Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

"Nhưng nếu lần sau Vận nhi thấy hắn, phải hảo hảo cảm ơn hắn mới được. " Lâm Vận Nhi lại bắt đầu cười ngọt ngào.

"Cảm ơn hắn làm cái gì?" Dương Khai nghiêm mặt, mặc kệ là người nào ra tay, rõ ràng là muốn gây bất lợi cho nàng, vậy mà còn muốn cảm ơn?

Lâm Vận Nhi chuyện đương nhiên nói: "Nếu không có hắn bắt Vận Nhi tới nơi này, Vận Nhi cũng sẽ không thấy được Dương đại thúc, đương nhiên muốn hảo hảo cảm ơn.

Dương Khai không có gì để nói, cười khổ một tiếng: "Tùy ngươi vậy."

"Dương đại thúc ngươi cũng là bị hắn bắt tới đây sao?" Lâm Vận Nhi lại hỏi.

Dương Khai lắc lắc đầu: "Ta là tới tìm các ngươi." Vừa nói, vừa duỗi ra điểm trên trán Lam Huân, làm như vừa rồi với Lâm Vận Nhi.

Lâm Vận Nhi ở một bên lải nhải: "Dương đại thúc, lần trước không phải ta không muốn đi Bắc Vực cùng ngươi, là sư phụ tóm ta lại, còn đem đồ vật ngươi khổ cực bố trí phá huỷ mất, ngươi không tức giận chứ?"

Quả nhiên là Thiết Huyết Đại Đế làm chuyện tốt! Dương Khai sớm đã có suy đoán, giờ được Lâm Vận Nhi chứng thực như thế, liền biết lúc trước mình đoán không lầm

Ngay sau đó lắc đầu nói: "Không sao, sư phụ ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi."

Lâm Vận Nhi nở nụ cười: "Chờ lần sau ngươi gặp sư phụ, ta kêu hắn xin lỗi ngươi."

Dương Khai hoảng hốt: "Không dám không dám." Lại nghiêm nghị dặn dò: "Lời này nói cho ta một chút là được, không thể nói với sư phụ ngươi." Nếu là nói như vậy, mình chắc phải bị Thiết Huyết lột da.

"Ừ!" Lâm Vận Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Ngay vào lúc này, Lam Huân cũng tỉnh lại, chỉ là nàng hiển nhiên không như Lâm Vận Nhi không tim không phổi vậy, tỉnh lại liền lập tức thôi thúc Đế Nguyên hộ thân, bay vọt ra ngoài, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Khai.

Sau khi phản ứng lại, mới kinh ngạc nói: "Dương sư huynh?"

"Lam sư muội." Dương Khai khẽ mỉm cười.

Lam Huân đưa tay xoa xoa cái trán, tản đi địch ý, ngượng ngùng nở nụ cười: "Thất lễ."

"Không sao." Dương Khai chậm rãi lắc đầu, nàng phản ứng như này mới là bình thường, Lâm Vận Nhi thì có chút quá mơ hồ.

"Đây là cái nào?" Lam Huân quay đầu nhìn chung quanh, mờ mịt hỏi.

Dương Khai nói: "Ta cũng không quá rõ ràng, chỉ biết đây là một khu bí cảnh trong Tây Vực, trước tiên ngươi khôi phục một chút đi, ta cũng phải gọi mấy người còn lại dậy."

Lam Huân liếc nhìn ba người vẫn còn trong trạng thái ngủ say, gật đầu, đi trở về, khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi, nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải lúc.

Dương Khai làm tỉnh lại người thứ ba chính là Hào Lâm, nữ nhân này tu vị thấp nhất, Dương Khai xử lý cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, để Dương Khai cảm thấy không còn gì để nói chính là, nàng vừa tỉnh lại liền kinh hoảng kêu to lên: "Đừng giết ta đừng giết ta, cha ta cha là U Hồn Đại Đế, có thể cho ngươi rất nhiều thứ tốt, tuyệt đối đừng giết ta."

Dương Khai một mặt hung thần ác sát mà nhìn nàng: "Ngươi xem ta giống như là muốn giết ngươi sao?"

Hào Lâm lúc này mới nghiêm túc nhìn lại vẻ mặt Dương Khai, rất mau hồi thần, tay chỉ hắn nói: "Là ngươi!"

Dương Khai hừ nói: "Là ta thì làm sao? ngươi có ý kiến gì?"

