Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Ngươi thấy được là tốt rồi, ta tin ngươi!

Dương Khai gật đầu vô tư lự.

- Nói nghe thoải mải thế.

Thu Ức Mộng hục hặc

- Đến lúc xảy ra vấn đề gì thì đừng có tìm ta. Gã đồng môn đó của ngươi đó trông cũng được, thật sự thì kém xa ngươi, nhưng chột dù sao vẫn hơn mù, ta chỉ có thể để y tiếp quản thôi.

Lạc Tiểu Mạn ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng ý lia lịa.

Tuy nàng không có thiện cảm với Dương Khai, thậm chí là rất sợ hắn, nhưng không thể phủ nhận, hắn là một bậc kỳ tài xuất chúng trong những người cùng lứa tuổi.

Tính cách, sự điềm tĩnh, kiên nghị và thực lực ở hắn đều ăn đứt những người khác.

- Đồng môn của ngươi thì hẳn là ngươi hiểu rõ hơn ta, nếu ngươi thấy không ổn thì đổi người khác.

Thu Ức Mộng nói vu vơ.

- Không phải phiền phức vậy. Trùng kiến tông môn cũng chẳng phải đại sự gì cho cam, cứ để y quản là được.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, nói xong, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa, khẽ cười:

- Y đến rồi!

Thu Ức Mộng giật mình, ngay lập tức nghe thấy tiếng Giải Hồng Trần đang rang rảng bên ngoài:

- Các ngươi ngăn ta làm gì? Ta cần tìm Thu tiểu thư.

- Thu tiểu thư đang bàn chuyện quan trọng với công tử nhà ta bên trong, không được vào!

Đồ Phong án ngữ ngay cửa, ngữ điệu điềm đạm, vẻ mặt lạnh lùng.

Giải Hồng Trần liền phá lên cười, nhìn Đồ Phong một cách kỳ khôi:

- Công tử nhà ngươi? Ha ha... Cái gì mà công với chả công tử, các ngươi nói Dương Khai ấy hả? Có phải ngươi nhầm rồi không? Đây là địa bàn của Lăng Tiêu Các ta, có nơi nào mà ta không được vào chứ?

Vừa nói, y vừa xông vào trong.

- Không được vào!

Đồ Phong vẫn kiên quyết chắn cửa, vẻ mặt bình tĩnh.

Sắc mặt Giải Hồng Trần trầm xuống, hytrầm giọng nói:

- Niệm tình các ngươi là người Dương Khai dẫn đến, ta mới cho các ngươi chút thể diện thôi, đừng để rượu mừng không uống lại đòi uống rượu phạt, mau tránh ra, nếu không chớ trách ta không nể mặt.

Đường Vũ Tiên lập tức nở nụ cười kiều diễm, một nụ cười đầy tư vị.

Đồ Phong khinh bạc nhìn Giải Hồng Trần, sắc mặt vẫn không mảy may thay đổi.

Bên trong, Thu Ức Mộng nhìn Dương Khai cười mím chi, cứ như muốn lần được đầu mối nào đó từ vẻ mặt hắn.

- Cho y vào đi.

Dương Khai nhíu mày. Nói sao thì Giải Hồng Trần cũng là đệ tử Lăng Tiêu Các, xưa kia còn là một nhân vật tầm cỡ trong tông môn, nay lại cư xử ngu ngốc đến vậy, Dương Khai cũng chẳng còn gì để nói.

Đồ Phong nghe lệnh liền lách người qua.

Giải Hồng Trần hừ lạnh một tiếng, giũ thẳng y phục, ngẩng cao đầu bước vào trong một cách ngạo mạn.

Đến khi trông thấy tình thế bên trong, hắn không khỏi sửng sốt.

Giải Hồng Trần phát hiện, Dương Khai và Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn đang ngồi cùng một bàn, đến y còn chưa từng được đối xử đến mức như vậy.

Mỗi lần đến tìm Thu Ức Mộng, y đều cung kính đứng ngoài cửa, nói chưa hết mấy câu đã bị Thu Ức Mộng đuổi đi rồi.

Dương Khai dựa vào đâu mà được ngồi ở đó?

Trong lòng Giải Hồng Trần tuy hồ nghi bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, nho nhã lịch sự:

- Bái kiến Thu tiểu thư, Lạc tiểu thư.

- Ừ.

Thu Ức Mộng đáp lại một từ hờ hững, mỉm cười nói:

- Ngươi đến đúng lúc lắm, ta và sư đệ ngươi đan bàn chuyện trùng kiến Lăng Tiêu Các, hình như hắn có vài ý kiến cần trao đổi với ngươi đấy.

- Ồ?

Giải Hồng Trần khẽ cười một tiếng, nhíu mắt nhìn Dương Khai

- Không biết sư đệ có cao kiến gì đây?

Giọng điệu dửng dưng, lại còn có hơi hướm khiêu khích.

Thu Ức Mộng liền chuyển sang thư thế sẵn sàng chờ xem kịch hay.

Quá thú vị, tên đần độn này vẫn chưa hiểu ra thân phận thật sự của Dương Khai, chẳng những cuồng ngôn với hai vị huyết thị trước cửa, mà còn có ý đồ công kích một vị công tử Dương gia.

Một kẻ cho dù có ngốc đến đâu, cũng chẳng thể ngốc đến mức này chứ?

- Ý kiến thì không, nhưng yêu cầu thì có.

Dương Khai chau mày.

- Yêu cầu?

Giải Hồng Trần cười khà khà.

- Ừ.

Đứng trước Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn, Giải Hồng Trần cũng không tiện tác oai tác quái, chỉ đành giả vờ rộng lượng, gật đầu đáp:

- Nói nghe xem nào.

- Tất cả mọi thứ trong tông môn đều phải được trùng kiến dựa theo kết cấu và bố trí trước đây, mọi tòa nhà không được sai lệch một li. Sư huynh sống trong tông môn nhiều năm đến vậy, chắc cũng quen thuộc đến từng gốc cây ngọn cỏ ở đây rồi, để huynh giám sát thì hẳn có thể làm được điều này.

Da mặt Giải Hồng Trần hơi co giật. Giọng điệu của Dương Khai khi nói những lời này hoàn toàn không phải giọng thương lượng, mà mang ngữ khí ra lệnh, điều này dĩ nhiên khiến y rất khó chịu.

Đó đúng là yêu cầu thật sự!

Y định nhạo báng một câu thì Dương Khai nói tiếp:

- Nếu thiếu người, hãy điều thêm từ Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu. Cứ lấy... danh nghĩa Thu gia đại tiểu thư, xong việc, bồi thường cho họ chút đỉnh là được rồi.

Thu Ức Mộng không khỏi trợn trừng mắt, nhưng cũng chẳng nói gì.

Giải Hồng Trần sững sờ, chẳng hiểu tại sao Thu Ức Mộng lại không hề phản bác.

- Nếu thiếu tiền hay vật liệu... thì cứ truyền thư về Trung Đô, để Thu đại tiểu thư viện trợ cho. Thu gia tài lực hùng hậu, chẳng phải để tâm mấy chuyện này, đúng không?

Dương Khai nhìn Thu Ức Mộng cười tít mắt.

- Vô sỉ!

Thu Ức Mộng tức tối.

Giải Hồng Trần vẫn không thể tưởng tượng được, sắc mặt cứ biến ảo không ngừng. Đến nước này rồi mà y còn không nhìn ra được vấn đề, thì y đúng là thằng ngốc thật rồi.

Quan hệ giữa tên Dương sư đệ trước mặt này với Thu Ức Mộng hình như có gì đó khác biệt. Nếu không, sao Thu Ức Mộng chẳng có phản ứng gì khi hắn nói ra những lời đó?

Xây dựng lại một tông phái nhị đẳng, tuy chẳng phải là đại sự đối với Thu gia, nhưng ít nhiều gì cũng phải phí tài phí lực.

Hai ba câu của Dương Khai mà đã quyết định được ư? Nếu hắn không có quan hệ gì với Thu Ức Mộng, thì Thu Ức Mộng sao lại đồng ý được?

Sóng dữ chợt trào dâng trong nội tâm Giải Hồng Trần, y vô thức nhận ra rằng, tên sư đệ này của mình nay đã khác xưa.

- Mặt khác...

Dương Khai khẽ gõ ngón tay lên bàn, mãi một lúc sau mới tiếp tục với giọng nói âm trầm:

- Phát lệnh triệu tập ra toàn thiên hạ, kêu gọi những đệ tử Lăng Tiêu Các đang phân tán bên ngoài...

Về nhà!

Hai chữ cuối cùng, Dương Khai nói một cách cương quyết, tựa như tiếng trống dội vào tâm can những người đang có mặt, khiến họ không khỏi rùng mình.

Chỉ có người mất đi tông môn, không còn nơi nương tựa mới hiểu, hai chữ “về nhà” này lôi cuốn đến nhường nào.

Bầu không khí tĩnh mịch bao trùm căn phòng, sắc mặt Thu Ức Mộng cũng hết sức trang nghiêm.

- Sư huynh còn có gì cần bổ sung không?

Dương Khai nhìn Giải Hồng Trần hỏi.

- Không có

Y lắc đầu theo bản năng.

Thời gian qua, y mải khoe khoang và thể hiện với Thu Ức Mộng cùng Lạc Tiểu Mạn, hoàn toàn không để tâm lắm vào việc vạch ra kế hoạch trùng kiến, nên đâu có gì để nói.

- Nếu thế thì cứ làm vậy đi.

Dương Khai đưa ra lời kết.

Giải Hồng Trần ngây người ra hồi lâu, giờ mới chợt tỉnh lại, y nhìn qua Thu Ức Mộng:

- Thu tiểu thư, việc này...

Thu Ức Mộng không vui ra mặt:

- Chưa nghe rõ sao?

- Nghe rõ rồi ạ. Nhưng mà... Sư đệ có thể làm chủ ư?

Giải Hồng Trần tỏ vẻ không dám tin.

- Hắn không thể làm chủ thì cả thiên hạ này chẳng ai làm chủ được hết.

Thu Ức Mộng cười thành tiếng.

Giải Hồng Trần lập tức trơ người ra như bị sét đánh, ánh mắt run rẩy nhìn Dương Khai.

Dương Khai đã lặng lẽ đứng dậy tiến ra ngoài, lúc lướt qua Giải Hồng Trần, hắn chợt dừng lại, trầm giọng nói:

- Sư huynh, nếu huynh còn dám làm chuyện có lỗi với sư môn, đồng môn, thì đệ sẽ khiến huynh hối hận vì đã sống trên cõi đời này!

Giải Hồng Trần thấy như sau lưng có gió lạnh thổi đến, thấm vào từ đầu đến chân!

Thu Ức Mộng chẳng thèm nhìn y một cái, theo Dương Khai đi ra ngoài.

Đương lúc Lạc Tiểu Mạn định đi thì bị Giải Hồng Trần nhanh tay gọi lại.

- Muốn gì đây?

Lạc Tiểu Mạn hồ nghi nhìn y, trộm nghĩ tên ngốc này thật đáng thương.

- Lạc cô nương, sư đệ ta... có lai lịch gì vậy?

Giải Hồng Trần mím đôi môi khô khốc, khẽ khàng hỏi.

Lạc Tiểu Mạn mím môi, len lén nhìn ra ngoài rồi mới hạ giọng:

- Công tử đích hệ Dương gia của Trung Đô, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi!

Nói xong, nàng vội vàng đuổi theo hai người kia.

Giải Hồng Trần bỗng chốc thấy cả người mềm nhũn, bàn tọa đập xuống mặt đất, mồ hôi trút ra như mưa.

Trung Đô Dương gia, công tử đích hệ!

Chỉ mấy con chữ nhẹ tênh thôi lại vang rền bên tai Giải Hồng Trần như sấm sét, khiến ý thức của y mơ hồ đến nơi.

Hóa ra tên sư đệ mặt mũi xấu xí, công lực tầm thường lại là nhân vật tầm cỡ đến nhường này!

Khôi hài ở chỗ, mấy năm trước, mình từng năm lần bảy lượt chĩa mũi nhọn vào hắn, thậm chí còn lén hạ độc thủ.

Mình có tư cách gì để tranh với hắn? Có tư cách mà đòi tranh đoạt nhân tình với hắn?

Chuyện trước kia hắn biết rõ như lòng bàn tay, nhưng sao bây giờ hắn còn chưa giết mình đi?

Được tha mạng một lần theo cách qua loa như vậy, Giải Hồng Trần chẳng những không thấy vui, mà ngược lại còn tuyệt vọng đến tột cùng!

Cảnh ngộ và sự đối đãi thê lương như vậy khiến y khó chịu hơn cả bị giết chết!

Hắn tha cho mình, nhất định là vì thấy rằng mình đã chẳng còn tư cách để đấu với hắn nữa.

Một con mãnh hổ liệu có để ý đến lời khiêu chiến của một con kiến không?

- Ha ha...

Bật cười hai tiếng ngớ ngẩn, Giải Hồng Trần bỗng cảm thấy kiếp này của mình quả nhiên là một kẻ thất bại triệt để.

Tại độ sâu trăm trượng dưới Khốn Long Giản.

Bên trong động phủ của Dương Khai.

Một nhóm người bay vào.

Ngắm nhìn mọi thứ quen thuộc ở đây, gương mặt Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường chợt thoáng qua tầm mắt Dương Khai.

Tông môn bị phá hủy, nơi này có thể nói là nơi duy nhất vẫn còn nguyên vẹn.

Bên trong hang động dường như vẫn còn lưu lại hương thơm của hai nàng, trên thạch sàng, vẫn còn đấy những dấu tích khi cùng Tô Nhan hoan hảo.

Tiểu sư tỷ cùng từng nằm ngủ ở đó, mỗi lần nàng ngủ, có gọi đến mấy nàng cũng chẳng tỉnh, có động chạm gì đến nàng, nàng cũng làm thinh.

Dương Khai đâu phải không biết nàng đang giả vờ ngủ, chỉ có điều tính hay xấu hổ khiến Hạ Ngưng Thường ngại đối mặt với mấy trò chòng ghẹo của Dương Khai mà thôi.

Về phần Hạ Ngưng Thường, Dương Khai không lo lắng mấy, hiện giờ chắc chắn nàng vẫn đang học đạo luyện đan với Tiêu Phù Sinh ở Vân Ẩn Phong của Dược Vương Cốc, lại thêm Mộng Vô Nhai bảo vệ, nên chắc chắn rất an toàn.

Nhưng còn Tô Nhan?

Kể từ sau lần chia ly đó, hắn không nhận được bất kỳ tin tức nào của nàng nữa.

Nàng đã đi đâu?

Dường như cảm nhận được tâm trạng nặng trĩu và nỗi nhớ nhung trong mắt Dương Khai, hai vị huyết thị và Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn cũng chỉ đứng lặng yên ở cửa động, không quấy rầy hắn.

Bước vào trong, ngồi trên thạch sàng, đưa tay vuốt ve nền đá trơn nhẵn, từng ký ức ngày xưa chợt hiện lên trong tâm trí hắn.

Sau chuyến đi này, chỉ e là khó có cơ hội quay trở về đây lần nữa.

Sau chuyến đi này, là cuộc chiến đoạt đích ở Trung Đô, kết cục khó lường.

Tâm trạng thấp thỏm lên xuống, mãi đến bây giờ, Dương Khai mới phát hiện ra rằng mình rất thích nơi này.​
Advertisement
';
Advertisement