Thu thập Long Huyết Hoa trên Long đảo, đều là hạn ngạch định lượng phân phối, huyết mạch dạng gì có thể được Long Huyết Hoa phẩm chất gì, tất cả đều có điều lệ, cũng không phải là tùy ý phân phối, như Phục Tề là lục giai Cự Long, bình thường chỉ có tư cách phục dụng hạ phẩm Long Huyết Hoa.
Đến thất giai, mới có thể phục dụng trung phẩm, bát giai mới có thể phục dụng thượng phẩm.
Mà như Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão là thập giai huyết mạch, cũng chỉ có thể phục dụng cực phẩm, bởi vì dưới cực phẩm, đối bọn hắn tác dụng cũng không rõ ràng, miễn cưỡng phục dụng cũng chỉ là lãng phí, còn không bằng cho Long tộc khác tăng lên huyết mạch.
Phục Tề cũng đã sống rất nhiều năm tháng, nhưng tính toán đâu ra đấy, dùng qua trung phẩm Long Huyết Hoa không cao hơn 10 cây, bây giờ trên toàn bộ Long đảo đều chỉ còn lại một chút không ra gì cùng hạ phẩm Long Huyết Hoa, tồn tại một gốc trung phẩm như thế liền đặc biệt như hạc giữa bầy gà, làm cho người ta chú mục.
Dương Khai đối với mấy cái này dù sao cũng hơi hiểu rõ, nghe vậy cũng không lại nói thêm cái gì, mà là đem trung phẩm Long Huyết Hoa trên tay cấy ghép đến trên một khối đất trống trước mặt, trên đất trống kia lưu lại một cái hố, rõ ràng là lưu lại từ lần Dương Khai trộm hái Long Huyết Hoa.
Sau đó Dương Khai bấm trên chính trên đầu ngón tay mình, vạch ra một đạo vết thương thật nhỏ, thầm vận huyền công, thúc ra một giọt máu màu vàng tươi, thuận nhỏ vào trong gốc cây Long Huyết Hoa kia.
Phục Tề ở một bên trợn to tròng mắt, hô hấp cũng có chút dồn dập lên, chớp mắt không dời mà nhìn chằm chằm vào giọt kim huyết kia.
Dương Khai lại nghe được một tiếng nuốt nước miếng, không khỏi quay đầu nhìn về phía hắn: "Phục Tề huynh rất đói?"
"Không có không có không có. . ." Phục Tề vội vàng khoát tay, hầu kết lại nhịn không được nhúc nhích qua một cái.
Dương Khai ban đầu còn tưởng rằng hắn thèm nhỏ dãi trung phẩm Long Huyết Hoa kia, nhưng cẩn thận nhìn lại, hắn là nhìn chằm chằm vết thương trên ngón tay của mình, lập tức giật mình, im lặng đưa tay dấu đến sau lưng. Nghĩ thầm ngươi làm cái quỷ gì, chẳng lẽ tinh huyết của mình đối với nam tử Long tộc cũng có chỗ hữu dụng? Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, có chỗ hữu dụng cũng không kỳ quái, Chúc Tình là bởi vì có quan hệ thân mật cùng mình, mới từ bát giai Long Mạch tăng lên tới cửu giai, nói cách khác, trong cơ thể mình có thứ gì có thể làm cho Long tộc huyết mạch cấp tốc tăng lên.
Kim huyết của mình không chừng thật có hữu hiệu đối với tất cả Long tộc.
Cái này đúng là kì diệu a. . . Dương Khai âu sầu trong lòng, nếu là như vậy, mình sẽ không bị Long tộc bên này giam giữ lấy máu, sau đó mọi người cùng hưởng chứ?
Dùng máu của mình đến bồi dưỡng Long Huyết Hoa để bồi thường tổn thất Long tộc ngược lại là không có vấn đề gì, nhưng nếu để Long tộc uống máu của mình, thật sự là không được.
Quay qua Phục Tề, khoát tay áo nói: "Được rồi, ngươi đi đi, bên này một mình ta là có thể, ngươi cũng không cần ở chỗ này giúp ta."
Có biểu hiện vừa rồi của hắn, Dương Khai nào dám lưu hắn lại?
Phục Tề ngơ ngác một chút nói: "Thế nhưng là chức trách của ta chính là trông coi nơi đây. . ."
Dương Khai liếc mắt nhìn hắn: "Cái đảo nát này có cái gì mà trông? Chừng trăm gốc Long Huyết Hoa không ra gì mà thôi, ta còn có thể hái đi sao?"
Nói như ngươi không có hái qua vậy. . . Phục Tề oán thầm trong lòng, ngoài miệng nói: "Đại trưởng lão để cho ta. . ."
"Ngươi có đi hay không? Ngươi không đi thì ta đi."