"Ngươi dám thấy chết mà không cứu, khi về ta nhất định phải nói cho cha, kêu người trừng phạt ngươi thật nặng!" Hào Lâm nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Dương Khai, nàng còn nhớ rõ ràng một màn bị bắt hai năm trước.

Dương Khai lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi xác định sẽ làm như vậy?"

Hào Lâm há miệng, rõ ràng là còn muốn kêu gào thêm, nhưng vừa chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Dương Khai, trong lòng không khỏi chột dạ, lời đến miệng lại phải nuốt xuống, thầm nói: "Hung dữ như thế làm gì? Cha ta nhưng là U Hồn Đại Đế!"

Dương Khai chỉ Lam Huân: "Ngươi nói xem cha nàng là ai?"

Hào Lâm sao lại không biết Lam Huân. Trước đây 5 người còn từng tiếp xúc qua.

Hào Lâm bị vẻ mặt hung tợn của hắn làm cho khiếp đảm cực kỳ, cái cổ co rụt lại. Lúc này mới nhớ tới năm đó, người trước mặt này chính là còn động sát tâm với mình, mình cũng thiếu chút nữa chết trên tay hắn, nhất thời không khỏi kinh hoảng.

Thân phận con gái Đại Đế này đối với người khác khả năng rất có tính uy hiếp, nhưng đối với mấy người ở đây lại không có chút ý nghĩa nào.

"Được rồi Dương sư huynh, Hào Lâm muội chỉ là có chút không rành thế sự, ngươi chớ tính toán với nàng." Lam Huân ở một bên điều đình.

Dương Khai hừ lạnh nói: "Ta nhìn nàng là bị làm hư." Sau khi gặp mẹ ruột Hào Lâm, Dương Khai sao còn không rõ bản tính nàng là có từ đâu, có kỳ mẫu tất có ái nữ a.

Hào Lâm không tiếp tục nói nữa, chỉ sợ hãi rụt rè trốn ở bên cạnh Lam Huân, Dương Khai cũng lười để ý đến nàng, đi thẳng tới trước mặt nam tử khoảng ba mươi tuổi, tiếp tục sử dụng Long ngâm bí thuật.

Một lát sau, thân hình nam tử kia nhúc nhích một chút, rõ ràng tỉnh lại, nhưng để Dương Khai cảm thấy kỳ quái, hắn lại vẫn nhắm mắt lại.

Dù chỉ là nhắm mắt lại, Dương Khai lại có cảm giác bị hắn xem kỹ, điều này làm cho Dương Khai có chút khó chịu. Cái tên này cũng quá kiêu căng hở, dù là đệ tử Đại Đế thì thế nào, lão tử cứu ngươi, ngươi mở mắt nhìn ân nhân cứu mạng một chút cũng không được?

"Tôn giá xưng hô như thế nào?" Đối phương bỗng nhiên mở miệng, âm thanh trơn bóng như ngọc, đúng là rất êm tai.

Dương Khai thờ ơ nói: "Dương Khai!"

Nam tử kia hiện ra vẻ kinh ngạc: "Hóa ra là Dương huynh!"

Dương Khai kinh ngạc nói: "Ngươi biết ta?"

Nam tử khẽ mỉm cười: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."

Dương Khai nhàn nhạt nói: "Quá khen."

Làm như cảm nhận được hắn lạnh nhạt, nam tử kia trầm ngâm một chút, hiểu ngọn nguồn, khẽ mỉm cười nói: "Dương huynh thứ lỗi, tại hạ cũng không phải như Dương huynh nghĩ, chỉ là trời sinh bất tiện, không tiện lấy bộ mặt thật gặp người."

Nói như vậy, hắn bỗng mở mắt ra, bốn mắt đối diện, Dương Khai cả kinh, chỉ vì cái tên này là người mù, hai con ngươi một mảnh thuần trắng, không thấy một chút màu đen nào, dáng dấp kia mà để người mới nhìn đến nhất định sẽ có chút sợ sệt, giờ Dương Khai mới hiểu được tại sao hắn vẫn nhắm mắt lại.

Không khỏi có chút lúng túng, gãi gãi mặt nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta không biết cái này." Vốn cho là hắn làm giá cái gì, cho nên mới nhắm mắt lại, không nghĩ tới chỉ là bởi vì bản thân có tàn tật.

Người này cũng có tu vi Đế Tôn cảnh, sư tôn càng là Đại Đế, lại cũng không có cách nào để hai mắt gặp lại quang minh, đôi mắt này hẳn là trời sinh, nên dù nỗ lực như thế nào, cũng rất khó để nhìn được như thường.

"Xưng hô như thế nào?" Dương Khai hỏi.

"Cao Chiêm!"

Lam Huân ở một bên cười tủm tỉm giải thích: "Cao sư huynh là đệ tử duy nhất cua Thiên Xu đại nhân, có người nói đã được tám phần chân truyền của đại nhân đây."

Dương Khai sợ hãi cả kinh: "Cao huynh tuyệt vời."

Trong mười vị Đại Đế, Thiên Xu Đại Đế không phải là người có thực lực mạnh nhất, nhưng hắn lại là bác học nhất, nghe đồn Thiên Xu Đại Đế có thể thấy rõ Thiên Cơ, nhìn thấu tương lai, có khả năng thần cơ diệu toán.

Cao Chiêm là đệ tử duy nhất của Thiên Xu Đại Đế, hiển nhiên cũng là thiên phú hơn người, thích hợp truyền thừa y bát Thiên Xu Đại Đế, Lam Huân nói hắn đã có tám phần chân truyền của Đại Đế hẳn không đơn thuần chỉ là tán thưởng, mà là thật sự có bản lãnh này.

Cao Chiêm khiêm tốn nở nụ cười: "Lam sư muội quá khen, công lực sư tôn xa xa trên ta, Cao Chiêm đời này sợ không thể đạt đến độ cao như vậy." Chuyển đề tài, bỗng nhiên dùng hai con mắt trắng bệch nhìn chăm chú Dương Khai nói: "Dương huynh, phải cẩn thận."

Dương Khai nhíu nhíu mày: "Cẩn thận cái gì?"

Cao Chiêm đã ngậm miệng không nói lời nào, lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó, thật giống như ngủ thiếp đi.

Dương Khai một mặt mờ mịt, quay đầu nhìn Lam Huân, Lam Huân miệng động mấy lần, biểu thị nàng cũng không hiểu, theo nàng biết, Thiên Xu Đại Đế hình như cũng là đức hạnh này, thường xuyên nói ra mấy lời không hiểu ra sao, nhưng sau đó hoàn toàn được nghiệm chứng là đúng.

Vài vị Đại Đế khi còn trẻ đều từng được Thiên Xu Đại Đế nhắc nhở, mới có thể thoát khỏi hoạn nạn.

Cao Chiêm là đệ tử Thiên Xu Đại Đế, bây giờ bỗng nhiên nói như vậy với Dương Khai, không thể nghi ngờ là Dương Khai cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm gì, suy nghĩ một chút, đem lo lắng của mình nói cho Dương Khai, Dương Khai nhếch miệng nở nụ cười, trả lời: "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn."

Dù sao cũng chỉ là một câu cảnh kỳ mà thôi, không đầu không đuôi, ai cũng không rõ ràng tình huống đến cùng là thế nào, Dương Khai cũng không thể luôn cẩn thận từng li từng tí một mà làm việc, chỉ có chờ sự tình phát sinh, lại nghĩ biện pháp giải quyết.

Bỏ qua việc này, Dương Khai quay đầu nhìn về nữ tử cuối cùng, mở miệng nói: "Vị này hẳn là đệ tử Hoa Ảnh đại nhân?"

Lam Huân kinh ngạc: "Dương sư huynh làm sao biết? Chẳng lẽ trước đây từng gặp Lý sư tỷ?"

Dương Khai lắc đầu nói: "Chưa từng thấy, là trên đường tới nghe được một chút tin tức, biết mấy người các ngươi đồng thời mất tích, bây giờ ta đều biết các ngươi, còn lại một người liền không khó đoán."

"Thì ra là như vậy." Lam Huân gật đầu, bỗng nhiên lại bỡn cợt nở nụ cười: "Lý sư tỷ nhưng là một đại mỹ nhân, Dương sư huynh có muốn xem mặt nàng một chút hay không? Thừa dịp hiện tại Lý sư tỷ mê man, Dương sư huynh có thể mở mang tầm mắt nha, bỏ qua lần này, sợ sau này sẽ không có cơ hội."

Dương Khai cười lớn một tiếng: "Sư muội cũng là đại mỹ nhân, muốn nhìn sư muộn còn phải lén lén lút lút sao?"

Lam Huân hé miệng nói: "Dương sư huynh đừng nói như vậy, Huân Nhi tự biết tuy rằng không kém, nhưng cũng không sánh được với Lý sư tỷ."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement