Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tâm tư nhanh quay ngược trở lại, hắn chợt quát một tiếng: "Dám vô lễ với đại nhân, muốn chết!"

 

Giơ tay một chưởng, một đạo huyết sát khí liền hướng tới Dương Khai, huyết sát khí kia nhìn không hề bắt mắt chút nào, kì thực tốc độ cực nhanh, uy lực vô cùng, dù sao cũng là một Bán Thánh nén giận ra tay, há có thể xem thường.

 

Dương Khai thần tình lạnh nhạt, không tránh không né.

 

Ngay lúc huyết sát khí kia sắp tập kích đến trước mặt, bỗng có một cánh tay ngọc dò ra, tinh chuẩn nắm lấy khí tức màu máu đỏ, nhẹ nhàng một nắm liền trấn vỡ đi.

 

Ngọc Như Mộng khẽ quát: "Nguyệt Tang, không được vô lễ!"

 

Ma tộc Bán Thánh được kêu là Nguyệt Tang kia lập tức trợn to mắt, bất khả tư nghị nói: "Đại nhân. . ."

 

Nếu như trước đó vẻn vẹn chỉ là hoài nghi, như vậy hiện tại thái độ của Ngọc Như Mộng cũng đủ để hắn chứng thực lời người trước mặt này vừa nói rồi, đại nhân thật sự cùng tên nhân loại ti tiện này có quan hệ không bình thường? Sao có thể có chuyện đó? Nhân loại này lại có tài cán gì có thể được một vị Ma Thánh ưu ái?

 

Nguyệt Tang lửa giận trong lòng cuồn cuộn, hận không thể chém Dương Khai thành muôn mảnh, nhưng có Ngọc Như Mộng bảo vệ, hắn căn bản không cơ hội này.

 

Ngọc Như Mộng lại không nhiều lời với hắn, thậm chí ngay cả ý giải thích cũng không có, chỉ là hơi hất cằm, uy nghiêm nói: "Lui ra!"

 

Nguyệt Tang sắc mặt hơi có chút dữ tợn, tàn bạo mà liếc nhìn Dương Khai một trận, lúc này mới cúi thấp đầu, chắp tay, phất tay áo rời đi.

 

Ngưng mắt nhìn bóng lưng hắn, Dương Khai hơi nheo mắt lại. Mẹ kiếp, vừa đến đã đụng phải tình địch a, đây cũng không phải là khởi đầu tốt đẹp gì, nếu như là Ma vương thì cũng thôi, một Bán Thánh hắn ứng phó còn có chút vất vả.

 

Xem ra sau này phải cẩn thận với người này.

 

Ngọc Như Mộng quay đầu qua Dương Khai nói: "Ma Vực cùng Tinh Giới không giống nhau lắm, người trong Ma tộc tính tình ngay thẳng, làm việc trực lai trực vãng, không cong cong lượn lượn nhiều như nhân loại các ngươi, sau này khi ta không ở bên ngươi, đừng đơn độc đối mặt với hắn."

 

"Hắn dám giết ta?" Dương Khai ngạc nhiên nói.

 

"Lẽ nào vừa nãy ngươi không thấy?"

 

Dương Khai lại càng kỳ quái: "Hắn dựa vào cái gì? Không sợ ngươi trừng phạt hắn? Hắn không phải thủ hạ của ngươi sao?"

 

Ngọc Như Mộng khẽ mỉm cười: "Ma Vực lấy thực lực vi tôn, thực lực mạnh, làm cái gì cũng là đúng, thực lực yếu, làm gì cũng là sai, nếu hắn giết ngươi, ta cũng không có lập trường đi trừng phạt hắn, nhiều lắm chỉ có thể âm thầm báo thù cho ngươi."

 

Dương Khai con ngươi chuyển động nói: "Vậy nếu là ta giết hắn đây?"

 

"Chỉ cần ngươi có bản lãnh này, ngươi muốn giết ai thì giết."

 

Dương Khai khẽ gật đầu, mắt sáng lên nói: "Cá lớn nuốt cá bé, cạnh tranh sinh tồn, Ma Vực quả nhiên là một địa phương tốt." Hoàn cảnh ác liệt dựng dục ra chủng tộc ác liệt, Dương Khai hơi hơi rõ ràng Ma tộc không sợ chết là thế nào bồi dưỡng ra được.

 

"Đi thôi, trước tiên cần dàn xếp cho ngươi."

 

Nói xong, dẫn Dương Khai hướng hành cung bay đi.

 

Hành cung rất lớn, trang sức bên trong cũng là phú quý đường hoàng, dọc theo đường đi, không ngừng có thị vệ tỳ nữ khom mình hành lễ, rồi lại quăng ánh mắt tò mò tới Dương Khai.

 

Bên trong Ma Vực, hơn nữa còn là bên trong hành cung một vị Ma Thánh bỗng nhiên xuất hiện một kẻ loài người, tự nhiên để những Ma tộc kia kinh ngạc vạn phần, nhưng cuối cùng cũng coi như không xuất hiện loại cảnh tượng không vui như trước đó.

 

Dương Khai đi theo bên cạnh Ngọc Như Mộng, cố ý đi sóng vai với nàng, một bộ khí thế cao ngang nàng.

 

Quanh đi quẩn lại, đi tới một chỗ vườn trước, Ngọc Như Mộng xoay người nhìn Dương Khai nói: "Nơi này thế nào?"

 

Dương Khai bình chân như vại đi tới, phát hiện hoàn cảnh không tồi, hơn nữa diện tích cũng rất lớn, trong lòng tự nhiên không có ý kiến gì, quay đầu hỏi Ngọc Như Mộng: "Ngươi cũng ở đây?"

 

Ngọc Như Mộng khẽ mỉm cười: "Ngươi nghĩ ta ở đây sao?"

 

Dương Khai tiến tới nắm tay nàng, ưỡn mặt nói: "Ngươi nếu là không ở bên cạnh ta, Nguyệt Tang kia trở lại gây phiền phức làm sao bây giờ, ta không phải là đối thủ của hắn."

 

Ngọc Như Mộng giận hắn một chút, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ở trong hành cung hắn còn không có lá gan đó."

 

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất a." Dương Khai xông nàng chớp chớp mắt.

 

Ngọc Như Mộng tức giận đưa tay đâm đâm đầu hắn, giật tay mình trở về, xoay người nói: "Ngươi an tâm ở lại đi, chờ ta thu xếp ổn thỏa rồi trở lại thăm ngươi."

 

"Ngươi đừng đi a!" Dương Khai thét, "Lời còn chưa nói hết, ngươi đi cái gì chứ?"

 

Ồn ào vài câu, đã không thấy bóng dáng Ngọc Như Mộng, Dương Khai sờ lên cằm chép miệng một cái, thầm nhủ trong lòng đi rồi càng tốt hơn, nếu vẫn theo bên người Ngọc Như Mộng, lại không tiện làm việc lắm.

 

Quay người lại, tinh thần thoải mái đi vào một cái nhà trong đại điện, tìm một gian sương phòng rồi chui vào.

 

Từ khi tiến nhập Ma Vực hắn liền phát hiện, thiên địa pháp tắc của Ma Vực hơi có chút bất đồng cùng Tinh Giới, nhưng cuối cùng cũng coi như là đại thế giới, nên thật cũng không xuất hiện tình huống bị áp chế thực lực.

 

Nhưng nếu hắn muốn phát huy ra toàn bộ sức mạnh của mình, vậy trước tiên cần phải làm quen thiên địa pháp tắc Ma Vực mới được.

 

Liên tiếp mấy ngày, Dương Khai đều ở lì trong phòng của mình, đóng cửa không ra, nỗ lực để tu vi cùng thiên địa pháp tắc Ma Vực phù hợp với nhau.

 

Mấy ngày nay cũng bình an vô sự, Ngọc Như Mộng không thấy tăm hơi, cũng không biết đi đâu làm gì, Nguyệt Tang kia cũng không đến tìm phiền phức, có lẽ chính như Ngọc Như Mộng nói, ở bên trong hành cung hắn còn không dám động thủ.

 

Mấy ngày sau, Dương Khai đi ra khỏi phòng.

 

Mấy ngày nỗ lực, tiêu trừ ảnh hưởng bất lợi của thiên địa pháp tắc Ma Vực với bản thân, bây giờ cũng nên hành động.

 

Hắn đến Ma Vực không phải là du sơn ngoạn thủy, càng không phải là tiêu diêu tự tại, mấy vị Đại Đế muốn hắn tới đây là để cứu viện Minh Nguyệt Đại Đế, Thiên Xu lão nhân kia còn nói hắn có một kiếp ứng nghiệm bên trong Ma Vực, nếu có thể vượt qua được sẽ nhất phi trùng thiên, người khác nói lời này chỉ sợ là ăn nói bừa bãi, Thiên Xu nói lời này thì có thể tin tưởng.

 

Dương Khai cũng không biết mình sẽ có kiếp nạn gì, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

 

Trầm ngâm một chút, Dương Khai quyết định trước tiên phải hiểu rõ phân bố địa lý Ma Vực, Ma Vực xem như một tấm gương bị đánh nát, từ vô số mảnh vỡ Đại Lục tạo thành, hắn cảm giác mình tối thiểu phải làm rõ từng mảnh vỡ Đại Lục là như nào, liên kết với nhau ra sao, bằng không dù thăm dò được vị trí Minh Nguyệt Đại Đế, cũng không có cách nào đi tới.

 

Quyết định chú ý, Dương Khai đi tới chính sảnh, đi tới một cái ghế lớn có thể để người nằm nghiêng lên, cái ghế kia dường như là từ từng cây từng cây xương đầu tổ cấu mà thành, phía sau càng có mấy trang sức xương sọ người, dã tính dữ tợn.

 

Đại mã kim đao ngồi ở đó, đưa tay vỗ vỗ tay vịn, cảm giác khá được, suy nghĩ đợi ngày sau về Lăng Tiêu Cung có phải cũng nên làm một cái như vậy, vô hình trung cũng có thể tăng cường tự thân uy nghiêm a.

 

Ho nhẹ một tiếng, Dương Khai há mồm thét: "Người đâu!"

 

Ngoài cửa rầm rầm một trận, bốn, năm tỳ nữ đi tới, mỗi người đều cúi đầu phục tùng, đợi đến trước mấy trượng, cùng nhau quỳ xuống, ngã sõng xoài trên mặt đất.

 

"Đều đứng lên nói chuyện." Dương Khai có chút chán ngán giơ tay lên, ở trong Lăng Tiêu Cung hắn cũng không hưng thịnh cái trò này, huống chi là Ma Vực.

 

Mấy tỳ nữ chần chờ một chút, nơm nớp lo sợ đứng lên, tuy nhiên vẫn hạ thấp cái đầu xuống, không dám ngẩng lên.

 

Dương Khai bật cười nói: "Các ngươi sợ cái gì, ta lại không phải ăn thịt người, đều ngẩng đầu lên đi."

 

Mấy tỳ nữ lắp bắp một trận, phiền muốn chết, Dương Khai vỗ một xuống cái nói: "Đều là người điếc sao?"

 

Thấy hắn có ý nổi giận, mấy tỳ nữ lúc này mới cẩn thận từng li từng tí một mà ngẩng đầu lên.

 

Mắt quét qua, Dương Khai giật mình một cái, suýt chút nữa từ trên ghế trượt xuống, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn phía trước.

 

Ngược lại không phải là sợ, mà là chán ghét.

 

Mấy tỳ nữ này không một người dáng dấp đẹp mắt không nói, khuôn mặt mỗi người còn là hình thù kỳ quái, có miệng nứt đến bên tai, lộ ra một cái răng giống như răng nanh, có người con ngươi lồi ra bên ngoài như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra ngoài, càng có trên mặt rậm rạp chằng chịt đầy lỗ thủng nhỏ, như tổ ong vậy. . .

 

Duy nhất một người hơi hơi bình thường một chút, trên mặt chỉ có từng đạo từng đạo vết tích ngang dọc tứ tung, dữ tợn như giun.

 

Này là một đám tỳ nữ kỳ lạ bực nào!

 

Dương Khai biết sinh linh Ma Vực có bách tộc, mỗi một tộc đều có đặc điểm của riêng mình, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới cõi đời này còn có nữ tử Ma tộc xấu xí như vậy.

 

Dường như là đã nhận ra vẻ mặt Dương Khai không đúng lắm, mấy tỳ nữ lại nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.

 

Dương Khai vội ho một tiếng, khóe miệng co quắp: "Các ngươi ai là quản sự?"

 

Tỳ nữ có vết sẹo dữ tợn nghe tiếng đi tới một bước, thấp giọng nói: "Bẩm đại nhân, chính là nô tỳ."

 

Cũng còn tốt cũng còn tốt, cái này vẫn tính bình thường một chút.

 

Nếu là mấy nữ tử khác, ngay đến tâm tình nói chuyện Dương Khai cũng không có, hắn cũng không phải hạng người trông mặt mà bắt hình dong, chủ yếu là mấy ma nữ kia quá kỳ lạ rồi, dù là ai cũng không có dũng khí trò chuyện nhiều gì cùng các nàng, trầm ngâm một chút nói: "Vài ngày trước lúc ta tới hình như không nhìn thấy các ngươi."

 

Mấy ngày trước đây lúc Ngọc Như Mộng mang hắn tới, hắn cũng thấy nhiều tỳ nữ, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, tư thái xinh đẹp, tại sao hôm nay lại hoàn toàn biến dạng?

 

Tỳ nữ kia nói: "Nô tỳ cũng không rõ ràng, nô tỳ là mấy ngày trước đây mới bị điều tới."

 

Dương Khai nhíu nhíu mày: "Các nàng cũng là mới tới mấy ngày trước đây?"

 

”Phải”

 

Mẹ kiếp, là Ngọc Như Mộng làm chuyện tốt! Dương Khai cuối cùng cũng coi như hiểu được, mấy tỳ nữ này là do tiện tỳ kia cố ý điều tới hầu hạ Dương Khai, nhóm tỳ nữ vóc dáng rất khá, khuôn mặt tốt khẳng định đều bị điều đi rồi.

 

Đây là coi ta là thành người như nào! Dương Khai lên cơn giận dữ, Ngọc Như Mộng hiển nhiên là phòng hắn ăn vụng, nên cố ý điều mấy nữ tử dung mạo khủng khiếp tới đây, nữ tử như vậy, ai đói bụng cho nổi.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước mặt Ngọc Như Mộng hắn vẫn luôn biểu hiện là một tên háo sắc, Ngọc Như Mộng lại vẫn không có để hắn thực hiện được, sẽ phòng bị như vậy cũng không thể tránh được.

 

Cũng may Dương Khai vốn là không có tâm tư này, nên chỉ hơi tức giận một trận liền thôi, hít sâu một hơi nói: "Ngươi tên là gì."

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement