Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Bá Nha nghe vậy khóe miệng giật giật, quay đầu nhìn phương hướng chiến trường, ung dung nói: “Dương huynh cũng là tiếp lệnh Thánh Tôn chạy đến tìm vận may hay sao?”

 

Vận may? Nơi này có vận may gì... Dương Khai không hiểu ra sao, hắn căn bản cũng không có nhận được mệnh lệnh gì, chỉ là một mình xâm nhập nơi đây mà thôi, không tốt hỏi nhiều, theo lời nói tiếp: “Đúng vậy, Bá Nha huynh chẳng lẽ không phải?”

 

Bá Nha cười khổ lắc đầu: “Tự nhiên cũng thế, chỉ có điều ta ngược lại tình nguyện không đến, thế nhưng mà Thánh Tôn có lệnh, không đến không được a.”

 

Dương Khai gật đầu nói: “Nơi đây hung hiểm dị thường, xác thực không phải ai cũng có thể đến, nhưng đã đến rồi cần gì phải than thở, phong thủy luân chuyển, năm nay đến nhà ta, nói không chừng Bá Nha huynh khác vận may vào đầu nha.”

 

Bá Nha bật cười nói: “Mặc dù rất muốn nói một câu mượn cát ngôn của ngươi, nhưng chuyện của mình thì mình tự biết, nếu tranh đấu lên, ta sợ là không có cơ hội nhiều lắm...” Nói xong, bỗng quay đầu qua Dương Khai, hai mắt tỏa sáng nói: “Ngược lại là Dương huynh ngươi... Cơ hội lớn hơn tất cả mọi người.”

 

Lớn cái gì! Ngươi cái tên này đến cùng đang nói cái gì? Dương Khai rất muốn hỏi rõ, nhưng trước đó đã không hiểu giả hiểu, hiện tại hỏi lại thì thật mất mặt, chỉ có thể ra vẻ nghi ngờ nói: “Bá Nha huynh, lời này ta có chỗ không hiểu rõ, ngươi đều không nhiều cơ hội, làm sao ta có thể lớn hơn mọi người?”

 

“Bởi vì ngươi từ Tinh Giới đến, có cùng nguồn gốc!” Bá Nha đương nhiên trả lời.

 

Cái này có quan hệ gì? Lại cùng cái gì có cùng nguồn gốc.

 

Nội tâm nhảy như mèo, hận không thể cạy miệng Bá Nha hỏi cho rõ, nhưng lại chỉ có thể ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, ha ha, vậy thì mượn Bá Nha huynh cát ngôn rồi.”

 

Bá Nha thần sắc nghiêm túc nói: “Mặc dù nói như thế, nhưng thực đến lúc kia, bổn tọa cũng sẽ không khách khí, nếu không cẩn thận mà thương Dương huynh, kính xin Dương huynh chớ trách!”

 

Dương Khai lại ha ha nói: “Chết sống có số, phú quý tại thiên, bổn vương đã đến đây, vậy tự nhiên là đã làm tốt tâm lý chuẩn bị.”

 

Bá Nha nhẹ gật đầu nói: “Dương huynh tiêu sái, vậy Dương huynh thỉnh tự nhiên, chúng ta còn phải đợi bên trên một ít thời gian.”

 

“Vậy cáo từ.” Dương Khai vỗ Truy Phong, đi ra vài bước, lại quay đầu lại nói: “Bá Nha huynh, không biết Thánh Tôn ta ở nơi nào?”

 

Bá Nha chỉ tay nói: “Bán Thánh phụ trách trấn thủ dưới trướng Như Mộng Thánh Tôn chính là phương vị kia, ngươi tự đi cùng những người khác tụ hợp là được.”

 

Thì ra là thế, Dương Khai lại nhìn thoáng qua đại kỳ phấp phới theo gió trên đỉnh núi, mắt hiện lên vẻ hiểu ra, xem ra Bán Thánh chạy đến đã chia ra bao vây chiến trường rồi, từng Bán Thánh dưới trướng các Ma Thánh đều phụ trách một khu vực.

 

Từ biệt Bá Nha, về đến chỗ 200 vạn đại quân của mình, theo phương hướng Bá Nha chỉ rồi phi đi.

 

Tầm nửa ngày sau, bên trên một ngọn núi khác, thấy được một đại kỳ khác, hoa văn đồ án bên trên kỳ cùng đồ án tấm lệnh bài Ngọc Như Mộng cho hắn lúc trước giống như đúc, không cần phải nói, đây chắc chắn là nơi tụ tập của những người dưới trướng Ngọc Như Mộng rồi.

 

Dương Khai cưỡi Truy Phong bay xuống, mắt quét qua, không thấy người quen.

 

những Bán Thánh dưới trướng Ngọc Như Mộng kia, hắn biết cũng không nhiều, quen thuộc nhất không ai qua được Bạch Chước cùng Nguyệt Tang rồi, người trước thân cận, người sau cừu thị, mặc dù còn có mấy Bán Thánh khác cũng từng gặp qua, nhưng cũng không có thâm giao, chẳng qua là thời điểm ở bên trên đại lục bọn hắn giúp chữa trị giới môn, có trao đổi qua đôi lời, giao tình rải rác.

 

Mà vị Bán Thánh ngồi trấn tại ngọn núi này, lạ mắt vô cùng, người cao lớn vạm vỡ, khôi ngô dị thường, bình thường Ma tộc hình thể như này hoặc là xuất thân lực ma, hoặc là xuất thân Thạch Ma.

 

Chỉ có điều lại để cho Dương Khai hơi ngoài ý muốn, mình mới vừa bay xuống, vị Bán Thánh này liền u lãnh lườm mình, trong mắt còn toát ra vẻ chán ghét cùng thống hận, trông như rất không chào đón mình vậy.

 

Dương Khai khó hiểu, không biết mình đắc tội thằng này ở đâu.

 

Nhưng hắn đã phụ trách chủ trì công việc ở chỗ này, Dương Khai cũng chỉ có thể tiến lên hỏi thăm.

 

Đến gần, Dương Khai chắp tay nói: “Vân Ảnh Dương Khai, xin hỏi bằng hữu xưng hô như thế nào?”

 

Bán Thánh ánh mắt lạnh lùng, nhếch miệng lên mỉm cười, vẻ cười đùa cỡn, không có chút để ý đến hắn, ngược lại là ánh mắt lại đang quan sát Truy Phong.

 

Dương Khai lại nói thêm một lần, không thấy đối phương đáp lại, cái này để Dương Khai có thể xác định rồi, thằng này thật sự không chào đón mình. Nhưng như vậy để hắn có chút khó hiểu, hắn có thể để xác định mình cùng đối phương là lần đầu gặp mặt, giữa nhau cũng không có xung đột gì, không biết tại sao đối phương lại bày ra một bộ thối mặt đến.

 

Huống chi, quan hệ giữa mình với Ngọc Như Mộng, những Bán Thánh dưới trướng Ngọc Như Mộng kia không nói cần khách khí với mình, tối thiểu nhất phải duy trì thoáng biểu hiện ra lễ tiết mới đúng.

 

Quá tam ba bận, hỏi hai lần không được trả lời, Dương Khai cũng lười nói thêm, quan sát xung quanh, hơi gật đầu, quay người, hội đại quân bay tiếp ra phía trước.

 

Đợi cho Dương Khai đi rồi, Bán Thánh mới gọi một Ma Vương, nói nhỏ bên tai hắn: “Đưa tin qua đi, nói Nhân tộc kia hiện thân rồi, thừa dịp Thánh Tôn còn chưa tới tranh thủ thời gian động thủ.”

 

Ma Vương lĩnh mệnh rời đi, rất nhanh không thấy bóng dáng.

 

...

 

“Đại Vương, vị kia là Địch Lực đại nhân.” Sau khi đi khỏi được một đoạn, Âm ở một bên nhẹ nói, Dương Khai ở bên kia, nàng cũng là chứng kiến, tự nhiên là muốn giải thích cho Dương Khai một thoáng.

 

Dương Khai âm thầm ghi nhớ cái tên này, cau mày nói: “Chúng ta từng trêu chọc qua tên kia sao?”

 

Âm lắc đầu nói: “Vậy cũng không có, chỉ có điều...” Liếc qua Dương Khai, như muốn nói lại thôi.

 

Dương Khai nói: “Có chuyện nói thẳng.”

 

Âm mở miệng nói: “Địch Lực đại nhân cùng Nguyệt Tang đại nhân quan hệ rất tốt.”

 

Đồ Kháp La cũng ở một bên gật đầu nói: “Đúng vậy, trước đó khi Nguyệt Tang đại nhân còn ở Lam Nguyên, Địch Lực đại nhân thường xuyên chạy tới cùng đại nhân uống rượu mua vui.”

 

“Bạn nhậu a...” Dương Khai bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng cười lạnh: “Đây là thay Nguyệt Tang xuất đầu a!”

 

Nguyệt Tang là vì hắn mà bị đày đi lưỡng giới chiến trường, đến nay sinh tử chưa biết, điểm này mọi người đều biết, lúc trước Ngọc Như Mộng cũng là có ý muốn mượn hành động này nói cho các Bán Thánh dưới trướng biết mình coi trọng Dương Khai, lại không nghĩ rằng đã vô tình kéo tới cừu hận cho Dương Khai.

 

Địch Lực cùng Nguyệt Tang đã quan hệ không tệ, không chào đón mình cũng là chuyện đương nhiên, có thể cho mình sắc mặt tốt mới là chuyện lạ. Dương Khai cũng không để trong lòng, chủ yếu là hiện tại không có tâm tình đi dây dưa cái này, dưới mắt đã đến Trụ Thiên đại lục, trọng điểm tự nhiên nên chú ý động tĩnh bên Minh Nguyệt.

 

Đi không bao xa, tìm được một sơn cốc cách chỗ ngọn núi kia trăm dặm, đóng quân xuống, Dương Khai cưỡi Truy Phong đứng ở trên không trung, mắt lộ ra thần sắc lo lắng nhìn ra xa.

 

Lúc vừa tiến vào Trụ Thiên đại lục liền có thể tinh tường phát giác được phương xa có chiến đấu kịch liệt, một khắc cũng chưa từng ngừng, theo khí tức xa xa mà suy đoán, giờ phút này địch nhân của Minh Nguyệt không chỉ một.

 

Lấy ít địch nhiều, Dương Khai không biết Minh Nguyệt có thể chống lại bao lâu, nhưng nếu như một lòng chạy trốn, có lẽ còn có cơ hội.

 

Loại thời điểm này hắn là hoàn toàn chưa thể nhúng tay vào, nói không chừng chưa tới gần chiến trường đã bị dư ba xé thành mảnh nhỏ, bây giờ hắn cũng chỉ có thể chờ đợi, nhìn xem sự tình có xuất hiện đột biến hay không.

 

Nhưng lại để cho hắn cảm thấy kỳ quái, mười hai Ma Thánh cũng không có toàn bộ trình diện, bên kia tranh đấu cùng Minh Nguyệt có lẽ không hơn ba người, vậy, những Ma Thánh khác đâu?

 

Bên này đã bạo phát đại chiến, những Ma Thánh kia có lẽ đã sớm chạy đến mới đúng.

 

Ngọc Như Mộng thì sao? Lúc trước hắn tại bên Bá Nha cũng không thấy được bóng dáng Bắc Ly Mạch.

 

Nghĩ nghĩ, Dương Khai gọi Lao Khắc, để cho hắn phái người đi tìm hiểu.

 

Hơn mười tiểu đội rất nhanh xuất phát, phân từng hướng mà đi.

 

Nửa ngày sau, có tin tức hồi về, Dương Khai lập tức chọn một chi đội ngũ theo mình tới.

 

Một canh giờ sau, bên trên một ngọn núi, Dương Khai gặp được Bạch Chước, hàn huyên vài câu, Dương Khai ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải đi lưỡng giới chiến trường sao, sao có rảnh trở lại?”

 

Nếu hắn nhớ không lầm, lần trước Bạch Chước đã nói hắn phải tới lưỡng giới chiến trường, Dương Khai cũng không nghĩ tới ở chỗ này được hội kiến hắn.

 

Bạch Chước cười khổ nói: “Bên này xảy ra chuyện lớn như vậy, tự nhiên là phải trở về, Bán Thánh bên lưỡng giới chiến trường trên cơ bản đều trở về rồi, ngoại trừ một số lưu thủ tọa trấn.”

 

“Đều trở về?” Dương Khai mắt co rụt lại, quay đầu quan sát bốn phía, vẻ mặt cảnh giác.

 

Bạch Chước thấy thế bật cười nói: “Đừng lo lắng, Nguyệt Tang không nhận được điều lệnh, còn đang trên chiến trường.”

 

Dương Khai sờ lên mũi, ngượng ngùng nói: “Ta không phải đang tìm hắn...” Kỳ thật là đang tìm hắn, hắn không thể chịu nổi một Bán Thánh đánh lén, có Truy Phong hộ giá cũng không thành.

 

Nhưng ngay cả Bạch Chước đều bị điều về, Nguyệt Tang lại bị vứt bỏ ở bên kia, có thể thấy được thái độ của Ngọc Như Mộng.

 

“Thánh Tôn đang ở đâu?” Dương Khai nói sang chuyện khác.

 

Bạch Chước kỳ quái nhìn hắn: “Ngươi không được Thánh Tôn đưa tin sao?”

 

“Có a.” Dương Khai trợn mắt nói dối, “Có điều Thánh Tôn chỉ kêu ta tới, cũng không nói những thứ khác.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement