Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Lời vừa nói ra, Hào Tự mí mắt run run, một thân Đế nguyên ầm ầm, xoáy lên cuồng phong gào thét ngay trong đại điện, khí tức cũng trở nên cực kỳ nguy hiểm.

 

Hắn thật sự rất giận dữ. Hoa Thanh Ti trước đó từng nói qua, Dương Khai muốn hắn đảm nhiệm chức Kỷ Tử Quân chưởng, hắn cố mà đáp ứng, chạy tới Lăng Tiêu Cung thương nghị chuyện quân đoàn với Dương Khai, lại không ngờ rằng mình lại được đáp lại như vậy.

 

Từ chỗ nào về chỗ đó? Hắn còn có thể về đâu!

 

Hắn vốn là một phó quân đoàn trưởng quân khác, trước khi hồi Thất Vụ Hải đã phải bỏ ra mấy ngày để từ đi chức vụ này, lại bàn giao các loại việc với người lên thay mình, hôm nay toàn bộ Thất Vụ Hải đều biết hắn muốn tới Kỷ Tử Quân đảm nhiệm chức chưởng quân, càng được rất nhiều người chúc mừng.

 

Phó quân đoàn trưởng mặc dù là chức quyền không nhỏ, nhưng làm sao so được với chưởng quân dưới một người trăm trên vạn người? Đây nghiễm nhiên đã là thăng chức.

 

Bây giờ Dương Khai lại kêu hắn từ chỗ nào thì về chỗ đó?

 

Nếu thật sự trở về, người ta hỏi, chẳng lẽ còn phải nói cho người ta biết là mình bị quân đoàn trưởng Kỷ Tử Quân ghét bỏ đuổi đi sao? Hắn gánh không nổi cái mặt này, U Hồn Cung cùng U Hồn Đại Đế cũng gánh không nổi cái mặt này.

 

Nếu như là bảy ngày trước, Hào Tự còn có chỗ lựa chọn, còn lúc này hắn lại không còn đường lui rồi. Không phải hắn đem đường lui của mình đi phá hỏng, là hắn không nghĩ tới Dương Khai lại có thái độ như thế này, rõ ràng trước đây cầu hiền nhược khát, bây giờ rõ ràng lại xua đuổi như rác.

 

Mẹ nó còn là người sao? Hào Tự cảm thấy mình bị chơi xỏ!

 

Nhưng đường lui đã đứt, Hào Tự mặc dù nộ ngập trời, cũng không thể lập tức phát tác ra, chỉ là lạnh giọng hỏi: “Ngươi muốn như nào?”

 

Dương Khai sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Không phải ta muốn như thế nào, là hào huynh cần nhận rõ lập trường cùng thân phận của mình.”

 

Hào Tự nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, theo hơi thở, toàn bộ đại điện khí lưu đều trở nên xao động.

 

Hoa Thanh Ti cùng Biện Vũ Tình âm thầm chờ đợi lo lắng, sợ hai người này một lời không hợp lại đánh nhau, hai người không lo lắng Dương Khai chịu thiệt thòi gì, nhưng nếu thật sự vạch mặt, Kỷ Tử Quân liền toang rồi.

 

Cũng may Hào Tự mặc dù kiệt ngạo bất tuần, nhưng kỳ thật tâm tính cũng cực kỳ cao minh, lúc nào nên nộ, lúc nào nên nhẫn không cần người khác dạy hắn, một lát sau, hắn trợn mắt, chắp tay với Dương Khai, đầu ngoặt sang một bên, trầm giọng nói: “Hào Tự... Bái kiến quân đoàn trưởng đại nhân!”

 

Đây là gằn ra từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, thanh âm bi phẫn, tràn đầy huyết cùng nước mắt.

 

Vừa dứt tiếng, Dương Khai liền cười lớn một tiếng, đột ngột xuất hiện trước mặt Hào Tự, nắm lấy một tay hắn, nhiệt tình đến cực điểm nói: “Hào chưởng quân khách khí òi, về sau mọi người chính là người một nhà, nên cùng ủng hộ chiếu cố lẫn nhau mới phải, không cần đa lễ.”

 

Thái độ bỗng nhiên chuyển biến cực lớn, bộ dáng thân mật này nếu để cho người không biết chuyện coi, có lẽ còn tưởng rằng Dương Khai cùng Hào Tự có quan hệ thật tốt.

 

Hoa Thanh Ti ở một bên bật cười lắc đầu, thấy vậy, cuối cùng cũng minh bạch dụng ý Dương Khai rồi.

 

Cung chủ đại nhân trước sau hai lần cường điệu lập trường cùng thân phận, chính là vì xưng hô một tiếng quân đoàn trưởng này.

 

Dù sao Hào Tự thấy Dương Khai, há miệng là Dương cung chủ, ngậm miệng là Dương cung chủ xác thực không thể nào nói nổi, nếu bình thường, xưng hô như vậy không có vấn đề gì, nhưng hôm nay không được. Dương Khai là Kỷ Tử Quân quân đoàn trưởng, Hào Tự là Kỷ Tử Quân chưởng quân, đó chính là quan hệ thủ trưởng cùng cấp dưới, quân pháp uy nghiêm, quân lệnh như núi, Hào Tự vô luận như thế nào cũng phải hô Dương Khai một tiếng đại nhân.

 

Chỉ có như thế, mới có thể nói rõ Hào Tự coi mình trở thành một thành viên của Kỷ Tử Quân, nhận rõ lập trường cùng thân phận của mình, mà không phải cao cao tại thượng Đại Đế chi tử.

 

Cho nên thái độ Dương Khai mới có chỗ chuyển biến.

 

Bị hắn giữ tay, Hào Tự da mặt run rẩy, ánh mắt phun lửa.

 

Dương Khai lại như chưa tỉnh, nhìn Hoa Thanh Ti nói: “Đến, mang rượu tới, hôm nay Hào chưởng quân tiền nhiệm, chính là vinh hạn Kỷ Tử Quân ta, bản quân đoàn trưởng muốn nâng ly cùng Hào chưởng quân.”

 

Còn không đợi Hoa Thanh Ti đáp ứng, Hào Tự liền lệ quát một tiếng: “Ta xem ai dám mang rượu!”

 

Nín giận trong bụng, nào còn có tâm tư uống rượu? Mà dù uống, cũng không có khả năng uống cùng Dương Khai. Hào Tự nguyện hô Dương Khai một tiếng quân đoàn trưởng đại nhân, đó là có lệnh Đại Đế ở phía trên đè nặng, nhưng dù là quân đoàn trưởng, cũng không quản được chuyện riêng của hắn.

 

Hoa Thanh Ti nghe xong, cũng có chút khó xử, chỉ có thể nhìn Dương Khai, vẻ mặt trưng cầu.

 

Dương Khai cười nói: “Hào chưởng quân không muốn uống, vậy thì không uống a, chúng ta ngồi xuống tâm sự, ngày sau trong quân còn có rất nhiều chỗ phải dựa vào Hào chưởng quân, ngươi ta mặc dù quen biết đã lâu, nhưng lại còn chưa tính quá quen, vừa vặn...”

 

“Đại... Nhân!” Hào Tự bỏ bàn tay hắn ra, sắc mặt lạnh lùng nói: “Ta tới đây, một không phải vì uống rượu, hai không phải là vì hàn huyên với ngươi, nếu đại nhân muốn uống rượu trò chuyện thì nên đi tìm người khác, ta không có thời gian phụng bồi!”

 

Dương Khai bị hắn gạt tay ra, thuận thế nắm tay, đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu nói: “Đại Đế truyền lệnh, phong bổn tọa làm quân đoàn trưởng Kỷ Tử Quân, tuy là ưu ái, nhưng với bổn tọa mà nói cũng là một loại gánh nặng cùng trách nhiệm, Đại Đế tin tưởng giao phó, bổn tọa cũng cảm động lây, thật sự không dám có chỗ cô phụ, nay được Hào chưởng quân tương trợ, bổn tọa có thể nói là như hổ thêm cánh, chiến sự vô cùng căng thẳng, thời gian không đợi người, Hào chưởng quân hôm nay đã đến, vậy chúng ta liền cẩn thận thương nghị trù hoạch kiến lập quân đoàn a.”

 

Nói xong Dương Khai liền ngồi xuống, không cho hắn cơ hội nói thêm.

 

Hít sâu một hơi, Hào Tự đè xuống lửa giận trong lòng, cũng ngồi xuống.

 

Hoa Thanh Ti lặng yên truyền lệnh, liền có tỳ nữ dâng nước trà.

 

“Đại nhân, ta biết mấy năm gần đây ngươi đều ở Ma vực, đối với chuyện bên Tinh Giới biết rất ít, như vậy xin hỏi đại nhân, có biết chế độ quân đoàn xây dựng?” Hào Tự cũng không nói nhảm, ngồi xuống liền trực tiếp vào chủ đề chính.

 

Nói đến chính sự, Dương Khai thần sắc cũng nghiêm túc hơn rất nhiều: “Có biết một hai, Tinh Giới noi theo Ma vực, kiến lập năm mươi bốn lộ quân đoàn, mỗi một quân sắp đặt một quân đoàn trưởng, dưới có mười trấn, mỗi trấn có một tổng trấn, dưới một trấn có mười doanh, dưới doanh có mười vệ, một vệ có mười đội, tầng tầng tiết chế, cấp độ rõ ràng.”

 

Thấy hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, Hào Tự nhẹ gật đầu nói: “Dương cung... Đại nhân nói không sai, đây là chế độ xây dựng cơ bản của một quân đoàn, cụ thể chi tiết, mỗi quân đoàn sẽ có một ít khác biệt, nhưng trên đại thể không sai biệt nhiều. Đại nhân có biết, những tổng trấn này, lấy doanh làm đơn vị, do người nào đảm nhiệm hong?”

 

Dương Khai cười nói: “Không phải là xem tu vi sao?”

 

Hào Tự nói: “Sơ kỳ xem tu vi, hậu kỳ xem chiến công.”

 

“Chiến công!” Dương Khai giương mày lên.

 

Hào Tự gật đầu nói: “Chiến công đủ nhiều, binh thăng soái, nếu tầm thường vô vị, soái rơi xuống binh cũng là chuyện thường.” Sau khi nói xong còn hiện vẻ mặt kiêu căng.

 

Dương Khai không biết hắn đang kiêu căng cái gì, nhưng rất nhanh liền ý thức được, khẽ mĩm cười nói: “Nghe nói trước đây Hào chưởng quân trong một lộ quân đoàn đảm nhiệm phó quân đoàn trưởng, ta thật rất là hiếu kỳ, Hào chưởng quân lúc đầu gia nhập là chức vị gì?”

 

“Phó tổng trấn mà thôi!” Như được Dương Khai gãi đến chỗ ngứa, Hào Tự thần sắc càng kiêu căng hơn, trong mắt còn lộ ra vẻ đắc ý.

 

Hắn tu vi Đế Tôn nhị tầng cảnh, lại có thân phận Đại Đế chi tử, gia nhập đại quân được nhận chức vị phó tổng trấn cũng là hợp tình hợp lý, mà mấy năm qua hắn chiến công rực rỡ, một đường từ phó tổng trấn lên đến tổng trấn, lại đến phó quân đoàn trưởng, có thể nói là liên tiếp thăng chức, đây là thật chiến công đủ nhiều.

 

“Rất giỏi!” Dương Khai khen một tiếng, dù sao lời hay cũng không tốn tiền, Hào Tự thích nghe, hắn khen là được.

 

Hào Tự lại không hề dây dưa nhiều trên đề tài này, thần sắc lại nghiêm túc: “Đại nhân nói đúng, ban đầu mới sáng tạo một quân, mọi người đều không có chiến công, xác thực là dùng tu vi đến bổ nhiệm chức vụ, làm tổng trấn, nhất định phải do Đế Tôn cảnh đảm nhiệm, hơn nữa tu vi càng cao càng tốt, chức vũ vệ ít nhất cũng phải là Đạo Nguyên cảnh, về phần đội trưởng, yêu cầu thấp hơn chút, Hư Vương Tam tầng cảnh có lẽ đầy đủ.”

 

Dương Khai gật đầu nói: “Việc này Hào chưởng quân có kinh nghiệm, ta nghe Hào chưởng quân.”

 

Hắn nói như vậy, trong lòng Hào Tự cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhìn hắn một cái nói: “Nhưng bây giờ vấn đề đến rồi, Kỷ Tử Quân chúng ta không đủ nhân thủ đảm nhiệm tổng trấn cùng phó tổng trấn!”

 

Dương Khai nhướn mày lên: “Nói cách khác, chúng ta không có quá nhiều Đế Tôn cảnh.”

“Đúng vậy, Lăng Tiêu Cung, kể cả đại nhân, Đế Tôn cảnh có mười bốn người, nhưng mười ba người trong đó đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, tu vi như thế, rất khó khăn để có thể đảm nhiệm chức vụ lớn.”

 

“Mười bốn người?” Dương Khai ngạc nhiên, hắn cũng không biết Lăng Tiêu Cung nhà mình có 14 vị Đế Tôn cảnh.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement