lẽ cũng là do A Đại thấy Long thân hắn, cho nên mới lấy ra Thương Long Thương này tặng trả.
Đến nay, số lượng bảo bối trên tay Dương Khai không ít. Ôn Thần Liên, Bất Lão Thụ, Thương Thụ không cần phải nói, những thứ này đều coi là Thiên Địa Chí Bảo, tồn tại độc nhất vô nhị.
Sơn Hà Chung càng là uy lực mạnh mẽ, trấn áp thiên địa chi lực, còn có Phong Hồ Lô mới được không lâu kia, từ trong hồ lô kia thổi phồng lên Thiên Ngoại Cương Phong cũng không thể khinh thường. Về thần hồn còn có Trảm Hồn Đao xuất quỷ nhập thần.
Nhưng tương đối mà nói, bây giờ Dương Khai còn thiếu một kiện binh khí tiện tay, một kiện binh khí có thể dùng đến chém giết cận chiến.
Bách Vạn Kiếm mặc dù không tệ, nhưng Bách Vạn Kiếm cũng chỉ là một kiện Đế bảo phổ thông, Dương Khai tu vi không cao, Bách Vạn Kiếm có thể phát huy ra uy năng không tệ, nhưng theo thực lực tăng lên, Bách Vạn Kiếm đã không theo kịp bước tiến của hắn. Huống chi, Bách Vạn Kiếm vốn là bảo vật gia truyền của Tần gia, năm đó Dương Khai cũng cùng Tần gia gia chủ Tần Triều Dương ước định qua, chỉ chờ Tần Ngọc tấn thăng Đế Tôn, liền đem Bách Vạn Kiếm trả lại.
Những năm này Tần Ngọc tại Lăng Tiêu cung thanh tu khổ luyện, thực lực tăng nhiều, mặc dù chưa tới Đế Tôn, cũng đã không xa.
Cho dù Dương Khai không trả Bách Vạn Kiếm, Tần gia cũng sẽ không nói gì, nhưng đã có ước, Dương Khai sao có thể bội bạc. Một khi trả lại Bách Vạn Kiếm, Dương Khai liền thật không có vũ khí sử dụng.
Đến nay, hắn cũng đều luôn tìm kiếm cho mình, đáng tiếc không có thu hoạch. Mà lại hắn còn phải cân nhắc long thân của mình, bí bảo bình thường để người thường sử dụng không có vấn đồ, nhưng hóa thành thân rồng liền không thể dùng nữa, không nói Dương Khai hiện tại, là nói khi hắn còn là thân rồng 30 trượng, nếu dẫn theo Bách Vạn Kiếm, đúng là trông không khác gì cầm cái kim, lúc sinh tử vật lộn, chẳng lẽ còn muốn lấy kim may đi đâm người ta sao? Mà cái kim đó còn không bằng hắn một trảo.
Chẳng những muốn thứ thích hợp sát người vật lộn, còn muốn phù hợp với tu vi, tốt nhất có thể sử dụng đến trình độ Bán Thánh cũng vẫn có thể dùng, càng phải thích hợp sử dụng khi hóa rồng. . . Thiên hạ này, dị bảo cố nhiên không ít, nhưng muốn thỏa mãn nhiều điều kiện như vậy, lại là khó càng thêm khó. Nếu như hắn giống các Đế Tôn khác, thời gian tu hành dài dằng dặc, có lẽ còn có thể có thời gian đi tìm kiếm một chút vật liệu, tìm Hậu Vũ luyện chế, nhưng tu vi hắn tinh tiến quá nhanh, mặc dù luyện chế ra bảo bối, lại làm sao có thời giờ đi ôn dưỡng.
Những bảo bối uy lực to lớn kia, thứ nào không phải hao phí những Đế Tôn cảnh trăm ngàn năm tâm huyết? Dương Khai cũng không nghĩ tới, tại địa phương cổ quái này, vô tâm trồng liễu, lại thật được một kiện bảo bối như Thương Long Thương.
Thương này lấy thân thể Cự Long luyện chế mà thành, trong tay bất luận người nào đều không thể phát huy ra toàn bộ uy năng, long tính cao ngạo, mặc dù chết rồi, cũng có một đường linh cơ bất diệt, không phản phệ người vận dụng Thương Long Thương cũng không tệ rồi, thì sao có thể cam nguyện bị người khác sử dụng?