Dứt lời, Dương Khai đưa tay chỉ tới Phong Quân.
Hí dài một tiếng, một dị thú chân đạp Hắc Viêm, đầu mọc một sừng, hùng tráng xuất hiện, dị thú kia trông như ngựa, so với ngựa bình thường lại cao lớn hơn nhiều, hơn nữa toàn thân Ma Nguyên quay cuồng, khí thế hung lệ cường hoành, còn có uy thế Bán Thánh.
Bên người Dương Khai không chỉ có ba vị Bán Thánh mà còn có một Truy Phong, trước đó không triệu hoán nó ra, là vì bên trong Hắc Ám vô giới, trừ bản thân hắn ra, tất cả đều sẽ chịu ảnh hưởng, mặc dù đem Truy Phong ra, Truy Phong cũng sẽ như Phong Quân, mò mẫm trong bóng tối, đến lúc đó không giúp được gì, sợ còn mang thêm phiền.
Giờ hay rồi, Phong Quân cũng như mình, dầu hết đèn tắt, triệu Truy Phong ra đúng là thời cơ tốt đánh chó mù đường.
Truy Phong là Ma Vực dị thú, linh trí không cao, nhưng ai địch ai bạn vẫn có thể phân biệt được, vừa hiện thân liền quay đầu lại nhìn Dương Khai, mắt to nháy hai cái, lại nhìn Phong Quân bên kia, chỉ một thoáng hai con ngươi đỏ lên, toàn thân Ma Diễm ngập trời, hí một tiếng, cúi đầu hướng Phong Quân.
Phong Quân trợn mắt há hốc mồm.
Vốn tưởng rằng đại cục đã định, nắm chắc thắng lợi trong tay, chỉ cần chờ Dương Khai thân tử đạo tiêu, ai ngờ thằng này lại còn có thể khoát tay gọi ra hung vật! Truy Phong là dị thú gì hắn nhận không ra, nhưng khí tức Bán Thánh lại không phải giả, hung vật như thế, là thời kỳ toàn thịnh đụng phải cũng đau đầu, huống chi là tình trạng hiện tại?
Truy Phong ngay lập tức sẽ đánh tới, Độc Giác lập loè hào quang sâm lãnh, Phong Quân biết nếu mình bị đánh, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nguy cơ sinh tử trước mắt, Phong Quân cắn đầu lưỡi, phun tới đồng hồ cát!
Đồng hồ cát bỗng tách ra tia sáng chói mắt, hào quang phát ra, toàn bộ Tuế Nguyệt Thần Điện đều run rẩy vù vù, nháy mắt sau, một màn sáng xuất hiện, bao Phong Quân lại.
Oanh một tiếng, Truy Phong đâm vào màn sáng kia, phát ra tiếng vang cực lớn, trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, cùng lúc đó, Tuế Nguyệt Thần Điện cũng vù vù run rẩy.
Như thể Truy Phong đụng tới không phải màn sáng, mà là cả Tuế Nguyệt Thần Điện!
Truy Phong bay ra ngoài, Phong Quân cùng Dương Khai đều cùng nhìn qua đối phương, chửi ầm lên: “Hèn hạ vô sỉ”, “Xảo trá âm hiểm!”
Mắng xong lại cùng lấy tay che ngực, kịch liệt ho khan, miệng không ngừng tràn ra máu tươi.
Hai người liều chết liều sống, đánh đến bây giờ, đã có thể gọi là đồng quy vu tận, đến cuối cùng, mọi người rõ ràng đều có lưu hậu thủ, Dương Khai cảm thấy Phong Quân hèn hạ vô sỉ, Phong Quân cảm thấy Dương Khai xảo trá âm hiểm...
Chỉ có điều cũng chỉ mắng một câu, hai người liền im bặt, thật sự không còn khí lực mắng, vô luận là Phong Quân hay Dương Khai, cuộc đời này đoán chừng cũng là lần đầu thê thảm như thế.
Bên kia, Truy Phong rơi xuống đất, sau khi bò dậy thoáng lắc lắc cái đầu, một lần nữa hung mãnh xông tới Phong Quân.
Lại là một tiếng nổ mạnh, Truy Phong lần nữa bay ra.
Dương Khai cảm giác lần này phiền toái lớn rồi, hắn một mực ẩn nhẫn, ẩn nhẫn, không đem Truy Phong ra, là muốn tại thời khắc mấu chốt cho Phong Quân một cái kinh hỉ, vốn tưởng rằng cuối cùng có thể giải quyết dứt khoát, ai ngờ Phong Quân cũng ẩn tàng thủ đoạn.
Màn sáng mặc dù không có sát thương, nhưng cứng cỏi vô cùng, Truy Phong công kích tới lại không có chút hiệu quả, chỉ bằng Truy Phong, có lẽ thật đúng là không thể làm gì. Màn sáng không phá, Phong Quân liền không chết, Phong Quân không chết, hắn nhất định phải chết.
Thần sa trong vô tận đồng hồ cát vẫn luôn chảy, thọ nguyên hắn không ngừng trôi qua, không chống đỡ được bao lâu nữa, chẳng lẽ chỉ có thể trốn vào Tiểu Huyền giới? Tiểu Huyền giới tự thành một phương thiên địa, nếu trốn vào trong đó, có lẽ có thể chặt đứt liên hệ giữa bản thân cùng đồng hồ cát, nhưng cũng chỉ là có lẽ mà thôi, chưa thử qua, Dương Khai không cách nào khẳng định.
Nhưng đây đúng là đường lui cuối cùng của hắn.
Đối diện, Phong Quân ha ha cười, cười rất vui vẻ.
Dương Khai không vui, mặt lạnh, yếu ớt thở ra một tiếng.”
Phong Quân lắc đầu, cũng là thanh âm suy yếu đến cực điểm đáp lại: “Vô dụng, vô dụng, vô tận đồng hồ cát chẳng những là Đại Đế di bảo, cũng là đầu mối khống chế toàn bộ Tuế Nguyệt Thần Điện, bổn tọa thúc đồng hồ cát chi lực, kích Thần Điện chi uy, bảo vệ bản thân, trừ phi con nghiệt súc này có thể phá toàn bộ Tuế Nguyệt Thần Điện, nếu không ai cũng không thể làm gì bổn tọa, là Đại Đế tự mình đến cũng không được!”
“Thật có Đại Đế tới đây, ngươi nói lời này thử xem...” Dương Khai vẻ mặt mỉa mai.
Cười nhạo thì cười nhạo, nhưng Dương Khai đoán chừng Phong Quân thật sự không lừa gạt mình, đến lúc này, lừa gạt đã không cần rồi. Hơn nữa vừa rồi Truy Phong công kích tới, mỗi một lần va chạm, Tuế Nguyệt Thần Điện đều rung động, có thể thấy được màn sáng kia xác thực chặt chẽ tương liên cùng toàn bộ Thần Điện, không phá Tuế Nguyệt Thần Điện, không thể mảy may động tới Phong Quân, nhưng Truy Phong làm sao có thể phá Tuế Nguyệt Thần Điện?
Hai người nói chuyện, Truy Phong đã buồn bực lần thứ ba vọt tới.
Phong Quân vẻ mặt mỉa mai nhìn Truy Phong: “Con thú này cũng không tầm thường, chỉ tiếc người tài giỏi không được trọng dụng a, tiểu bối ngươi yên tâm, chờ sau khi ngươi chết, bổn tọa có rất nhiều thời gian thuần phục nó.”
Truy Phong đã đến trước mặt Phong Quân. Nhưng lúc này đây nó đã có kinh nghiệm, không ngu ngốc đi đụng đầu vào màn sáng nữa, mà giơ lên hai vó, hung hăng đạp xuống.
Lực lượng như vậy, trước mặt có một tòa núi lớn cũng phải bị giẫm nát, nhưng màn sáng lại chỉ hơi lõm xuống, rất nhanh khôi phục như ban đầu.
Nhưng Truy Phong cũng không còn bị trấn bay ra, chỉ hơi hơi ngửa ra sau, một lần nữa ổn định lại, lại tiếp tục đạp xuống.
Mỗi một lần hai vó câu rơi xuống, Tuế Nguyệt Thần Điện đều rung chuyển, được mồi hồi, cả đại điện đều ầm ầm tiếng vang.
Thời gian trôi qua, màn sáng không việc gì, Truy Phong nộ khí trùng thiên, miệng không ngừng kêu to, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Dương Khai, giống như muốn thỉnh giáo làm thế nào giết địch.
Dương Khai nào có biện pháp gì? Hắn còn trông cậy vào Truy Phong có thể lật kèo đây.
Một lúc sau, ngay khi Truy Phong chuẩn bị đạp xuống, Thần Điện chấn động, một thanh âm phẫn nộ bỗng vang lên: “Tên vương bát đản nào... Aiza, ngươi đánh ta làm chi!”
Trong đại điện còn có người khác, hơn nữa không chỉ một!
Phong Quân trừng mắt, quát một tiếng: “Người nào giả thần giả quỷ?” Vẻ mặt cảnh giác dò xét tứ phương, thần niệm tứ tán.
Dương Khai cũng nhướng mày, Tuế Nguyệt Thần Điện có người khác hắn biết, nhưng thanh âm này lại hoàn toàn không giống bốn người hắn biết, không phải Lưu Viêm, không phải Cùng Kỳ, lại càng không thể là Dương Tiêu Dương Tuyết.
Trong thần điện còn có người khác? Hai người này rốt cuộc là ai? Dương Khai trong lòng trầm xuống, nếu hai người này vẫn luôn trong thần điện, vậy Dương Tiêu Dương Tuyết đâu rồi? Cùng Kỳ cùng Lưu Viêm tao ngộ phải chăng có quan hệ với bọn họ?
Phong Quân nói một tiếng không được đáp lại, trầm ngâm một chút lại nói: “Cao nhân phương nào, không ngại hiện thân gặp mặt!”
Vẫn không có gì, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác, Phong Quân không khỏi mờ mịt, quay đầu nhìn Dương Khai, thấy Dương Khai cùng Truy Phong phản ứng, trong lòng biết tuyệt đối không phải ảo giác, Dương Khai tuyệt đối cũng đã nghe được, nếu không cũng sẽ không lộ ra thần sắc như vậy.
Phong Quân nhíu mày, lần nữa trầm giọng nói: “Kính xin hiện thân gặp mặt!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!