Chuyện Long Đảo bên này đã xong, Dương Khai tự nhiên không có ý định ở lại thêm, mặc dù không lỡ xa Chúc Tình, nhưng bây giờ hắn đã bố trí Không Gian pháp trận ở bên ngoài Long Đảo, ngày sau lui tới cũng thuận tiện, cho nên cũng nên đến lúc rời đi.
Mấy ngày trước cũng đã thông tri Mạc Tiểu Thất, để nàng chuẩn bị sớm, lần này Tiểu Thất cũng muốn rời đi cùng Dương Khai, trở về Linh Thú Đảo, Dương Khai chuẩn bị tự mình hộ tống Mạc Tiểu Thất về Linh Thú Đảo, thuận tiện cũng bố trí một cái Không Gian pháp trận ở bên kia, thứ nhất là trước đây Lý Vô Y từng có dặn dò, thứ hai cũng là thuận tiện để ngày sau Mạc Tiểu Thất có thể dễ dàng gặp mặt Phục Tuyền hơn.
Chúc Viêm sớm tới gặp Dương Khai, uống rượu cùng Dương Khai một đêm, hừng đông mới rời khỏi, một đêm không có chuyện gì xảy ra, trước khi đi mới lưu lại một câu: "Thay vợ chồng ta chiếu cố tốt Tiêu nhi!"
Dương Khai nghiêm mặt gật đầu, biết Chúc Viêm cùng Phục Truân đây là chuẩn bị để mình mang Dương Tiêu đi, tiểu gia hỏa mặc dù mới xuất sinh không lâu, nhưng đủ loại vấn đề trên người hắn khiến hắn nhất định không cách nào ở lâu trên Long đảo, nếu nhất định phải rời khỏi Long đảo, còn không bằng sớm đi theo Dương Khai rời đi, có Dương Khai chiếu cố, Chúc Viêm cũng có thể yên tâm hơn.
Ngày xuất phát, Dương Khai cùng Chúc Tình chờ đợi trên Bán Nguyệt đảo, Mạc Tiểu Thất cùng Phục Tuyền cũng chạy tới, mẹ con hai người nắm tay, trông như một đôi tỷ muội, đang nói thì thầm, trong mắt Phục Tuyền tất cả đều là không lỡ, thật vất vả mới được đoàn tụ cùng nữ nhi, hôm nay lại phải tách ra, tự nhiên là không bỏ được.
Đợi trái đợi phải, không thấy bóng dáng Dương Tiêu, Dương Khai nhíu nhíu mày, bỗng nhiên có một tia cảm giác không ổn.
Đợi tiếp mấy canh giờ, mới thấy một đạo hồng quang chạy như bay tới, rơi xuống trước mặt mấy người, hiện ra bóng dáng Chúc Liệt.
"Đại trưởng lão đâu? Sao giờ còn chưa đến." Chúc Tình hỏi.
Chúc Liệt thần sắc kéo ra, trả lời: "Nhị trưởng lão mang theo Dương Tiêu trốn đi rồi."
"Trốn?" Chúc Tình một mặt kinh ngạc.
Dương Khai cũng có chút im lặng, mặc dù biết Phục Truân chắc chắn không nguyện ý xa Dương Tiêu, lại không ngờ nàng thế mà lại làm ra loại chuyện này.
Chúc Liệt nói: "Đại trưởng lão để ta tới truyền lời, nói các ngươi chờ thêm một chút, hắn sẽ đưa Dương Tiêu tới."
"Ừm." Dương Khai gật gật đầu.
Chúc Liệt truyền lời xong lại lập tức bay mất, đoán chừng là muốn đi tìm Nhị trưởng lão cùng Dương Tiêu, Dương Khai cùng Chúc Tình liếc nhau, đều không biết nên khóc hay cười.
Cứ như vậy chính là một ngày một đêm, thẳng đến ngày thứ hai, Chúc Viêm mới mang Dương Tiêu tới Bán Nguyệt đảo, mặt mo đen kịt, hiển nhiên cũng là tức giận không nhẹ, Phục Truân cũng theo sát tới, trên mặt càng treo thêm nước mắt, trông mong nhìn qua Dương Tiêu bị Chúc Viêm xách ở trên tay, nhưng cũng biết chuyện không còn cách nào, chỉ có thể cắn chặt môi, âm thầm rơi lệ.
Chúc Viêm đem Dương Tiêu đưa đến trước mặt Dương Khai, nghiêm mặt nói: "Tiêu nhi liền giao cho ngươi, nếu không nghe lời. . . Cứ hung hăng giáo huấn hắn."
Dương Tiêu lập tức nói: "Cha yên tâm, hài nhi ở bên ngoài, tất cả đều sẽ nghe nghĩa phụ, tuyệt đối sẽ không gây cho hắn phiền toái gì."
