Ba Nhã đột nhiên biến mất, các Ma Vương Lam Nguyên tự nhiên nhìn rõ ràng, mặc dù cảm giác không ổn, nhưng lúc này đã vô lực tìm tòi quá nhiều, chỉ vì khi Ba Nhã biến mất, Dương Khai cũng đã đồng thời hổ vồ đánh ra, tiến đánh bọn hắn, Bách Vạn Kiếm trên tay kiếm khí ngút trời, giơ lên cao cao, ầm vang đánh xuống.
Kiếm mang to lớn như muốn bổ đôi trời đất này, phá toái hư không, cắt về phía trận doanh Lam Nguyên.
Cảm nhận được một kiếm kia chi uy, tất cả Ma tộc đều ngưng trọng biến sắc, không hẹn mà cùng tách ra hai bên, tránh né mũi nhọn.
Oanh một tiếng, tiếng vang truyền ra, đại địa rạn nứt, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đạo vết nứt dài đến ngàn trượng, một vài Ma tộc không tránh kịp bị kiếm ý kia tàn phá bừa bãi, nhao nhao hóa thành bột mịn.
Một đám Ma Vương thấy vậy, đều mặt trầm như nước. Cũng may mặc dù uy lực một kích này không tầm thường, cũng rất có sát thương, nhưng chỉ có một chút Ma Soái Ma Tướng bị giết, các Ma Vương đều bình yên tránh đi, cũng không có ai chịu tổn thương.
Thế nhưng sau một khắc, từ bên ngoài mấy chục dặm, mấy đạo lưu quang như điện thiểm mà đến, truyền ra xuy xuy âm thanh phá không.
Dương Khai đã xuất thủ, Ba Nhã sao có thể nhàn rỗi, khó được đụng phải một đám ngu xuẩn chìa lưng ra cho mình, Ba Nhã căn bản nhịn không được ham muốn bắn giết.
Uy lực mũi tên này không thể bằng được chín mũi tên bắn giết thượng phẩm Ma Vương lúc trước, hiển nhiên Ba Nhã không có sử dụng bí thuật hao tổn cực lớn kia, nhưng cũng không thể khinh thường, vô luận tốc độ hay là sát thương đều để người ta kinh sợ.
Ven đường mũi tên bay qua, bắn nổ mười Ma Soái Ma Tướng, trực chỉ một tên thượng phẩm Ma Vương cao lớn vạm vỡ.
Ma Vương kia không hề nghĩ tới phía sau sẽ có tập kích, vẫn luôn tập trung tinh thần chú ý động tĩnh Dương Khai, thẳng đến khi mũi tên kia đến gần trăm trượng mới phát giác, lập tức sắc mặt đại biến, cuồng hống một tiếng, trên thân Ma Nguyên quay cuồng, một đôi Ma Giản trên tay, quay người vung mạnh ra.
Đinh đinh đang đang một trận, lửa bắn tung tóe khắp nơi, vô cùng tinh chuẩn đánh bay mũi tên kia ra, bản thân thì chịu lực phản chấn mà trượt lui mấy chục trượng.
Giương mắt nhìn lên, mấy chục dặm bên ngoài, Ba Nhã mặt cười lạnh, hơi lắc lắc cổ tay.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, phía sau đã có một cỗ khí cơ lăng lệ tập đến, công kích kia tới bất ngờ, để toàn thân hắn khí huyết quay cuồng, Ma Nguyên hỗn loạn, không thể toàn lực ngăn cản.
Nguy cơ sinh tử trước mắt, quanh thân hắn chấn động, Ma Nguyên cuồng bạo ầm vang bộc phát, hóa thành một cỗ khí lãng mắt trần có thể thấy tỏa ra bốn phía, muốn nhờ vào đó đẩy một kích của địch.
Khóe mắt liếc qua, thấy hàn quang lóe lên, tầm mắt điên đảo xoay chuyển, nhìn thấy cách đó không xa có một bộ thi thể không đầu lăng lập hư không, tay cầm song giản, chỗ cổ máu tươi phóng lên tận trời, ngay sau đó, mưa kiếm như thác nước, đem thân thể kia giảo thành bột mịn.
Mình vậy mà lại chết ở chỗ này....
Đầu lâu to lớn rơi xuống dưới, mắt dần dần ảm đạm.
Bên kia, Dương Khai sau khi mượn nhờ Ba Nhã chế tạo cơ hội tốt một kích thành công, nhìn cũng không nhìn, nghiêng kiếm vẩy ra, hướng tới một thượng phẩm Ma Vương khác.
Ma Vương này hẳn là phát giác được đồng liêu kia nguy hiểm, muốn nghĩ cách cứu viện, lại đã chậm một bước, trơ mắt nhìn Dương Khai chém bay đầu, sau khi nổ đom đóm mắt cũng là rùng mình.
Hắn chợt phát hiện nhóm người mình tất cả đều xem thường tên nhân loại này, phương xa có tên Vũ Ma kia cố nhiên khó giải quyết, nhưng Nhân tộc tu vi chỉ có thể so với trung phẩm Ma Vương này chỉ sợ mới là cần cảnh giác nhất.
Vết xe đổ của người trước để hắn cẩn thận nhiều hơn, đối mặt một kiếm của Dương Khai, căn bản không có dự định đón đỡ, dưới chân trượt đi thôi lui lại. Thế nhưng là sau một khắc hắn liền biết mình trúng kế, một kiếm kia căn bản không có nửa điểm uy năng có thể nói, hoàn toàn là giả thoáng một chiêu.
Ngược lại là đồng thời khi kiếm ra, tay kia đã nâng một hồ lô màu xanh.
Dương Khai nhắm miệng của hồ lô kia ngay chỗ có nhiều người nhất, rót Đế Nguyên vào, từng đạo phong đao mắt trần có thể thấy phóng ra từ trong miệng hồ lô kia, tức thì bao trùm một mảnh phạm vi lớn.
Xuy xuy xuy thanh âm bên tai không dứt, máu tươi vẩy ra, rất nhiều Ma Soái Ma Tướng giống như rơm rạ trong cuồng phong, liên miên ngã xuống, thân thể mỗi người đều bị cắt chém thành vô số khối, vết cắt vuông vức bóng loáng.
Chỉ là trong nháy mắt, lấy ngàn Ma tộc liền tử thương còn hơn một nửa, chẳng những là những Ma Soái Ma Tướng kia vô năng ngăn cản hồ lô này tàn phá bừa bãi, ngay cả một vài hạ phẩm Ma Vương cũng chết ở trong đó, thậm chí còn có ba trung phẩm Ma Vương bởi vậy mà bỏ mình.
Ma tộc còn sống kinh hãi, vô cùng kiêng kỵ nhìn qua Phong Hồ Lô trên tay Dương Khai.
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng, đối với uy năng bí bảo này là cực kỳ hài lòng.
Phong Hồ Lô là trước khi hắn đến Ma Vực, lấy được từ cấm địa Vô Hoa Điện, toàn bộ Tinh Ngoại Cương Phong Vô Hoa Điện đều là từ Phong Hồ Lô sinh ra.
Những ngày này hắn vẫn luôn tế luyện ôn dưỡng, bây giờ cố ý nhờ vào trận chiến này để thử nghiệm uy năng Phong Hồ Lô, hiện tại xem ra coi như không tệ, thứ này mặc dù không bằng Sơn Hà Chung, chỉ sợ cũng cách nhau không xa.
Khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao quá lớn, cần cực nhiều Đế Nguyên để mà thôi động bảo vật này, đổi lại hiệu quả cũng rất rõ rệt, thích hợp nhất là oanh sát phạm vi lớn, điểm này thì Sơn Hà Chung không thể bằng được.
Ngay lúc đông đảo Ma tộc đang cảm thấy chấn kinh uy năng của Phong Hồ Lô mà, phương xa, bí thuật cửu tiễn liên xạ kia tái hiện.
Ba Nhã nữ nhân này mặc dù phẩm cách chẳng ra sao cả, nhưng chiến đấu lại có trực giác cực kì bén nhạy cùng khả năng nắm chắc thời cơ tốt, giờ khắc này, chính là thời điểm Phong Hồ Lô hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, liên tiếp chín mũi tên phóng tới, trực tiếp khóa chặt thượng phẩm Ma Vương vừa rồi bị Dương Khai một kiếm bức lui kia.
Chín mũi tên hóa thành một đường, truy tinh cản nguyệt, trong nháy mắt cho đến trước người.
Thượng phẩm Ma Vương kia cuối cùng phản ứng lại, hoảng sợ rống to liền thi pháp tránh né.
Nhưng Dương Khai sao lại như hắn muốn, ngay lúc tiễn ra, hắn lập tức có động tác, Không Gian pháp tắc trùm thẳng tới thượng phẩm Ma Vương kia, trói hắn nguyên tại chỗ.
Cốc cốc cốc. . . Một trận vang động.
Giống như thượng phẩm Lực Ma trước đó, thượng phẩm Ma Vương kia trực tiếp bị bắn thành một con nhím, chín mũi tên đều trúng chỗ yếu hại, Ma Tâm bị phá hủy hầu như không còn!
Thời gian nháy mắt, Ma tộc Lam Nguyên tử thương hơn phân nửa, ngay cả Ma Vương cũng chết nhiều, thậm chí bao gồm hai thượng phẩm Ma Vương, mà tạo thành loại cục diện này, lại chỉ có hai người, hai gia hỏa đều chỉ tương đương với trung phẩm Ma Vương!
Tất cả Ma tộc đều cảm thấy mặt mũi mất sạch, nhưng vô luận là tiễn thuật thần diệu của Ba Nhã hay là Phong Hồ Lô trong tay Dương Khai, đều để Ma tộc sợ vỡ mật, vừa rồi nhiều người như vậy đều không thể làm gì hai người họ, bây giờ chỉ còn lại có một nửa thì có ích lợi gì?
Cho nên chỉ là hơi chần chờ, một đám Ma tộc còn lại liền chạy tứ tán, sụp đổ một đoàn.
Dương Khai nhẹ nhàng cười lạnh, vốn muốn lưu lại luôn cả hai tên thượng phẩm Ma Vương còn lại, nhưng thần niệm khẽ động, lại chỉ đi cản một người, mặc cho một tên khác chạy trốn.
Bởi không đợi tên thượng phẩm Ma Vương kia chạy ra bao xa, phía trước liền có một đội ngũ số lượng 1000 chặn đường, chính là Lao Khắc cùng Âm.
Bọn hắn được Dương Khai mệnh lệnh triệu tập nhân thủ nên chậm trễ một chút thời gian, nhân số lại nhiều, tốc độ tự nhiên là có hơi chậm, cũng gắng sức đuổi tới, sợ Dương Khai sẽ xuất hiện ngoài ý muốn gì, nhưng đến nơi mới giật nảy cửa mình.
Dương Khai không ngoài ý muốn gì, ngược lại là Ma tộc Lam Nguyên tan rã, tất cả đều đang hốt hoảng chạy trốn.
Cái này. . . Xảy ra chuyện gì rồi?
Lao Khắc cùng Âm hai mặt nhìn nhau, làm sao cũng không nghĩ tới nơi đây sẽ là bộ dạng như này, nhưng lúc này cũng không cho phép bọn hắn suy nghĩ nhiều, mắt thấy Ma tộc Lam Nguyên chạy trốn tứ tán, tất nhiên là sai người phong tỏa chặn giết, mà hai người bọn họ thì cũng cùng để mắt tới thượng phẩm Ma Vương muốn phá vây đào tẩu kia.
Theo đạo lý tới nói, Lam Nguyên bên này nhân số tuy đã giảm, nhưng cũng đều không phải kẻ yếu, nếu là dưới tình huống bình thường chưa hẳn không có lực đánh một trận, nhưng hôm nay đám người kia thật sự là bị làm cho sợ, căn bản không còn chút ý chí chiến đấu, ngược lại là viện quân Vân Ảnh chính là thời điểm khí thế như hồng, cho nên vừa mới chạm mật, Ma tộc Lam Nguyên liền tử thương thảm trọng, không nói những Ma Soái Ma Tướng kia thế cục đã nghiêng về một bên, ngay cả thượng phẩm Ma Vương bị Lao Khắc cùng Âm chặn đường kia cũng không có sức hoàn thủ, đánh được một lúc trên thân đã đầy vết thương, máu tươi chảy đầm đìa.
Lại thêm Ba Nhã ám sát, Lam Nguyên dù sẽ không toàn quân bị diệt, cũng không trốn thoát được mấy.
Cùng lúc đó, Dương Khai cũng đang chiến đấu cùng một thượng phẩm Ma Vương.
Chính là đã nhận ra Lao Khắc cùng Âm đến, hắn mới bỏ mặc một tên thượng phẩm Ma Vương khác rời đi, chỉ để lại tên trước mắt này.
Thực lực người này cũng không tầm thường, mạnh hơn bọn người Lao Khắc, nhưng cũng có hạn. Vốn thấy Dương Khai muốn đơn đả độc đấu với hắn, trên mặt còn hiện ra vẻ vui mừng, thầm nghĩ thật sự là trời không quên ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!