"Ngươi đi? Ngươi đi đâu?" Phục Tề giật nảy mình.
"Trời đất bao la, muốn đi đâu thì đi."
Phục Tề cả kinh nói: "Thế nhưng là Dương huynh ngươi không phải muốn bồi dưỡng Long Huyết Hoa? Sao có thể đi?"
Dương Khai bùi ngùi thở dài: "Vốn có ý nghĩ này, nhưng luôn có người làm xấu tâm tình, bây giờ không có tâm tư làm."
Phục Tề đỏ mặt lên, trong lòng biết đại khái biểu hiện vừa rồi của mình để Dương Khai không thoải mái, ngẫm lại cũng đúng, mình thế mà đối với máu của hắn biểu hiện ra thần sắc thèm nhỏ dãi, thật sự thì đó là một loại bản năng, biết rõ giọt kim huyết kia đối với mình có công dụng to lớn.
Nhưng Dương Khai đem lời nói đến mức này, Phục Tề cũng chỉ có thể nói: "Việc này ta còn phải xin chỉ thị Đại trưởng lão."
"Mau mau đi xin chỉ thị!" Dương Khai thúc giục không thôi, một mặt không kiên nhẫn.
Phục Tề lúc này mới thi triển bí pháp liên hệ tới Đại trưởng lão, một lát sau một mặt thất lạc nói: "Đại trưởng lão nói nơi đây không cần tiếp tục trông coi. . ."
Dương Khai ừ một tiếng: "Đại trưởng lão rõ lí lẽ."
Phục Tề bất đắc dĩ nói: "Nếu như thế, vậy Phục mỗ cáo từ trước."
"Đi thôi đi thôi." Dương Khai khoát khoát tay.
Phục Tề niệm niệm không thôi nhìn gốc trung phẩm Long Huyết Hoa vừa được cấy ghép, lúc sau mới quay người lại, phi thân rời đi. Trong lòng vẫn còn có chút tiếc hận, giọt kim huyết vừa rồi kia, nếu để cho mình phục dụng thì tốt biết bao a, mặc dù không biết sẽ có tác dụng nhường nào, nhưng công hiệu tuyệt đối phải lớn hơn so với ăn một gốc Long Huyết Hoa.
Đưa mắt nhìn Phục Tề rời đi, Dương Khai lúc này mới buông lỏng thể xác tinh thần. Đứng tại chỗ, sờ lên cằm, lẳng lặng chăm chú nhìn gốc Long Huyết Hoa kia biến hóa.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cứ như thế, một lát sau, hắn cảm giác cây Long Huyết Hoa này dường như có một chút biến hóa, màu đỏ sẫm trên đóa hoa chảy xuôi một tầng vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt, lộ ra rất là xinh đẹp yêu kiều.
Lại nhìn một hồi, như lại có một chút biến hóa, lại như không có.
Dương Khai cũng không rõ ràng. Nhưng Long Huyết Hoa cần long huyết để bồi dưỡng, dùng kim huyết của mình hẳn là hiệu quả rất lợi hại mới đúng, dù sao huyết mạch của mình đủ để áp chế đại đa số Long tộc.
Không có vội vã đi cấy ghép thêm Long Huyết Hoa, Dương Khai trước tiên cần phải nhìn xem hiệu quả cây này như thế nào rồi tính toán sau, nếu như vô dụng, vậy cái gì cũng không cần suy nghĩ nữa, trực tiếp xông vào Long Điện luôn, đỡ phải ở trong này chịu tội.
Nhưng cứ mãi ở trong này mà nhìn chằm chằm cũng nhàm chán, Dương Khai dứt khoát bắt đầu đi loanh quanh ở trên đảo.
Long Huyết đảo, hắn lần trước đi qua một lần, chỉ là lúc đó tất cả lực chú ý đều đặt ở việc tìm kiếm Long Huyết Hoa, cũng không có công phu lãnh hội cái gì, chuyến này nên hảo hảo mà nhìn coi.
Toàn bộ Long Huyết đảo ngoại trừ Long Huyết Hoa, cũng còn có một chút cây khác, nhưng cũng không phải dược liệu quý giá gì, đều là một chút phổ thông thực vật, mà lại hình như là bởi vì quanh năm bị long huyết sương mù bao phủ, tất cả mọi thứ trên đảo này đều bày biện ra sắc thái đỏ thẫm, nhìn quái dị cực kỳ.
Loại thạc quả cận tồn Long Huyết Hoa chừng trăm gốc, Dương Khai cũng nhìn được không ít, đúng là không ra gì chiếm đa số, vô luận là kích cỡ hay là màu sắc, đều không cách nào so sánh được với gốc mình cấy ghép.
Ung dung tầm nửa ngày sau, Dương Khai mới trở về. Định nhãn nhìn lên, lập tức vui mừng.