Hắn bộ dáng hiểu chuyện như này cũng để Chúc Viêm an tâm không ít, nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Khai nhìn Phục Truân bên kia, nhẹ nhàng đẩy Dương Tiêu một cái nói: "Cùng mẹ ngươi cáo biệt, rồi chúng ta xuất phát."
Dương Tiêu gật gật đầu, đi đến trước mặ Phục Truân, ngước đầu nhìn lên nàng.
Phục Truân tâm tình bị đè nén rốt cục bộc phát ra, ngồi xổm người xuống, một tay ôm lấy hắn, khốc khốc đề đề ghé vào tai hắn nói nhỏ cái gì, chỉ thấy Dương Tiêu không ngừng mà gật đầu, đồng thời dùng tay nhỏ lau sạch lấy nước mắt trên mặt Phục Truân, lên tiếng an ủi.
Một hồi thật lâu, Phục Truân cảm xúc mới bình ổn xuống, mới cẩn thận dặn dò hắn vài câu.
Dương Khai bước tới cạnh nàng, nhìn qua nàng nói: "Chúng ta cần phải đi."
Phục Truân gật gật đầu, cố nén không bỏ trong lòng, nhét cho Dương Tiêu một cái không gian giới, hít lấy cái mũi nói: "Nơi này có đồ vật mẹ chuẩn bị cho ngươi, ra đến bên ngoài, nếu là có ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền báo danh tự cha cùng nương, cha mẹ sẽ ra mặt cho ngươi."
"Ừm ừm!" Dương Tiêu cuống quít gật đầu.
Chúc Viêm nhịn không được đưa tay bưng kín lấy mặt mo, trong lòng tự nhủ đây không phải muốn dung túng con làm bừa a? Đột nhiên cảm giác được để Dương Tiêu theo Dương Khai rời đi cũng không phải là chuyện gì xấu, chính là để tiểu gia hỏa lưu trên Long Đảo, lấy tư thái cưng chiều này của Phục Truân, tuyệt đối là sẽ làm hư tiểu hài tử, đây là cẩu thí Long tộc Nhị trưởng lão gì a, làm sao có hài tử liền biến thành dạng này rồi?
Mấy người Dương Khai rốt cục vẫn là rời đi.
Không có để cho ai đưa tiễn gì, bên trên Bán Nguyệt đảo, ba nữ nhân thất hồn lạc phách nhìn qua mấy thân ảnh xa xa, trong con ngươi mỗi người đều tràn đầy lo lắng.
Một đường phi nhanh, gần nửa ngày sau mới đến lối vào.
Phục Linh phát giác được động tĩnh chạy tới điều tra, nhìn thấy Dương Tiêu thế mà đi theo bên người Dương Khai, lấy làm kinh hãi, hỏi thăm ra mới biết được ngọn nguồn, cũng không có khó xử cái gì, bây giờ địa vị Dương Khai trên Long Đảo không tầm thường, Long tộc nào thấy hắn mà không phải khách khách khí khí, huống chi bản thân nàng cũng không có dũng khí đối phó với Dương Khai.
Thống khoái cho đi.
Thông qua cửa vào, ra khỏi Long Đảo, lại từ đáy biển bay thẳng lên.
Ít lâu sau, một nhóm bốn người đã tới bên trên biển lớn.
Dương Tiêu ngạc nhiên dò xét bốn phía, chậc chậc nói: "Đây chính là thế giới bên ngoài? Cảm giác không có gì khác biệt với trên Long đảo a?"
Dương Khai mỉm cười: "Ngươi thấy trước mắt chẳng qua chỉ là giọt nước trong biển cả, nơi này là Đông Hải, Long Đảo cũng có biển cả, tự nhiên không có khác nhau gì quá lớn, về sau ngươi sẽ thấy được thế giới bên ngoài khác biệt."
Dương Tiêu hiểu rõ: "Thì ra là thế."
"Đi thôi, chúng ta tới Linh Thú Đảo trước, đưa Tiểu Thất về nhà." Dương Khai nói một tiếng, Mạc Tiểu Thất lập tức nhếch lên miệng.
Từ sau lần náo trong phòng Dương Khai trên Long Đảo, Mạc Tiểu Thất luôn có chút xấu hổ khi gặp Dương Khai, hôm nay rời Long Đảo cùng hắn, cũng là điềm đạm nho nhã, không còn hoạt bát như xưa. Nhưng giờ nghe hắn nói muốn đưa mình về Linh Thú Đảo, lập tức có chút không vui.
Dương Khai thần sắc nghiêm lại, thôi động Không Gian pháp tắc, hai tay kết ấn, chuẩn bị thi triển không gian bí thuật.
Bây giờ đã ra khỏi Long Đảo, thân ở bên trong Tinh Giới, lần trước hắn cùng Lý Vô Y trao đổi không gian tín tiêu của riêng mình, cho nên muốn đi Linh Thú Đảo cũng rất dễ dàng, chỉ cần câu thông Không Linh Châu mình giao cho Lý Vô Y, trong chớp mắt liền có thể truyền tống đến bên người Lý Vô Y.
