Thôn phệ toàn bộ Ma vực là một quá trình rất dài, không nói đến bắt đầu thôn phệ mấy đại lục kia cần thời gian, đã vậy còn rất nhiều Ma Thánh không dễ đối phó, muốn thôn phệ địa bàn của bọn hắn kiểu gì chả ăn vài trận quấy nhiễu.
Nhưng mà biến hoá của Huyền Giới Châu bây giờ làm trí tưởng tượng của Dương Khai lại thăng lên một tầng: Phải chăng một ngày nào đấy, Cổn Cổn cứ một ngoạm một miếng đại lục! Nếu đúng như này, đến lúc đó cần gì quan tâm mấy Ma Thánh kia có đồng ý hay không, mang theo Cổn Cổn đến địa bàn bọn hắn, vừa phóng vừa thu, một đại lục bốc hơi, lại vừa phón vừa thu, một đại lục lại đi bụi...
Tất cả địa bàn của Bắc Ly Mạch bị thôn phệ hầu như không còn, tiếp đó tự nhiên chính là địa bàn của Ngọc Như Mộng.
Bắt đầu từ Từ Vân Ảnh đại lục , Lam Nguyên, Mị Ảnh, Phi Vân... Trước sau như một, từng khối đại lục liên tiếp biến mất trên bản đồ Ma Vực, mỏ rộng cương vực Tiểu Huyền Giới cùng lực lượng pháp tắc.
Tiểu Huyền Giới, trên một đỉnh núi vô danh, trong căn nhà gỗ, Hoắc Luân lặng lẽ vận huyền công, trên thân ma khí cuồn cuộn, trong bụng sấm nổ liên miên, nguyên do là nuốt một viên Vạn Ma Đan kia rồi luyện hoá, Vạn Ma Đan bên trong cất giữ năng lượng vô cùng khổng lồ, hắn bây giờ chỉ là hạ phẩm ma vương, muốn luyện hóa một viên vạn Ma Đan như này, không thể không tốn mấy tháng công phu .
Vốn là do hắn là không để tâm tu luyện, thế giới này rất quỷ dị, thỉnh thoảng đất nứt ra một cái khe, sau đó một vài mảnh vỡ đại lục ầm ầm xuất hiện, để cho người ta nơm nớp lo sợ, mà thế giới này còn có một lực trói buộc vô hình, kiểu như gông xiềng vô hình trói buộc, làm hắn cảm thấy rất không thoải mái, không có cách nào vận dụng lực lượng quá lớn, cùng lắm là phát huy ra cấp độ mà pháp tắc thế giới này chấp nhận được.
Tại thế giới như này tu luyện có ý nghĩa gì, coi như tu luyện đến trung phẩm ma vương, thượng phẩm ma vương, nói chung là cũng chỉ như Phản Hư cảnh, Hư Vương Cảnh...
Nhưng từ khi cảm nhận được thế giới này đang từ từ phát sinh biến hóa về sau, lòng Hoắc Luân vốn đang trầm lặng đã trở lên sáng sủa hơn, mặc dù trước mắt pháp tắc thế giới này chả đâu vào đâu, nhưng ít nhất cũng đang có phương hướng phát triển tốt, lại thêm lần trước nghe Dương Khai nói chuyện cùng Trường Thiên, Bắc Ly Mạch, biết ý định của Dương Khai, tâm tư tu luyện lại một lần nữa dao động .
Hắn bây giờ tu vi hạ phẩm ma vương còn chưa tới đỉnh phong, dĩ nhiên là tính toán một mực tu luyện, thẳng đến bình cảnh, kể từ đó, chỉ đợi pháp tắc thế giới này có thể sinh ra trình độ trung phẩm ma vương, vậy hắn có thể lập tức đột phá!
Người tu luyện, tự nhiên đều hướng tới võ đạo cao thâm hơn, cái này thì không quan liên quan xuất thân từ nhân tộc hay ma tộc, lực lượng cường đại xưa nay là mục tiêu đỉnh cao mà võ giả muốn leo lên.
Đang muốn luyện hoá dược hiệu của Vạn Ma Đan, Hoắc Luân bỗng nhiên nhướng mày, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.
Không ổn , có người đến.
Hắn xem như là dân đầu tiên của Tiểu Huyền Giới sau khi mở rộng cương vực, vốn cô đơn hiu quạnh, nhưng từ khi Dương Khai bắt đầu thôn phệ từng đại lục, thế giới này liền bắt đầu trở nên náo nhiệt. Tuy là cương vực cũng ngày càng mở rộng, nhưng đối với thế giới mới này, ma tộc cũng rất tò mò, không ít người xác định bản thân đã an toàn, sau đó liền đi lại bốn phía, điều tra thế giới mới này.
Mấy tháng nay, ngọn núi vô danh này được nhiều nhóm khách tới thăm, nhưng mà phần lớn đều là cưỡi ngựa xem hoa một chuyến rồi rời đi, ngẫu nhiên có mấy tên gặp Hoắc Luân ở đây an cư lạc nghiệp, tự nhiên là có chút tò mò, cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu.
Ban đầu Hoắc Luân còn tràn đầy phấn khởi, cậy vào ưu thế mình là cư dân đầu tiên của thế giới này, cùng những người đến thăm kia giao lưu kha khá, nhưng thời gian trôi qua, việc này bắt đầu trở lên nhàm chán, đặc biệt hắn quyết định tiếp tục tu luyện xung kích lên trung phẩm ma vương, liền bố trí cấm chế cạnh nhà gỗ của hắn, ngăn cản người bên ngoài tới gần.
Lúc này có người đến, kinh động đến cấm chế, hắn tự nhiên có thể cảm nhận được.
Nhưng mà Hoắc Luân cũng không quan tâm cái gì tới, Vạn Ma Đan vô cùng trân quý, tuy nói hắn được hơn ngàn viên, nhưng hắn không hề có thói quen lãng phí. Lúc này gián đoạn, dược hiệu của Vạn Ma Đan nói chung không đến mức lãng phí toàn bộ, nhưng nhất định cũng mất một phần.
Hắn không để ý, người mới đến hình như cảm thấy có hứng thú với chỗ này, đi một hồi rồi dùng lại bên ngoài nhà gỗ.
Sau đó...
Cấm chế bỗng nhiên bị phá giải.
Mí mắt Hoắc Luân nhảy một cái, giận tím mặt, ầm ầm đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, mắng lớn: "Thằng trẻ trâu nào..." Nói đến đấy chợt im luôn, yên lặng nhìn phía trước.
Chỉ vì phía trước, một khuôn mặt hơi tái nhợt, nữ tử nhìn nhu nhược yếu ớt luống cuống đứng tại chỗ, bên người còn một hình ảnh một bức chân dung dữ tợn đang từ từ biến mất, đó là dấu hiệu cho thấy cấm chế đã bị phá vỡ.
Hắn không cố ý mắng, nữ tử xinh đẹp này đột nhiên xuất hiện, song phương đối mặt trong nháy mắt, lửa giận của Hoắc Luân lập tức bị dập tắt, nhất là biểu cảm trên mặt đối phương lúc này, giống như một hài tử mắc lỗi, làm Hoắc Luân thật sự là không mắng được. Nhưng không mắng thì không mắng, trong lòng vẫn khá cay, hắn rõ ràng đã hạ cấm chế bên cạnh, phàm là người không bị ngu hẳn là đều có thể thấy rõ ý là chủ nhà không muốn tiếp khách, nữ nhân ngáo à? Chẳng những không đi, còn đem cấm chế của mình phá giải, mà thời gian cũng quá ngắn.
Cái này cho thấy, nhãn lực cùng tu vi của đối phương khẳng định cao hơn mình, nhưng Hoắc Luân cũng không e ngại.
Nhưng hắn đã gặp qua mấy vị Ma Thánh! Mấy vị Ma Thánh kìa đối với hắn đều rất hoà nhã, bên trong Ma Vực này còn có ai có thể làm hắn e ngại? Còn nữa, bên trong cái thế giới cổ quái này,vì thiên địa pháp tắc hạn chế, thực lực tất cả mọi người phát huy ra đều có giới hạn, trên cơ bản ai cũng như ai, nếu thực sự đánh nhau, không biết mèo nào cắn mỉu nào.
Trên mặt hiện ra thần sắc chán ngắt, Hoắc Luân nói: "Ngươi có chuyện gì, sao lại phá cấm chế của bản toạ?"
Nữ tử kia mặt tái nhợt hiện ra một tia đỏ ửng, vội vàng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, ta chính là muốn nhìn xem cấm chế này có manh mối gì, ai ngờ không cẩn thận lại phá giải nó."
Ba chữ không cẩn thận làm trán Hoắc Luân nổi đầy gân xanh , nếu không phải nhìn nữ tử này lúc nói chuyện thần sắc rất chân thành, hắn khẳng định sẽ coi đối phương đang cố ý khiêu khích mình, cười nhạo thủ đoạn của mình thấp kém.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, xác định nàng thật sự không có ý trêu tức mình, lúc này sắc mặt Hoắc Luân mới dịu đi, nói chậm lại: "Mới đến à?"
"Cái gì?" Nữ tử kia nghiêng đầu một chút, một mặt mờ mịt.
Hoắc Luân mất kiên nhẫn nói: "Ta hỏi ngươi có phải mới đên từ bên ngoài !" Cùng nữ tử này nói chuyện mệt mỏi vl, nếu không phải nhìn nàng xinh đẹp, tài giỏi gì thì cũng kememay, làm mấy cái chuyện này thà bố ra luyện hoá dược hiệu hóa Vạn Ma Đan còn hơn.
"Mới đến nửa tháng." Nữ tử kia bừng tỉnh.
"Hắc hắc..." Hoắc Luân vội vàng bày ra tư thế lão tiền bối" Thế giới này không giống bên ngoài của cô đâu, thời gian nửa tháng sợ không kịp thích ứng đâu? Nói cho ngươi biết, lúc ta lần đầu đến đây, thế mà tận nửa năm mới thích ứng được..." Thao thao bất tuyệt một hồi, nữ tử kia thế mà vẫn kiên nhẫn ngồi nghe hắn chém, nghe hắn nói thú vị, lại còn hỏi mấy vấn đề.
Cái này khiến Hoắc Luân nảy sinh hảo cảm với nữ tử này, cảm thấy nữ nhân xinh đẹp này ngoại trừ có vẻ ngáo, mất hồn mất vía bên ngoài, mọi chuyện đều khá tốt.
Đại khái mình cũng cảm thấy mình cũng chém hơi quá, truyền thụ xong kinh nghiệm sinh hoạt ở cái thế giới này, Hoắc Luân dừng chuyện, hỏi: "Ngươi đến từ đại lục nào?"
Nữ nhân xinh đẹp im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Ta đến từ Vân Ảnh đại lục."
"Vân Ảnh đại lục, ta biết, là đại lục của Ngọc Như Mộng Thánh Tôn." Hoắc Luân gật đầu, tỏ ra kiến thức đầy mình, chủ yếu là lần trước hắn mới thấy qua Ngọc Như Mộng, cho nên nghe xong bốn chữ Vân Ảnh đại lục liền nhớ ra, lại hỏi: "Ngươi là chủng tộc nào?"
Lần này kia nữ nhân xinh đẹp không đáp, chỉ là chậm rãi lắc đầu.
Hoắc Luân cũng không để ý, đối phương không muốn nói hắn cũng không thể ép buộc người ta, đây chỉ là chuyện nhỏ.
"Xin hỏi một chút, ngọn núi này là của ngươi à?" Nữ nhân xinh đẹp kia bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Hoắc Luân nghe vậy cười to: "Nơi đây có chủ, cũng không phải ta, ta cũng chỉ là khách mà thôi, chủ nhân thực sự nơi này là một người khác hoàn toàn, chủ nhân kia..."
Nữ nhân chỉ tay, ngắt lời của hắn: "Ta đặt chân ở bên kia được không?"
Lúc đầu bị ngắt lời còn có chút mất hứng, nhưng thuận theo hướng nàng chit, hai mắt Hoắc Luân tỏa sáng: "Ngươi muốn làm hàng xóm với ta?"
Toà núi vô danh nay hắn chiếm căn bản cũng không lớn, nhưng theo quá trình Tiểu Huyền Giới thôn phệ, dãy núi cũng dần dần lớn hơn, giờ phút này trong phạm vi trăm dặm tổng cộng có ba tòa sơn phong, xếp thành hình tam giác, ở giữa là sơn cốc, trong sơn cốc đã có một ít cây cối, còn có một hồ nước thanh tịnh, cảnh sắc cũng tàm tạm.
Lúc này chỗ nữ nhân xinh đẹp chỉ, chính là một ngọn núi trong ba ngọn xếp thành hình tam giác kia.
Thấy biểu hiện Hoắc Luân như thế nữ nhân xinh đẹp cúi đầu nói: "Nếu là không tiện thì ta đi tìm tiếp."
Cương vực Tiểu Huyền Giới mặc dù lớn, nhưng vì thôn phệ và tái tạo cùng lúc, cho nên hiện tại chỗ thích hợp để ở cũng không nhiều, nàng đi nửa tháng, vất vả lắm mới tìm được chỗ này. Nếu không phải như vậy, nàng cũng không làm hỏng cấm chế của Hoắc Luân.
Hoắc Luân cười to nói: "Làm gì mà bất tiện, có cô nương xinh đẹp như cô làm hàng xóm, ta còn cầu còn không được, ở kia hai ngọn núi, ngươi thích cái nào thì chọn, hoặc là hai cái cũng được luôn."
Nữ tử ngượng ngùng cười một tiếng: "Ta chọn một cái là được rồi, làm phiền ngươi quá."
Nói xong, quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!