Long Huyết Hoa thật sự có biến hóa rất lớn, trước đó cứ luôn nhìn vậy lại nhìn không ra manh mối gì, nhưng giờ nhìn lại, Đường kính Long Huyết Hoa rõ ràng lớn hơn một vòng, mà lại màu sắc càng thêm đậm, kim quang nhàn nhạt bao phủ trên mặt cánh hoa tản mát ra sắc thái càng sáng tỏ hơn trước đó, này hiển nhiên nói rõ giọt kim huyết của mình đã phát huy tác dụng, còn là tiếp tục không ngừng mà phát huy tác dụng, cũng không biết có thể duy trì bao lâu.
Phát hiện này để Dương Khai tinh thần chấn động.
Đã có như vậy, vậy đã nói rõ mình có thể hoàn thành yêu cầu của Nhị trưởng lão, đến lúc đó mình vào Long Điện, nàng còn dám thả một cái rắm, mình liền đem nàng ra đánh!
Dương Khai bỗng nhiên có vô hạn động lực, lập tức chuẩn bị cấy ghép càng nhiều Long Huyết Hoa.
Dù sao trong vườn thuốc của mình còn thừa lại ước chừng sáu bảy trăm gốc hạ phẩm Long Huyết Hoa, mình thả ra sáu bảy trăm giọt kim huyết, tin tưởng chỉ cần chờ kim huyết hoàn toàn phát huy ra tác dụng, coi như không tái hiện quy mô ngày đó, về khối lượng khẳng định không thành vấn đề.
Thần niệm khẽ động, một gốc Long Huyết Hoa xuất hiện trên tay.
Dương Khai nhìn khẽ giật mình, bởi vì cây Long Huyết Hoa này lại là trung phẩm.
Lại lấy một gốc ra, vẫn là trung phẩm.
Gốc thứ ba, cũng vẫn là trung phẩm. . .
Dương Khai thần sắc bỗng nhiên trở nên quái dị, như là nghĩ tới điều gì, thần sắc đại chấn, chợt lách người tiến vào Huyền Giới Châu.
Hắn chợt phát hiện mình có chút ngốc! Mình thế mà lại quên đi sự tồn tại của hai người kia.
Mộc Châu cùng Mộc Lộ!
Bồi dưỡng Long Huyết Hoa, hai vị này chính là nhân vật lớn, chủ chốt a, đối với Mộc Linh, không có chuyện gì có thể vui vẻ hơn so với việc bồi dưỡng linh dược. Mà lại từ khi giao dược viên cho hai người bọn họ quản lý, Dương Khai vẫn rất ít chú ý tới, bây giờ phạm vi dược viên được các nàng không ngừng khuếch trương ra gấp mười lần, còn trồng thêm rất nhiều vật cổ quái.
Thẳng đến lần này tới lấy Long Huyết Hoa, thấy tất cả đều là trung phẩm, Dương Khai mới đột nhiên ý thức được một vấn đề, những hạ phẩm Long Huyết Hoa kia, không phải tất cả đều được tăng phẩm chất lên a?
Không nói đến tính đặc thù của dược viên, chính là chỉ cần có Mộc Châu cùng Mộc Lộ chăm sóc quản lý, cũng đủ để đem loại việc không thể này biến thành có thể.
Bên trong dược viên, Dương Khai thản nhiên hiện thân, không khỏi trợn tròn mắt.
Phóng tầm mắt nhìn tới, không thể trông thấy điểm cuối của Dược viên, từng cây linh hoa dị thảo tranh phương khoe sắc, trong dược viên còn ra hiện từng dãy cây cối, xen giữa nhau, tinh tế sắp xếp chỉnh tề, những cây cối kia có cây đang nở hoa, toàn bộ dược viên đều tản ra hương khí kỳ lạ, có đã kết quả, trái cây đỏ rực, vàng cam, để người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Bất Lão Thụ cùng Thương Thụ tọa lạc vị trí chính giữa, cách đó không xa chính là gốc Sinh Thân Quả Thụ khó được.
Vô số huỳnh quang, giống như đom đóm lưu động du hồ bên trong vườn thuốc, chỗ dược viên giống như Tiên cảnh.
Dương Khai thấy choáng mắt, mẹ nó, đây là vườn thuốc của mình sao? Thật sự chưa từng thấy qua nơi nào tốt hơn so với nơi này.
Đến ngày sau có thể đạp lâm Võ Đạo đỉnh phong, mang theo nữ nhân của mình ẩn cư tiêu dao trong này, thật là một chỗ không tệ đi.
"Mộc Châu, Mộc Lộ?" Dương Khai nhẹ nhàng gọi, thanh âm nhỏ như tiểu tặc đến trộm thuốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!