Nghĩ đến Lý Vô Y bây giờ hẳn là cũng trên Linh Thú Đảo.
Ngay vào lúc này, Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên mở miệng nói: "Dương đại ca, chúng ta bay tới Linh Thú Đảo đi."
Dương Khai dừng động tác trên tay, nghi ngờ nhìn qua nàng nói: "Vì sao?"
Tuy nói Linh Thú Đảo cùng Long Đảo đều ở trên Đông Hải, nhưng giữa nhau cũng có một chút khoảng cách, Dương Khai đoán chừng mình cũng phải bay bảy tám ngày mới tới được, đã có thủ đoạn không gian tín tiêu thuận tiện mau lẹ như vậy, sao còn muốn cố sức bay tới, hoàn toàn là lãng phí thời gian lãng phí tinh lực.
Mạc Tiểu Thất cúi đầu nói: "Không phải Dương Tiêu muốn kiến thức thế giới bên ngoài sao? Bay đi cũng có thể để hắn lãnh hội đặc sắc bên ngoài."
Dương Tiêu còn đang quan sát phong cảnh bốn phía, nghe lời ấy lập tức vỗ tay nói: "Đúng vậy đúng vậy, nghĩa phụ, chúng ta bay qua đi." Hắn cũng không biết ngoại trừ bay qua còn có những phương pháp khác có thể đến Linh Thú Đảo, chỉ là bản năng phụ họa mà thôi, chủ yếu là nghe được bay qua có thể chiêm ngưỡng nhiều hơn.
Dương Khai thu pháp quyết, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Làm sao cảm giác như các ngươi bị khó chịu nhiều năm rồi vậy?"
Dương Tiêu nói: "Cũng không phải bị khó chịu nhiều năm, mặc dù hài nhi mới vừa ra đời không bao lâu, nhưng nghĩa phụ cũng không nên quên, trước đó hài nhi ngủ say thật lâu trong quả trứng kia."
Dương Khai nghe hắn nói đáng thương, cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Tốt a, các ngươi đều đã nói như vậy, vậy chúng ta liền bay qua."
Nói xong, quay đầu nhìn Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ khóe miệng giật một cái, trong lòng tự nhủ các ngươi muốn bay qua còn muốn lão phu bỏ sức? Lão phu tuổi tác một nắm lớn, dễ dàng lắm sao?
Trong lòng oán thầm, lại cũng chỉ có thể hiện ra chân thân, trước mặt ba người lập tức xuất hiện một cự thú dữ tợn, uy phong lẫm liệt.
Ba người theo thứ tự nhảy lên lưng Cùng Kỳ, Dương Khai lấy ra tấm thảm trùm lên, cùng Mạc Tiểu Thất ngồi đối diện nhau, đem Dương Tiêu đặt ở giữa hai chân.
Một đường phi nhanh, ban đầu Dương Tiêu còn tràn đầy phấn khởi quan sát cảnh sắc bốn phía, nhưng nhìn tới nhìn lui, không phải biển cả thì chính là đảo nhỏ, không khỏi có chút chán ngấy, ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Thất nói: "Tiểu Thất tỷ tỷ, Linh Thú Đảo chơi vui không?"
Dương Khai gõ đầu hắn một cái, nghiêm mặt nói: "Ngươi gọi nàng là gì?"
Dương Tiêu hai tay che đầu nói: "Tỷ tỷ a? Có vấn đề gì?"
Dương Khai nói: "Ta cùng Tiểu Thất là xưng huynh muội, ngươi lại là con của ta, ngươi gọi nàng tỷ tỷ, ngươi nói có vấn đề gì?"
Dương Tiêu nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: "Thế nhưng là. . . Theo bối phận trên Long đảo để tính, ta xác thực nên gọi nàng là tỷ tỷ, nếu theo bối phận nghĩa phụ để tính, nàng hơn ta một bậc, phải làm sao mới ổn đây?"
Mạc Tiểu Thất hé miệng cười duyên nói: "Vậy ngươi đi cùng ai thì tính theo người đó."
Dương Tiêu rất tán thành gật đầu: "Nói có lý." Thanh âm non nớt, ngữ khí lại là ông cụ non, để cho người ta nhìn thật sự là buồn cười.
Dương Khai cũng cảm thấy đúng là như vậy, sau khi hắn ấp Dương Tiêu ra, để rất nhiều bối phận loạn cả lên, cho nên cũng không còn việc này bên trên làm nhiều dây dưa.
Dương Tiêu lại hỏi: "Linh Thú Đảo chơi vui không?"
Mạc Tiểu Thất hỏi ngược lại: "Long Đảo chơi vui không?"
Dương Tiêu đầu lúc lắc thành trống, với hắn mà nói, Long Đảo tuyệt không có gì chơi vui, chẳng những không náo nhiệt, còn có một cái mẹ ruột đặc biệt kề cận hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!