Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Lần thứ nhất tương kiến Thương Mạt là ở tinh vực, Thương Mạt cũng là người trong Tinh Đình, Đại Hoang Tinh Vực chi chủ Ô Hằng là thủ hạ của hắn.

 

Năm đó Ô Hằng để Đại Hoang Tinh Vực thôn phệ Hằng La Tinh Vực, Dương Khai tự nhiên là không thể chấp nhận, đại chiến một hồi, Ô Hằng không địch lại, nguy cơ sinh tử trước mắt liền gọi Thương Mạt tới, một lần kia, vẫn là Dương Viêm hiện thân, thay Dương Khai hóa giải nguy cơ.

 

Cũng là một lần mới gặp gỡ kia, lại để Thương Mạt biết được Dương Khai hình như có tu luyện Phệ Thiên chiến pháp, Phệ Thiên chiến pháp tên tuổi thật lớn, Thương Mạt tự nhiên đỏ mắt. Cho nên sau khi trở lại Tinh Giới liền nghĩ cách tìm kiếm tung tích của hắn, cuối cùng tại bên ngoài Đông Vực Thiên Lang cốc hai bên gặp lại nhau.

 

Bên ngoài Thiên Lang cốc, Dương Khai cùng pháp thân liên thủ kịch chiến, ăn hết không nhỏ thiệt thòi, cuối cùng Cùng Kỳ hiện thân xuất lực, đánh cho Thương Mạt ngu người.

 

Trước sau hai lần kết thù kết oán, bây giờ gặp lại, chính là cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt nhìn nhau.

 

Hắn trừng mắt lạnh lùng nhìn mình, Dương Khai tự nhiên cũng không cho sắc mặt tốt gì, lúc trước hắn còn có điều kiêng kị, nhưng hôm nay không nói trong Tiểu Huyền giới còn có bốn Bán Thánh tùy thời chờ lệnh, thực lực bản thân hắn cũng có mười phần tiến bộ, chẳng còn phải cố kị gì nữa, Thương Mạt không tới tìm phiền toái thì thôi, nếu dám tới tìm phiền toái, Dương Khai chắc chắn cho hắn biết thế nào là 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây!

 

Ân oán của hai người các quân đoàn trưởng khác không rõ, chỉ cảm thấy hai người này vừa gặp mặt đều thần sắc có chút không đúng, mơ hồ đoán ra giữa hai người hẳn là có chút khoảng cách.

 

Lý Vô Y cùng Dương Viêm tinh tường, nhưng hôm nay ma hoạn không trừ, tình thế cực kỳ nghiêm trọng, lặng lẽ truyền âm cho Dương Khai: “Đại cục làm trọng!”

 

Dương Khai không để lại dấu vết gật đầu.

 

Cơ hồ một nửa quân đoàn trưởng Tinh Giới tề tụ nơi đây, Lý Vô Y giới thiệu từng người cho Dương Khai.

 

Đối với các quân đoàn khác mà nói, Kỷ Tử quân chẳng qua chỉ là hài nhi tã lót, quân đoàn trưởng Dương Khai này vô luận bối phận hay là tu vi, cũng đều xem như nhân vật mới, rất nhiều quân đoàn trưởng đối với hắn cũng là vẻ thân hòa, phần lớn đều là tán dương “Giang sơn có nhân tài” “Anh hùng xuất thiếu niên” các loại, kế kết thiện duyên.

 

Duy chỉ có giới thiệu đến một lão giả trên 80 tuổi, lão giả kia vẻ mặt khó chịu trừng mắt Dương Khai, ánh mắt kia giống như muốn ăn người, Dương Khai nghi hoặc không thôi, không biết mình ở đâu đắc tội đối phương, coi mặt hắn, mình cũng chưa bao giờ thấy qua, chỗ nào đắc tội đối phương? Thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng này với Thương Mạt là cùng một ruột? Nếu như thế, ngày sau phải cẩn thận mới được, đừng để trên chiến trường bị hai gia hỏa này ám toán.

 

Lý Vô Y lại ở một bên cười nói: “Ngươi cũng đừng trách Phó đại nhân nhìn ngươi như vậy, Phó đại nhân là Mậu Dần quân quân đoàn trưởng, trước đó Hào Tự là người Mậu Dần quân!”

 

Nghe Lý Vô Y nói như vậy, Dương Khai mới bừng tỉnh, cũng nhẹ thở ra, một hồi liền bật cười, vội vàng ôm quyền nói: “Bái kiến Phó đại nhân, Dương Khai đa tạ ân Phó đại nhân thả người.”

 

Hào Tự trước kia là thủ hạ vị lão giả này, kết quả bị Dương Khai đào tới, trong vài chục năm liền vì Kỷ Tử quân mà gom góp ra của cải lớn như vậy, lão giả tự nhiên là một bụng phiền muộn. Thời điểm Hào Tự còn dưới trướng Mậu Dần quân hắn cũng không thể hiện ra năng lực như vậy, đợi đến lúc đi rồi, mới phát huy ra năng lực lớn, sớm biết như thế, hắn nói cái gì cũng sẽ không thả người, chết sống cũng phải lưu Hào Tự lại a, có Hào Tự, quy mô Kỷ Tử quân hôm nay chưa hẳn không phải là của Mậu Dần quân.

 

Lão giả họ Phó nghe vậy hừ hừ: “Tạ cái gì mà tạ, có cái gì mà tạ, chỉ trách lão phu mắt mờ, lại để cho Hào chưởng quân trong Mậu Dần quân thành minh châu bị long đong rồi, Hào chưởng quân có thể đầu nhập môn hạ Dương đại nhân, chưa hẳn không phải là vận mệnh của hắn.” Ngừng một chút, nói: “Nhưng Dương đại nhân, Hào chưởng quân dù sao cũng là từ Mậu Dần quân ta ra, không có Hào chưởng quân, Kỷ Tử quân ngươi cũng không có quy mô hôm nay, lão phu cũng không muốn chỗ tốt gì của ngươi, ngày sau trên chiến trường nếu Mậu Dần quân ta có nhu cầu về phương diện gì...”

 

“Kỷ Tử quân có gọi sẽ đến!” Dương Khai lập tức nói tiếp.

 

Sắc mặt căng cứng của lão giả liền giãn ra, mặt mày hớn hở nói: “Dương đại nhân không tệ, ngày sau hai chúng ta nên thân cận hơn một chút!”

 

“Dễ nói, dễ nói, chư vị đại nhân đều là tiền bối, trên chiến trường cũng chém giết nhiều năm, am hiểu sâu chiến sự, Dương mỗ mới đến, có rất nhiều điều muốn thỉnh giáo, đến lúc đó không thiếu được muốn quấy rầy Phó đại nhân.”

 

“Ha ha ha!” Lão giả thoải mái cười to, đưa tay vỗ bả vai Dương Khai, “Trên chiến trường, Kỷ Tử quân ngươi nếu có nhu cầu về phương diện gì, cứ đến chỗ lão phu, lão phu phàm là còn một hơi, chắc chắn mang binh đến trợ giúp, sẽ không để ngươi chịu thiệt.”

 

“Vậy trước tiên tạ ơn Phó đại nhân rồi.”

 

Nói đến đây, hai người nhìn nhau cười cười, như thể lão hữu nhiều năm không gặp.

 

Phải giới thiệu nguyên một đám quả thực hao tốn chút thời gian, thật vất vả mới xong, Lý Vô Y nói: “Còn có các quân đoàn trưởng khác tạm thời không ở đây, ngày sau có cơ hội sẽ giới thiệu với ngươi.”

 

Dương Khai gật gật đầu, nhìn thoáng qua sa bàn bên cạnh, trong lòng biết một nhóm người này tụ tập ở đây hẳn là có chuyện quan trọng cần thương lượng, lúc này mở miệng nói: “Ta đây ra bên ngoài chờ trước, sau lại lại đến thỉnh giáo công việc với đại nhân.”

 

“Đừng vội đi.” Lý Vô Y đưa tay ngăn lại hắn, “Lưu lại dự thính a, chuyện bên này cũng cần Kỷ Tử quân ngươi xuất lực.”

 

Trong đại điện, qua náo nhiệt, mọi người yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Lý Vô Y chậm rãi nói.

 

Dương Viêm lặng lẽ đi tới bên người Dương Khai, hẩy thoáng qua bả vai hắn, mắt chằm chằm vào sa bàn, cũng vừa truyền âm nói: “Ngươi về hạ vị diện tinh vực làm gì? Sao vừa đi là vài chục năm? Còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở về nữa nha.”

 

“Nghiên cứu bí thuật, tu luyện thần thông!”

 

Dương Viêm bĩu môi: “Muốn tu luyện, ở Tinh Giới cũng được, sao phải về hạ vị diện tinh vực? Nói thực đi, có phải giấu nữ nhân gì hay không?”

 

“Nói mò cái gì!” Dương Khai lườm cái, “Lưỡng giới đại chiến chưa định, nào có tâm tư đi làm những chuyện này, hơn nữa, ta thiếu nữ nhân sao?”

 

Dương Viêm hừ hừ: “Cũng không hẳn, ngạn ngữ nói, vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được, ai biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào.”

 

Dương Khai chẳng muốn cùng nàng nói mấy cái này, nói tránh đi: “Ngược lại là dưới đó ta gặp một vị cố nhân, ngươi đoán là ai?”

 

“Tình nhân cũ!” Dương Viêm không cần suy nghĩ.

 

“Ô Quảng!”

 

“Hả?” Dương Viêm kinh hô một tiếng, hô xong liền vội vươn tay che lại cặp môi đỏ mọng, chỉ vì nhất thời kinh ngạc mà hô lên, mấy chục cặp mắt liền nhìn sang, Dương Khai vội vàng thần sắc đoan chính, cũng ra vẻ nghi hoặc hướng lại nàng.

 

Nàng phản ứng thật là nhanh, vội vàng chỉ vào sa bàn nói: “Trận vị nơi này rất quan trọng yếu, không cần đại quân trấn thủ sao?”

 

Lý Vô Y lắc đầu nói: “Không cần, nơi này là điểm chết, nếu Ma tộc dám vào, định cho bọn hắn có đi không về, nói một cách khác, nơi này chính là cố ý để hở ra, chính là vì dụ dỗ Ma tộc tới!”

 

Dương Viêm nhẹ gật đầu.

 

Lý Vô Y nói tiếp, Dương Viêm lén lút thè lưỡi, đợi một hồi lâu, mới lần nữa truyền âm tới: “Ngươi gặp Ô Quảng? Ngươi làm thế nào đào thoát từ trên tay hắn?”

 

Dương Khai cười nói: “Hắn lại không làm gì được ta, ta sao phải trốn. Huống chi, Ô Quảng cùng Hồng Trần tiền bối song hồn chung thể, có hắn tất nhiên cũng có Hồng Trần tiền bối.”

 

“Cũng đúng.” Dương Viêm gật đầu, “Hồng Trần tiền bối không có gì đáng ngại a?”

 

“Tạm thời không có, mà từ bọn hắn ta đã nghe được một chút tin tức, tình huống cụ thể đã khắc trong ngọc giản, ngươi thay ta chuyển giao cho Đại Đế.”

 

“Tại sao ngươi không tự đi?”

 

“Ta mới đến đây, mọi việc bận rộn, nào có thời gian? Quyết định vậy nha.” Mười mấy năm trước vận dụng Không Linh Châu truyền tống đến bên người Thiết Huyết Đại Đế, kết quả bị hắn lừa, Dương Khai nào còn có thể đi gặp hắn.

 

“Thay ngươi chuyển giao cũng không phải là không thể được, ngươi có chỗ tốt gì cho ta?”

 

“Thân thể của ta không tồi nha, lấy thân báo đáp như thế nào?”

 

“Ha ha... Tối nay tới phòng ta, ta chờ ngươi.” Dương Viêm khóe mắt lóe ra hàn quang.

 

Trong đại điện vô cùng náo nhiệt, qua hơn nửa ngày, mọi người mới dần dần tán đi, trước khi đi, Băng Vân hơi gật đầu với Dương Khai, cười cười.

 

Dương Khai cũng gật gật đầu.

 

Đợi cho những người khác đi hết, Lý Vô Y mới đặt mông trên ghế, lập tức liền có tỳ nữ đi tới dâng nước trà, nâng trà lên uống một ngụm, Lý Vô Y nói: “Chuyện đã giải quyết chưa?”

 

Dương Khai ngồi bên cạnh hắn, cách nhau một bàn:“Đã giải quyết.”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement