Đại đa số thắng bại bên trong Huyết Đấu Trường đều là lấy một phương tử vong mà kết thúc, vào giờ phút này, Ma tộc chiến thắng kia đang giơ cao một cái đầu lâu dầm dề máu, trên tay còn siết một viên ma tâm đang ầm ầm khiêu động, hắn đứng bên trên một ngọn núi, đi lòng vòng để Ma tộc bốn phía xem cuộc chiến thưởng thức tư thế thắng lợi oai hùng của hắn, Ma tộc dường như cũng cực kỳ yêu thích tràng diện máu me tàn nhẫn này, tiếng hoan hô một đợt cao hơn một đợt.
Hồi lâu sau, Ma tộc kia mới đem ma tâm còn đang nhảy nhót nhét vào trong miệng, miệng lớn cắn một phát, trông như ăn mỹ vị, biểu hiện vui thích, bên khóe miệng tràn đầy máu tươi. . .
Trung ương sân bãi bỗng nhiên đen lại, cái gì cũng không thấy nữa, tận đến lúc này, tiếng hoan hô từ bốn phía mới từ từ trở nên bình lặng, cũng không ai đối với chuyện này mà cảm thấy bất ngờ, Dương Khai cũng là nhập gia tùy tục, yên lặng theo dõi, cùng Tiểu Vũ tìm tới chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.
Chờ một lúc, có một vài nữ tử ăn mặc hở hang, trên tay nâng một cái khay, qua lại ở trên thính phòng, trên khay kia bày đầy các chén, múc đầy chất lỏng màu đỏ, cũng không biết là món gì, Dương Khai thấy rất nhiều Ma tộc đều gọi những cô gái kia lại, móc ma tinh ra mua, bưng cái chén uống xong không còn biết trời đất đâu.
Nhất thời hiếu kỳ, cũng mua một chén, bỏ ra một ngàn Thượng phẩm ma tinh.
Cầm lấy chén quan sát một phen, có chút mùi máu tanh, xoay đầu hỏi Tiểu Vũ: "Đây là cái gì?"
Tiểu Vũ mặt phờ phạc nói: "Có một vài nữ tử phạm lỗi lầm, thì sẽ bị nhốt lại, cho ăn một ít vật đặc thù, trải qua mấy năm, máu tươi của các nàng sẽ trở nên khác với mọi người, lấy máu tươi đó ra, lại điều chế một phen là được. . ."
Nàng không dám nói thêm gì nữa, Dương Khai lại biết nội dung tiếp sau là gì.
Khẽ gật đầu: "Mở mang tầm mắt."
Nói như vậy, càng đem đồ trên tay uống một hơi cạn sạch, còn lộ ra một bộ thần sắc chưa thỏa mãn.
Tiểu Vũ nhìn trợn mắt ngoác mồm! Vị trước mắt này không phải là Nhân tộc sao? Làm sao cũng khát máu như Ma tộc vậy?
Đợi chốc lát, trung ương sân bãi phía dưới lần thứ hai sáng lên, chỉ là lần này không phải là hoàn cảnh băng thiên tuyết địa, mà là một mảnh cát vàng bao trùm sân bãi, quả nhiên như Tiểu Vũ nói, bên trong Huyết Đấu Trường này có bố trí trận pháp, chỉ cần kích hoạt trận pháp, là có thể tự do biến hóa.
Một Ma Vương bay tới trên không, biểu hiện phấn khởi thi pháp cao giọng nói: "Chiến đấu tiếp theo là Độc Phong đối chiến Cuồng Mãng, nếu thắng được trận này, vậy Độc Phong ở trong Huyết Đấu Trường chính là mười thắng lên tiếp, thắng sẽ được Huyết Đấu Trường cấp phần thưởng phong phú! Độc Phong kinh nghiệm lão luyện, ra tay xảo quyệt, Cuồng Mãng mặc dù mới chỉ chiến đấu ba trận trong Huyết Đấu Trường, nhưng cũng không thể khinh thường, chiến tích ba trận càng là nghiền ép đối thủ, trận chiến này đến cùng ai mạnh ai yếu, để chúng ta mỏi mắt mong chờ!"
Dứt tiếng, từ hai bên huyết đấu trường kia, mỗi bên đi ra một Ma tộc.
Hai Ma tộc đều là Ma Vương, trên người ma khí lăn lộn, tu vi chênh lệch không nhiều, một người thân hình nhỏ gầy, một người hình thể khôi ngô, chênh lệch hình thể cực kỳ rõ ràng.
Hoàn cảnh sa mạc nhìn một cái không sót gì, hai Ma Vương đứng ở hai đầu sân bãi nhìn nhau, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo cùng sát cơ rõ ràng, nhưng đều không ý định động thủ, trái lại là đang lẳng lặng cùng đợi cái gì.
Trên thính phòng, không ít người trở nên bận rộn, mỗi người đều lấy ra thẻ số của mình, thần niệm dũng động.
Dương Khai thấy mới mẻ, Tiểu Vũ liền giải thích: "Bọn họ đều đang đặt cược, nếu đại nhân cũng muốn đặt tiền cược, chỉ cần rót thần niệm vào thẻ số là được, sau khi đặt tiền cược xong, chiến đấu sẽ lập tức bắt đầu."
Thì ra là vậy! Dương Khai lúc này thần niệm chìm đắm vào bên trong thẻ số, quả nhiên phát hiện tin tức bên trong thẻ số có một chút biến hóa, có thêm phần đặt tiền cược, mà từ nơi này đến nhìn tỷ số, Huyết Đấu Trường rõ ràng xem trọng người có mười trận thắng liên tiếp, Độc Phong, bởi vì tỷ số bồi chỉ có hai chung một, ngược lại là Cuồng Mãng tỷ số bồi là một bồi một.
Ngoài ra, còn có tin tức cá nhân Dương Khai đặt tiền cược.
Trên tay Dương Khai chỉ có chín trăm ngàn ma tinh, mới đến, cũng không biết hai người này ai lợi hại hơn, tự nhiên chưa muốn đặt tiền cược, dự định xem trước một trận rồi tính.
Tối thiểu nhất cũng phải hiểu rõ quy củ nơi này.
Giây lát sau, Ma tộc trên thính phòng đều đặt tiền cược xong rồi, không đặt tiền cược thì cũng không cần chờ cái gì.
Cạch cạch hai tiếng chiêng đồng vang lên, chiến đấu lập tức bùng nổ.
Ngay lúc thanh âm kia vang lên, hai Ma Vương đã cấp tốc chạy như bay tới vùng đất trung ương sa mạc, chỉ mười mấy hơi đã đụng nhau giao chiến. Đúng như Ma tộc chủ trì nói trước đó, kinh nghiệm chiến đấu của Độc Phong rất lão luyện, ra tay xảo quyệt đến cực điểm, hơn nữa thân hình linh hoạt, vừa đánh lên đã áp chế được Cuồng Mãng.
Mà cái tên được xưng Cuồng Mãng này hẳn là Thạch ma, một thân mình đồng da sắt, phòng ngự xuất chúng, chỉ thủ không công, công kích của Độc Phong kia đánh ở trên người hắn căn bản không có hiệu quả gì, nhất thời hai người trên sa mạc đánh không thể tách rời ra.
Hai Ma Vương đại chiến, tràng diện tự nhiên nóng nảy đến cực điểm, ma khí cuồn cuộn, ma nguyên chấn động, cát đã trong sân bãi bay tán loạn.
Nhìn một hồi, Dương Khai liền hiểu rõ, Cuồng Mãng tuy rằng phòng ngự không tồi, nhưng đối thủ thực sự quá linh hoạt, hắn căn bản không đánh trúng đối thủ, ngược lại là đối thủ đang không ngừng mà tiêu hao sức mạnh cùng ma nguyên của hắn, nếu như hắn không có có đòn sát thủ, vậy kết cục đáng lo rồi.
Trận chiến này đánh trọn vẹn nửa canh giờ, mắt thấy Cuồng Mãng sắp không chống đỡ nổi, Độc Phong đột tiến, một cây chủy thủ xuất hiện trên tay, chuẩn bị một đòn kết thúc, nhưng ai biết vào lúc này, trên người Cuồng Mãng phóng ra hào quang màu vàng óng, chỉ một thoáng đã bao phủ phạm vi trăm trượng.
Thân hình Độc Phong đột nhiên cứng đờ, lộ ra một chút sơ hở.
Cuồng Mãng nhếch miệng cười gằn, bước nhanh đến phía trước, trên tay cầm một ma bảo vòng tròn dày nặng, hướng giữa đầu Độc Phong mà đập xuống, mặt thản nhiên, một bộ thắng bại đã phân.
Độc Phong cũng đang cười, ngay lúc ma bảo kia sắp đập tới đầu, bỗng nhiên thân hình loáng một cái, một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, bốn hóa thành tám, hoàn toàn vây quanh Cuồng Mãng.
Tám bóng người cùng hướng tới trung ương, lóe lên một cái rồi biến mất, lại hóa thành một.
Thân hình Độc Phong một lần nữa hiển lộ ra ở một bên, đưa lưng về phía Cuồng Mãng, từ từ nhúc nhích chủy thủ trên tay.
Cuồng Mãng vẫn còn duy trì tư thế công kích, thân hình lại đã cứng ngay tại chỗ, nụ cười trên mặt không kịp thu lại, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Một tiếng vang ầm ầm. . . Thân thể khôi ngô đã rơi xuống mặt cát, đập cho cát bụi tung bay. Không có thương thế, cũng đã không còn sinh cơ!
Trên thính phòng một trận sôi trào, Ma tộc thắng ma tinh miệng cười hớn hở, thua ma tinh thì sắc mặt khó coi, chửi ầm lên, nếu không phải tên Cuồng Mãng kia đã chết, chỉ sợ bọn họ đều muốn xông lên chém hắn thành muôn mảnh, để tiết mối hận trong lòng.
Trung ương sân bãi lần thứ hai tối sầm xuống, lại bắt đầu chuẩn bị một vòng chiến đấu mới. . .
Mỗi một lần song phương chiến đấu, đều là thực lực không chênh lệch nhiều, tối thiểu đều ở trên cùng một đại cảnh giới, bởi nếu thực lực cách biệt nhiều sẽ không có gì để xem, mỗi một vòng có vô số Ma tộc đặt tiền cược, mà có Huyết Đấu Trường điều chỉnh tỷ số bồi, được lãi lớn nhất tự nhiên cũng chỉ có thể là Huyết Đấu Trường.
Chỗ này thật đúng là một cây rụng tiền a! Dương Khai âm thầm bội phục Ngọc Như Mộng, không biết túi của nữ nhân này dày bao nhiêu a.
Sau khi quan chiến mấy vòng, Dương Khai cũng quen thuộc quy tắc của nơi này, không cần chờ đợi thêm, mấy trận chiến sau sẽ đặt cược, hắn tự phó nhãn lực không tệ, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới lần này lại ngã đau.
Vốn trông cậy vào mấy trăm ngàn ma tinh trên người cho hắn kiếm lời đầy bát, ai ngờ qua mấy lần lại thua sạch.
Hắn tức giận suýt chút nữa chửi má nó.
Nếu như có thể cố gắng nhận biết chút tình hình song phương, Dương Khai nghĩ mình cũng sẽ không thua thảm như vậy, chủ yếu là có trận pháp ngăn cách, hắn cũng không có cách nào điều tra trình độ hai người trong sân, chỉ có thể dùng mắt thường đi quan sát, mà quan sát thì tự nhiên là không có gì chắc chắn làm đầu mối.
Kế hoạch kiếm ma tinh thất bại, Dương Khai cũng không còn muốn lưu lại chỗ này, nói Tiểu Vũ một tiếng liền chuẩn bị đi về.
Tiểu Vũ dường như cũng rất không thích nơi này, thấy hắn muốn đi, tự nhiên là mừng rỡ nhanh theo.
Trước đó tuy mọi người đặt tiền cược, cũng không có người đến thu lấy tiền đặt cược, bởi vì mỗi người khách khi rời Huyết Đấu Trường, thẻ số đều sẽ bị thu hồi, hết thảy tin tức ghi chép bên trong thẻ số về đặt tiền cược, thắng thua, vừa xem hiểu ngay, thua, trước lúc rời đi phải để lại ma tinh cho Huyết Đấu Trường là được, thắng thì cũng là đạo lí như vậy, được đấu trường trả thêm ma tinh.
Cũng không ai dám quỵt nợ trong Huyết Đấu Trường, trừ phi là không muốn sống.
Bây giờ trên tay Dương Khai còn lại không tới tám mươi tám vạn ma tinh, thiếu hụt bên trong thẻ số cũng chính là số này, dễ dàng bình nợ.
Nhưng hai người mới đi ra khỏi được vài bước, sân bãi lại sáng lên, ngay vào lúc này, trên bốn phía thính phòng bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng kinh ngạc, như nhìn thấy chuyện gì khó mà tin nổi.
Dương Khai tùy ý xoay đầu lại nhìn, con ngươi lập tức trừng lớn, bước chân cũng dừng lại, mắt không dời nhìn chằm chằm giữa không trung trong sân.
Tiểu Vũ phía sau nhất thời không chú ý, trực tiếp đụng vào lưng hắn, nhất thời sợ hãi áy náy mà xin lỗi.
Dương Khai xông nàng khoát tay áo một cái, ra hiệu không ngại, lại cẩn thận nhìn bóng người trong sân bãi kia, không sai, là Ngọc Như Mộng!
Không đúng không đúng, đó không phải là Ngọc Như Mộng, đó là. . .
Lý Thi Tình!
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!