Trọn vẹn mười ngày sau, động tĩnh trong mật thất mới dần dần yên tĩnh. Ngọc Như Mộng giống như một con mèo nhỏ nằm ở trên ngực Dương Khai, hai người tiếp xúc thân mật, cảm nhận nhịp tim của đối phương.
Dương Khai cầm lấy một lọn tóc của nàng đặt trước mũi mà nhẹ nhàng ngửi, trên người ma thánh có một hương vị rất dễ chịu, không ngọt không ngấy, có thể khiến cho tâm tình của người ta buông lỏng.
Trên ngực truyền đến một cảm giác tê dại, nguyên nhân chính là Ngọc Như Mộng đã tỉnh lại sau khi ngủ say, lông mi lay động.
Quả nhiên, một lát sau Ngọc Như Mộng mở ra mi mắt, nghiêng đầu nhìn nhìn Dương Khai, lộ ra một nụ cười lười biếng.
- Nghỉ ngơi khỏe rồi sao?
Dương Khai nhếch miệng lộ ra một nụ cười tà ác.
Ngọc Như Mộng giống như nghĩ tới điều gì, không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt nhìn qua Dương Khai mang theo chút e ngại. Trong mười ngày nay, mỗi khi Dương Khai lộ ra nụ cười này, nàng đều phải chịu một trận "tàn phá", nếu nàng không phải ma thánh thì căn bản không chịu nổi mưa to gió lớn như vậy. Đã sớm nghe nói long tính vốn dâm nhưng đến lúc tự mình xác nhận mới hiểu được đồn đại không hề sai.
Dương Khai cười to, vuốt lấy tấm lưng của nàng:
- Yên tâm, không có nữa.
Ngọc Như Mộng lúc này mới lúc này mới thở dài một hơi, oán trách mà trừng mắt liếc hắn một cái, lại lần nữa nằm phục xuống, yên lặng mà lắng nghe tiếng tim đập từ trong ngực Dương Khai truyền đến.
Đột nhiên Dương Khai ngồi thẳng người, cũng đem thân thể của nàng tách ra, mái tóc thật dài xõa ở trước ngực che lại xuân quang vô hạn, bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Như Mộng phát hiện thần sắc Dương Khai vô cùng nghiêm túc, giống như sắp đưa ra quyết định trọng yếu nào đó.
Nghiêng đầu nhìn, trong lòng Ngọc Như Mộng tràn đầy hoài nghi.
- Ta có một số việc muốn nói cho ngươi.
Vẻ mặt Dương Khai nghiêm lại, nói tiếp:
- Một bí mật.
- Bí mật?
Lông mày của Ngọc Như Mộng nhếch lên, chợt mỉm cười nói:
- Mỗi người đều bí mật của mình, đều là chuyện không muốn bị người khác biết đấy. Nếu bí mật nói cho người khác biết vậy liền không phải là bí mật nữa, nếu như ngươi không muốn nói thì đừng nói là tốt rồi.
Dương Khai lắc đầu:
- Ngươi hiện tại đã là nữ nhân của ta rồi, ta đối với ngươi không cần giấu giếm gì cả.
Ngọc Như Mộng hé miệng nói:
- Hiện tại? Chẳng lẽ trước kia không phải sao?
Dương Khai gãi gãi đầu, có chút xấu hổ mà nói:
- Trước kia cũng thế, nhưng mà không giống vậy...
Ngọc Như Mộng tự nhiên biết hắn là có ý gì, giữa nam và nữ, vượt qua một tầng quan hệ cuối cùng và không vượt qua là hoàn toàn khác nhau, cho dù tại hơn một năm trước hai người đã cá nước thân mật với nhau nhưng chính nàng trong một lần tức giận đã đuổi hắn đi, thẳng đến lúc này mới xem như tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Khẽ cười, Ngọc Như Mộng điều chỉnh thân thể ngay ngắn lại, gật đầu nói:
- Được rồi, ta đây liền nghe một chút phu quân ngươi đến cùng có bí mật gì vẫn luôn giấu ta.
Lần đầu nghe được hai chữ 'phu quân' phát ra từ miệng của Ngọc Như Mộng, trong lòng Dương Khai có chút cảm giác là lạ, chủ yếu là người trước mặt không chỉ là nữ nhân của hắn mà còn là một vị ma thánh, vừa kì dị lại vừa tràn đầy cảm giác thành tựu.
Thu liễm tâm thần, Dương Khai nói:
- Tiến vào thức hải của ta!
Ngọc Như Mộng nghe vậy cũng không chần chờ, duỗi ra một ngón tay điểm ở trên trán Dương Khai, sau một khắc hai người đồng thời nhắm mắt lại, thần niệm của Ngọc Như Mộng khởi động, thần hồn đã xuất khiếu.
Trên không gian thức hải, một thân ảnh uyển chuyển dần dần hiển lộ, chính là thần hồn linh thể của Ngọc Như Mộng.
Một người muốn đi vào thức hải của một người khác, phải dùng tu vi cường đại cưỡng ép đột phá thần thức phòng ngự hoặc là người kia chủa động mở ra thức hải.
Cái sau thể hiện sự tín nhiệm vô cùng không thể nghi ngờ.
Dương Khai cần Ngọc Như Mộng hết sức tương trợ, sau khi quan hệ của hai người lại tiến thêm một bước, dưới sự cân nhắc hắn quyết định đối với nàng không một chút đề phòng, thẳng thắng mà nói một lần.
Vừa tiến vào thức hải của Dương Khai, Ngọc Như Mộng liền kinh hô một tiếng, bởi vì thức hải này so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn rộng hơn, nước biển phía dưới kia đại biểu cho thần hồn chi lực vô cùng hùng hậu, nước biển đen như mực tràn đầy ma tính là biểu tượng cho việc Dương Khai triệt để nhập ma.
Thức hải như thế, mặc dù không bằng nàng nhưng so với bán thánh bình thường là mạnh hơn nhiều.
Thân ảnh Dương Khai xuất hiện ở bên cạnh nàng, nắm một tay nàng, Ngọc Như Mộng quay đầu nhìn hắn một cái, Dương Khai chỉ vào một hướng mà nói:
- Nhận biết vật kia không?
Ngọc Như Mộng quay đầu lại, nhìn theo hướng hắn chỉ, thần sắc không khỏi rùng mình.
Chỉ thấy tại trung ương vùng biển đen như mực, một hòn đảo quý tản ra hào quang bảy màu sừng sững trong biển rộng, vô luận nước biển kia công kích hung mãnh cỡ nào thì hòn đảo vẫn không chút lay động. Ngọc Như Mộng có thể tinh tường cảm nhận được một cỗ lực lượng kỳ lạ được phát ra từ trong hòn đảo kia.
Ánh mắt ngưng lại, thoáng cái liền xem thấu mặt thật của hòn đảo quý.
- Ôn Thần Liên?
Ngọc Như Mộng thất thanh, dưới tâm tình chấn động kịch liệt thì thần hồn linh thể cũng run nhè nhẹ,
- Đây là Ôn Thần Liên?
- Phu nhân mắt sáng như đuốc.
Dương Khai nắm lòng bàn tay nàng,
- Đây chính là Ôn Thần Liên.
Đường đường là ma thánh, chút nhãn lực này vẫn phải có, lúc trước Huyền Băng cùng Bắc Ly Mạch đều có thể nhận ra Ôn Thần Liên, không có lý nào Ngọc Như Mộng nhận không ra.
- Ngươi lại có Ôn Thần Liên!
