Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Ngày thứ hai, một đám người chuẩn bị xuất phát.

Lăng Tiêu Các không có ai đến tiễn! Giải Hồng Trần càng cảm thấy không có mặt mũi nào xuất hiện trước mắt Dương Khai, chỉ trầm mặc chủ trì việc trùng kiến tông môn

Tới lúc này, Dương Khai mới hiểu hôm qua Thu Ức Mộng nói muốn mượn hào quang của hắn có nghĩa gì

Ngân Huyết Kim Vũ Ưng bay lượn trên bầu trời, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đều cưỡi Đạp Vân Câu, thần sắc quái dị nhìn Dương Khai, khóe miệng mỉm cười, dường như đang mong đợi cái gì.

Dương Khai nhíu mày nhìn, lập tức có chút buồn bực.

Đám người bọn họ chỉ có ba con Đạp Vân Câu, hai vị huyết thị mỗi người cưỡi một con, Dương Khai lại cưỡi một con, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn không có để gì cưỡi rồi

Đường Vũ Tiên có thể mang theo một người, còn người kia thì làm sao?

Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn đều là thiếu nữ. Đoạn đường này đi về Trung Đô, đường xá xa xôi, trên đường nhiều ít sẽ có giồng xóc, bất kể trong các nàng ai cưỡi cùng với Dương Khai thì không thể tránh khỏi đụng chạm cơ thể.

- Ta và Tiểu Mạn, ngươi tự chọn một đi.

Thu Ức Mộng không chút phật lòng, mắt đẹp nhìn chằm chằm Dương Khai cười mỉm nói

Nàng cười thản nhiên, mắt đẹp mỉm cười, thậm chí có chút mờ ám, làm cho người ta nhìn không khỏi có chút miên man bất định.

Lạc Tiểu Mạn cũng ý thức tình cảnh lúc này, không khỏi đỏ mặt

Dương Khai bĩu môi, nói:

- Vũ Tiên dẫn theo một người, Đồ Phong dẫn theo một người, một mình ta cưỡi một con

Nụ cười trên mặt Thu Ức Mộng vội thu lại, kinh ngạc nhìn Dương Khai, dường như không nghĩ hắn sẽ từ chối cơ hội tốt được gần gũi với mĩ nhân như vậy

Đến hai vị huyết thị, thần sắc đều có chút ngạc nhiên

Đồ Phong cười ha ha một tiếng:

- Ta cũng không để ý, chỉ sợ hai vị tiểu thư không chịu

Thu Ức Mộng không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn y, Đồ Phong lập tức im tiếng, cười gượng không ngừng

-Như vậy, ta có ý này.

Thu Ức Mộng đảo mắt, vui cười nói

- Cái gì?

- Ngươi và Đồ Phong cùng cưỡi một con, như vậy ta có thể cùng Tiểu Mạn cưỡi một con

- Ngươi nằm mơ!

Dương Khai quyết đoán cự tuyệt, đùa hay sao, bảo hắn cùng Đồ Phong cưỡi một con Đạp Vân Câu. Y có cắn ngươi đâu, còn ra cái dạng gì nữa

Thu Ức Mộng dường như biết hắn sẽ nói như vậy, lại đảo mắt, nói:

- Vậy người cùng Đường tỷ tỷ !

Đường Vũ Tiên đang xem kịch hay, nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp liền sầm xuống, vô cùng xấu hổ. Tuy Dương Khai là công tử Dương gia, nàng là huyết thị của Dương gia, nếu Dương Khai muốn cùng nàng cưỡi Đạp Vân Câu, nàng cũng sẽ không từ chối, nhưng việc này cứ sao ấy

Lo lắng đề phòng, sợ Dương Khai đồng ý

- Không được!

Dương Khai nhíu mày, đột nhiên cảm thấy sự tình có chút khó dễ rồi.

- Như này cũng không được, như kia cũng không được, ngươi muốn sao.

Thu Ức Mộng cũng không nóng nảy, chỉ cười, trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, rõ ràng hôm qua nàng cũng nghĩ đến vấn đề này rồi

Dương Khai đã trầm mặc hồi lâu, cũng nghĩ không ra cách nào tốt cả

- Ngươi là nam nhân sao, mau nghĩ cách đi! Bọn ta đợi ở đây không đi nữa?

Thu Ức Mộng thúc giục nói.

Dương Khai cắn chặt răng, trực tiếp trở mình lên Đạp Vân Câu, chìa bàn tay xuống

Thu Ức Mộng sắc mặt vui vẻ, đang muốn thuận thế lên, Dương Khai lại nói:

- Lạc Tiểu Mạn ngươi lên!

Sắc mặt Thu đại tiểu thư liền thay đổi, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào Dương Khai, trong đôi mắt hiện lên một tia quẫn bách và xấu hổ, trong lòng hận không thể đem Dương Khai chém thành trăm ngàn mảnh.

Ngược lại là Lạc Tiểu Mạn, cứ như thỏ con bị giật mình, liên tục lùi về sau, cuống quít xua tay:

- Không, không, không cần!

Cũng không biết vì gì sao, trong lòng nàng e ngại Dương Khai

- Đi!

Vẻ mặt Dương Khai có chút không kiên nhẫn được nữa, thu tay về, hét lớn một tiếng với Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, liền chuẩn bị phóng ngựa chạy ngay.

- Này...

Thu Ức Mộng vội vàng kéo lấy bắp đùi của hắn, nổi giận nói:

- Con người ngươi sao vô tình vô nghĩa như vậy à.

- Cái gì vô tình vô nghĩa, Trung Đô không phải các người không biết. Nếu mà không muốn tự đi thì mướn cỗ xe ngựa không được sao.

Dương Khai thật sự không muốn giằng co cùng các nàng

Thu Ức Mộng oán hận trừng mắt nhìn hắn, phát hiện hắn không nói giỡn chút nào, thật lâu mới nói:

- Tiểu Mạn đi lên

- Ta... Ta... Ta sợ!

Lạc Tiểu Mạn sắp khóc đến nơi

- Sợ cái gì, hắn có cắn ngươi đâu.

Thu Ức Mộng không nói gì, kéo tay Lạc Tiểu Mạc, để nàng ngồi sau Dương Khai trong tiếng thét chói tai của nàng, rồi khẽ nhún một cái, bay lên Đạp Vân Câu của Đường Vũ Tiên

- Ôm chặt.

Dương Khai dặn dò một tiếng, sau đó thét đạp vào Đạp Vân Câu, bay nhay như tia chớp.

Lạc Tiểu Mạn chân tay luống cuống, khẩn trương nắm lấy áo Dương Khai, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc tái mét

Suốt đường không nói gì

Thu Ức Mộng dường như rất tức giận, suốt đường đi, lúc tạm nghỉ cũng không tìm Dương Khai nói chuyện. Còn Lạc Tiểu Mạn sau một ngày lo lắng, chậm rãi thả lỏng

Đường xá xa xôi, lúc giồng xóc, Dương Khai thỉnh thoảng có thể cảm nhận được hai vật mềm mại cực lớn chạm vào, đàn hồi kinh người, khiến hắn cảm thấy may mắn bởi quyết định của chính mình

Lạc Tiểu Mạn cô nương này, quả nhiên tư bản hùng hậu, hung khí kinh người!

Nếu là mang theo Thu Ức Mộng, sợ là không được hưởng thụ như vậy

Phát hiện như vậy, cơ hồ khiến hành trình trở về Trung Đô không buồn tẻ nhàm chán chút nào

Đồ Phong và Đường Vũ Tiên cũng có thể cảm thấy không khí kì lạ của đoàn người, tất nhiên là không dám nhiều lời, cho nên suốt đường đi, bầu không khí tương đối trầm mặc, chỉ có gió gào thét bên tai, căn bản không nghe thấy tiếng người nói chuyện

Dọc đường đi, thiên hạ đều biết việc Dương gia triệu tập công tử dòng chính, tin tức của việc đoạt đích chi chiến cũng dần dần truyền ra

Trước đó không lâu nổ ra đại chiến chính tà, bây giờ Dương gia lại sắp khai triển đoạt đích chi chiến. Trong năm này, cả Đại Hán nhất định không yên ổn.

Đoạt đích chi chiến, cũng hấp dẫn hàng nghìn hàng vạn người quan tâm

Dương gia đoạt đích chi chiến, tuy chỉ là lựa chọn gia chủ kế tiếp đứng đầu thế gia, nhưng mỗi lần đều liên lụy rất rộng, lực ảnh hưởng không gì sánh kịp, các đại thế lực khắp thiên hạ gần như đều sẽ tham dự.

Trong số thế lực tham dự, một mặt là khiến người trẻ tuổi của gia tộc mình ra ngoài, xem phong thái và nội tình của các công tử thế gia đứng đầu, nếm trải thêm và tôi luyện bản thân.

Mặt khác, cũng là mượn cơ hội này, giao hảo với Bát đại thế gia Trung Đô

Nếu chọn đúng người, sau này đương nhiên là đủ loại ưu đãi

Trừ những thế lực lớn này ra, còn có nhiều người luyện võ một mình, cũng tới Trung Đô tìm kiếm cơ hội để trở nên nổi bật

Đây là cơ hội ngàn năm có một, cũng là thịnh hội vạn chúng mong đợi. Có người dựa vào cơ hội này, cá chép hóa rồng, có người bị đuổi tận giết tuyệt, xét nhà diệt tộc.

Lợi hại đều có, toàn bộ đoạt đích chi chiến chính là một sự đánh cược

Cuộc chiến đánh cược tính mạng và tương lai

Trận chiến này toàn bộ vây quanh bọn công tử trẻ tuổi Dương gia

……

Năm ngày sau.

Đoàn người đã đến nơi ngàn dặm xa xôi, tuy nhiên còn cách Trung Đô một chút.

Ba con Đạp Vân Câu dừng lại, Thu Ức Mộng ngắm nhìn xa xa, một lát sau nói:

- Nơi đó là địa bàn Lã gia, ta muốn qua đó một chuyến, mượn hai con Đạp Vân Câu.

Nói xong, quay đầu nhìn Dương Khai nói:

- Các ngươi muốn qua đó nghỉ ngơi một chút hay không?

Dương Khai nhíu nhíu mày, chính lúc muốn cự tuyệt, Đường Vũ Tiên lại nói:

- Nếu đến đây, vậy liền qua đo một chuyến đi, dù sao cũng không chậm trễ bao lâu

Dương Khai hồ nghi liếc nàng một cái, không biết nàng vì sao thay mình quyết định

Đường Vũ Tiên ha hả cười, nói:

- Dường như Lã gia và Thu gia có chút quan hệ?

Thu Ức Mộng gật gật đầu:

- Ừ, xem như quan hệ bà con. Tuy nhiên Bát đại gia Trung Đô, có nhà nào không có chút quan hệ với thế lực bên ngoài? Nếu tính ra, thiên hạ này đều là người một nhà. Chỉ có điều quan hệ của Lã gia và Thu gia quả thật thân mật, mấy năm nay cũng thường lui tới.

Đường Vũ Tiên nói:

- Lã gia cũng coi như là nhất đẳng thế gia, tiểu công tử đi thăm hỏi cũng không tính là bôi nhọ thân phận.

Lời nói của nàng có ý, Dương Khai nháy mắt liền minh bạch. Đường Vũ Tiên là muốn để mình nhân cơ hội lôi kéo hạ Lã gia, xem có thể tăng thêm chút trợ lực trong đoạt đích chi chiến hay không

Cho dù lôi kéo không được, cũng quen mặt

Bây giờ tuy Dương Khai mang thân phận công tử Dương gia, nhưng nói cho cùng vẫn là không có gì trong tay. Công tử Dương gia không có nội tình thì dù cho thực lực lớn mạnh như thế nào cũng chỉ là hổ giấy mà thôi

Sau khi biết tính toán của nàng, Dương Khai cũng không cự tuyệt nữa, gật đầu nói:

- Cũng tốt, nơi này nói như thế nào cũng là đất của người ta, không qua thăm hỏi một chút cũng mất lịch sự

Thu Ức Mộng hừ nhẹ hừ, khinh miệt Dương Khai nghĩ một đằng nói một nẻo, được tiện nghi còn khoe mã

Lã gia vốn ra không phải nhất đẳng thế gia, nhưng mười năm trở lại đây lui tới khá thân thiết với Thu gia. Sau khi được Thu gia quan tâm và chỉ điểm, thế lực gia tộc cũng dần trở nên cường mạnh, còn xuất hiện một vị cao thủ Thần Du Chi Thượng, cho nên mới được tấn thăng.

Đây cũng là chuyện của mấy năm gần đây.

Tính ra thì trong thế lực nhất đẳng, Lã gia cũng không lợi hại gì lắm.

Sau khi tấn thăng lên thế lực nhất đẳng, thế lực nhị tam lưu gần đây cũng đành phải cúi đầu xưng thần. Đương nhiên Lã gia hùng bá một phương.

Lã Lương là gia chủ của Lã gia, thực lực cũng không phải đứng đầu, chỉ là Thần Du Cảnh thất tầng. Nhưng thân là gia chủ, thực lực không phải là thứ quan trọng nhất. Mối quan hệ và khả năng quản ký của y mới là nguyên nhân lớn nhất để Lã gia phát triển không ngừng.

Cũng chính vì những năm gần đâ vui vẻ thăm hỏi, thỉnh thoảng lui tới Thu gia, cho nên mới có thể bám lấy cây đại thụ Thu gia này.

Lúc đoàn người tới đây, vài vị thủ vệ lập tức ý thức được thân phận của những người tới bất phàm, vội vàng lên trước cung kính hỏi.

Họ thủ vệ đại môn của Lã gia, đương nhiên có chút nhãn lực. Loại yêu thú như Đạp Vân Câu từ trước tới nay chỉ có thế lực nhất đẳng mới có thể nuôi dưỡng, đủ để chứng minh sự tôn quý của đoàn người này.

Thu Ức Mộng báo thân phận và danh tính của mình, chúng nhân lập tức được đón vào, còn có người vội vàng chạy vào trong, đại khái là đi thông báo với những tiền bối của Lã gia.

Đây là một trang viên với nhiều các lầu. Trong trang viên tiểu kiều lưu thủy, đình tạ lâu đài, có đủ các loại hoa cỏ, khiến cho người ta nhìn thấy liền có cảm giác mới mẻ.

Những các lầu kia cũng không cao lớn, nhưng tinh xảo, toát ra một cỗ thi tình họa ý.

Thu Ức Mộng đi đầu, Lạc Tiểu Mạn sánh vai cùng nàng. Dương Khai đi phía sau, sau cùng mới là hai vị huyết thị.

Vừa đi vừa ngắm nhìn, Dương Khai cũng cảm thấy có chút hứng thú với trang viên này.​
Advertisement
';
Advertisement