Ngọc Như Mộng thật sự khiếp sợ không nhẹ, nếu là bảo vật bình thường thì cũng thôi, thân là ma thánh, bảo bối bình thường nàng thật đúng là không để vào mắt nhưng Ôn Thần Liên không giống, loại thiên địa chí bảo này chính là nàng cũng chỉ nghe nói qua, chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, nhìn chằm chằm vào Ôn Thần Liên mà ngay cả chớp mắt một cái cũng không, lẩm bẩm nói:
- Nghe nói Ôn Thần Liên có hiệu quả làm thoải mái thần hồn, chủ nhân Ôn Thần Liên dù có chết thì thần hồn chi lực cũng sẽ không tiêu tán... Trách không được ta vẫn luôn cảm giác lực lượng thần hồn của ngươi so với cảnh giới của bản thân cao hơn, nguyên lai là nguyên nhân này.
Sau khi nói xong, nàng hung hăng mà véo Dương Khai một cái.
Cảm giác trên thần hồn linh thể so với thân thể bình thường mẫn cảm hơn vô số lần, đột nhiên bị véo một cái như vậy, Dương Khai lập tức có loại cảm giác đau đến không muốn sống, nhe răng trợn mắt nói:
- Phu nhân vì sao véo ta?
Ngọc Như Mộng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giỏi lắm, ngươi biết rõ thần hồn của ta có thương tích, một năm qua vẫn y nguyên xem ta ngày đêm chịu đủ tra tấn, không muốn cầm bảo vậy này giúp ta chữa thương, lòng dạ phu quân ngươi thật là ác độc!
Vừa nói nàng vừa dùng ánh mắt vô cùng thương tâm nhìn qua Dương Khai, cực kỳ u oán.
Dương Khai cười to nói:
- Lần trước không phải là bị ngươi đuổi đi sao...
Ngọc Như Mộng hừ lạnh nói:
- Nếu như ngươi thật có lòng, như thế nào lại bị ta đuổi đi!
Đang lúc nói chuyện, nàng hất tay hắn ra, giận dỗi quay đi.
Dương Khai một hồi nhức đầu, sau một phen an ủi mới khiến nàng tiêu tan cơn tức.
- Ngươi dẫn ta đến xem cái này làm gì, tính chữa thương cho ta sao?
Ngọc Như Mộng trừng mắt liếc hắn một cái,
- Nếu có ý tưởng này, bổn tôn liền tha thứ cho ngươi, tuy rằng có hơi chậm nhưng so với không có gì vẫn tốt hơn.
- Phu nhân muốn chữa thương tự nhiên là không thành vấn đề, bất quá trước đó ta cũng cần phải nói thật với ngươi một chuyện.
Dương Khai ho nhẹ một tiếng, gãi gãi má, vẻ mặt không được tự nhiên.
- Chuyện gì?
Ngọc Như Mộng nghiêng mắt nhìn hắn.
Dương Khai ậm ừ cả buổi cũng không có không biết xấu hổ nói ra.
Ngọc Như Mộng cắn răng nói:
- Đến tận hôm nay ngươi còn muốn giấu giếm ta hay sao.
Dương Khai cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Phu nhân ngươi thi triển tâm bí thuật đã bị ta chuyển lên trên thân Ôn Thần Liên rồi.
Ngọc Như Mộng nháy mắt mấy cái, tựa hồ nghe không hiểu,
- Ngươi nói cái gì?
Dương Khai giải thích nói:
- Cũng không phải là ta có muốn chuyển, chẳng qua là thứ này tựa hồ có năng lực như thế, lúc trước ta chỉ muốn thử một chút, ai ngờ rằng tâm ấn bí thuật kia liền từ thức hải của ta chạy đến...cái kia rồi.
Nói chuyện, Dương Khai chỉ chỉ hòn đảo bảy màu, sau đó cẩn thận từng li từng tí mà quan sát thần sắc của Ngọc Như Mộng.
Ngọc Như Mộng giật mình một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng vuốt cằm nói:
- Thì ra là thế, ta vẫn nghĩ đã có tâm ấn bí thuật thì tại sao ngươi có thể lừa gạt ta.
Dứt lời về sau, liền quyền đấm cước đá đối với Dương Khai một trận,
- Tên xú nam nhân này, một mực ở cùng ta đến nay lâu như vậy là gặp dịp thì chơi đúng không?
Dương Khai cắn răng thừa nhận một trận mưa to gió lớn này, bị đánh đến nhe răng trợn mắt.
Bất quá sau một chút thời gian, Ngọc Như Mộng cũng dừng tay, thở hổn hển mà trừng mắt nhìn hắn.
Dương Khai nghiêm mặt nói:
- Phu nhân bớt giận chưa?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Ngọc Như Mộng cười lạnh một tiếng.
Dương Khai lập tức thể hiện dáng điệu lưu manh, khua tay nói:
- Nếu như trong nội tâm phu nhân còn tức giận liền đánh ta tiếp đi, đánh chết đánh chết cũng không hề oán hận một câu.
- Bớt làm bộ dáng này đi!
Dương Khai cười hì hì nói:
- Vậy phu nhân bớt giận chưa?
Ngọc Như Mộng không để ý hắn, lặng yên một chút rồi đột nhiên thở dài, mở miệng nói:
- Kỳ thật ta cũng có một bí mật chưa nói với ngươi.
- Ngươi có thể cởi bỏ tâm ấn bí thuật?
Dương Khai cười mỉm mà nhìn qua nàng.
Ngọc Như Mộng ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch mà nhìn qua hắn, một lát sau ánh mắt không khỏi có chút bối rối:
- Làm sao ngươi biết?
Dương Khai cười to:
- Bắc Ly Mạch cùng Minh Nguyệt đại nhân đều nhắc nhở qua điểm này với ta, chỉ có điều Bắc Ly Mạch là đang châm ngòi ly gián mà Minh Nguyệt đại nhân lại là thiện ý nhắc nhở, hai người bọn họ một cái là tinh giới đại đế một cái là ma vực ma thánh, lại đều nói qua lời như thế thì ta đương nhiên là có chỗ suy đoán.
- Tiện nhân kia!
Ngọc Như Mộng nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng cho thấy đang mắng Bắc Ly Mạch, mắng xong lại có chút tâm thần bất định mà nói:
- Bọn hắn nói không sai, tâm ấn bí thuật xác thực có thể cởi bỏ, trước kia ta từng nói với ngươi rằng một khi thi triển tâm ấn bí thuật thì hai người xác định sinh tử gắn bó, không rời nửa bước chính là lừa gạt ngươi.
Dương Khai nói:
- Phu nhân hôm nay coi như là không thừa nhận thì ta cũng sẽ không biết, vì sao phải nói cho ta biết điều này đây.
Ngọc Như Mộng nói:
- Ta và ngươi hiện tại cũng đã như vậy, gạt ngươi còn có ý nghĩa gì? Vạn nhất một ngày nào đó lại để cho ngươi xác nhận việc này từ trong miệng những người khác sẽ chỉ sinh ra ngăn cách giữa ta và ngươi, còn không bằng tự ta nói cho ngươi.
Dương Khai tiến lên hai bước, nắm lấy tay nàng, ánh mắt nhu tình mà nói:
- Cảm ơn ngươi nói cho ta biết điều này.
Ngọc Như Mộng ngẩng đầu:
- Ngươi không tức giận? Nếu như ngươi tức giận thì cứ đánh lại ta là được, ta vừa rồi...đã động thủ với ngươi.
Dương Khai cười ha ha:
- Ta nỡ lòng nào đánh ngươi đây, ta và ngươi đều có chỗ giấu giếm lẫn nhau, cứ xem như huề nhau là được rồi.
Ngọc Như Mộng đôi mắt đẹp dịu dàng, vẻ mặt cảm động.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!